Lăng Tử Hạo đã đứng canh ở cửa thành hơn nửa ngày, gặp vô số người
qua kẻ lại, chính là không thấy thân ảnh Lăng Tử Nhan cùng Dương Mạc
Tuyền.
Hôm qua ở trong phòng Vân La cọ xát đến quá nửa đêm mới đến chỗ Dương Mạc Tuyền, tuy rằng ngày sớm kỳ vọng này đã đến, nhưng từ nội tâm lại
không tự chủ mà sinh ra một tia sợ hãi, hoặc có thể là do Dương Mạc
Tuyền luôn một bộ xa cách từ ngoài ngàn dặm, làm cho hắn không dám mạo
phạm. Thật vất cả với gom đủ dũng khí đi đến Đông sương, nhìn thấy lại
là Bế Nguyệt cùng Lạc Nhạn hai nha hoàn chân tay luống cuống, thấy hắn
tới lại càng sợ tới mức quỳ trên mặt đất không nói được một lời.
Vẫn là đợi đến khi Lăng Viễn Kiếm cùng Từ Liễu Thanh nghe tin lại đây Bế Nguyệt mới nói ra hai người Dương Mạc Tuyền cùng Lăng Tử Nhan đã
xuất phủ, về phần vì sao xuất phủ, lại đi nơi nào, như thế nào cũng hỏi
không ra, đành phái hạ nhân trong phủ đi tìm kiếm. Hỏi khắp toàn bộ
khách điếm lớn nhỏ ở Tô Châu đều không một tin tức, Lăng Tử Hạo tự mình
dẫn người đuổi tới phía trước cửa thành đứng thủ nhưng lại vẫn không
thấy hai người, quả thật như thể biến mất trong không khí vậy.
Lăng Tử Hạo vốn không có tính nhẫn nại, nhưng lại không thể không đi
tìm, chỉ có thể ở cửa thành đi qua đi lại, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn
thấy Lí Vi Tu dẫn theo gia đinh đi tới.
Lí Vi Tu cười nói: “Tiểu tử ngươi mang nhiều người canh giữ ở cửa thành cả ngày như vậy, chuẩn bị bắt ai à?”
Lăng Tử Hạo không có tâm tình cùng hắn nói giỡn, lại không tiện nói
cho hắn tình hình thực tế, chỉ ngượng ngùng cười cười, hỏi ngược lại:
“Đã trế thế này ngươi vẫn còn xuất thành?”
Lí Vi Tu trước tiên nhìn quanh một vòng, sau đó dùng ngữ khí thần bí
nói với Lăng Tử Hạo: “Ta nghe nói Bách Hoa Lâu ở Nghi Hưng có một hoa
khôi mới đến, vẫn còn non, đêm nay mới bắt đầu ra mắt, ngàn lượng bán
đêm đầu tiên. Giới công tử ca giàu có, Vương Thành Vương Thông hai huynh đệ đã đến từ hôm trước, Ngô Văn vốn ở tại Nghi Hưng cũng không chịu
thua kém, ta bởi vì có việc trì hoãn nên giờ mới đi, Tô Châu ngũ công tử chỉ còn thiếu ngươi. Thế nào? Có muốn cùng đi không?”
Chuyện náo nhiệt như vậy, Lăng Tử Hạo vốn luôn luôn đều là người đứng mũi chịu sào, trên mặt lập tức lộ ra thần sắc vui sướng, bất quá rất
nhanh liền ảm đạm xuống, thê tử mình còn không biết tung tích, sao còn
có tâm tình đi gặp hoa khôi cái gì. Từ khi cưới Vân La, tâm tính tầm hoa vấn liễu đã thu liễm không ít, sau khi trở về lại gặp được Dương Mạc
Tuyền, mỹ mạo khó người sánh kịp., có được hai mỹ nhân như hoa như ngọc
ấy, tâm sớm đã định rồi, tự nhiên nhìn không thuận mắt nữ tử nơi yên
hoa, nghĩ lại vẫn nên ở đây, trái lại còn khuyên Lí Vi Tu: “Nếu ngươi
đối với muội muội ta có tâm, vậy cũng nên thu liễm một chút đi, cứ mãi
như thế, ngay cả ta cũng không yên tâm đem muội muội giao cho ngươi.”
Lí Vi Tu quay đầu, nhìn thấy góc áo Lăng Tử Nhan giữa đám người, cười nhẹ: “Lấy Quận chúa là tình thế bắt buộc rồi, lần này bất quá là có trò náo nhiệt, ta cũng chỉ muốn nhìn chút thôi. Sắc trời không còn sớm nữa, ta muốn ra khỏi thành, muộn quá thì trò hay đều tàn cuộc mất, cáo từ.”
Lăng Tử Hạo cũng không nói thêm gì nữa, lệnh cho người để họ đi.
Đoàn người Lí Vi Tu sắp đi đến cửa thành, đột nhiên nghe thấy Lăng Tử Hạo nói: “Chờ một chút!”
Lăng Tử Nhan trong lòng cả kinh, nghĩ ca ca nhận ra thân ảnh các nàng, không khỏi cầm chặt tay Dương Mạc Tuyền.
Lí Vi Tu liếc một cái liền thấy bàn tay hai nàng nắm chặt, mặc dù
không biết Lăng Tử Hạo có việc gì, nhưng hai người bọn họ đều đang mặc
nam trang, lại nắm tay nhau như thế, không phải làm cho người ta sinh
nghi sao? Xoay người hết sức che phía trước các nàng, cười hỏi: “Lăng
huynh, còn có gì phân phó?”
Lăng Tử Hạo nói: “Khi trở về, giúp ta mang một cái nê hồ tử*, là cha ta nhờ.”
(* trông từa tựa như nghiên mực hay sao ý???)
Tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm một hơi, Lí Vi Tu nói: “Không thành vấn đề.”
Ra khỏi thành, Lí Vi Tu phái tuỳ tùng quay về, lại ở trại ngựa mua
lấy ba con. Dương Mạc Tuyền không cưỡi được ngựa, Lăng Tử Nhan liền cùng nàng ngồi chung một con, còn thừa một con để Lí Vu Tu dắt.
Quất roi thúc ngựa rời khỏi Tô Châu khoảng mười dặm Lăng Tử Nhan mới
kéo dây cương dừng lại, nói với Lí Vi Tu vốn đang đi theo: “Đa tạ tương
trợ, vậy chúng ta xin cáo biệt tại đây!”
Lí Vi Tu sớm đoán được nàng sẽ qua cầu rút ván, cũng không giận, cười nói: “Không biết Quận chúa cùng Quận Vương phi chuẩn bị đi nơi nào?”
Lăng Tử Nhan một lòng thầm nghĩ rời nhà thực xa là tốt rồi, thật
không nghĩ tới vấn đề này, nhưng mà mặc kệ đi nơi nào cũng không hi vọng Lí Vi Tu đi theo, liền thản nhiên nói: “Việc này không cần ngươi phải
lo lắng, ta cùng Tuyền nhi tự nhiên có nơi đi.”
Lí Vi Tu bắt gặp thần sắc Lăng Tử Nhan có chút chần chờ, liền biết
ngay đúng như hắn sở liệu, các nàng vội vã rời nhà, cái gì cần chuẩn bị
đều không có, Lăng Tử Nhan thậm chí ngay cả binh khí cũng không mang
theo bên người, huống chi Dương Mạc Tuyền còn không biết võ công. Hai
người đều trời sinh có mỹ mạo làm cho người ta phải mơ ước, nhưng không
có kinh nghiệm hành tẩu giang hồ, cứ như vậy mà xuất du thì thật sự rất
nguy hiểm. Chớ nói hắn chung tình với Lăng Tử Nhan, cho dù là hai nữ lưu yếu đuối không nhan sắc thì hắn cũng không thể nhẫn tâm khoanh tay đứng nhìn, từ dưới giày rút ra một thanh chuỷ thủ (dao găm), cầm trên tay thưởng thức, cười nói: “Xem ra như thế nào Quận chúa cũng
không chịu mang ta theo. Cũng được, tuy rằng võ công ta không tốt bằng
Quận chúa, bất quá nhóm hảo hán tam sơn ngũ nhạc phỏng chừng cũng không
hứng thú với một nam nhân như ta, nhiều lắm thì chi tiền miễn tai ương,
dù sao lấy danh phận của cha ta, bạc thì không cần phải lo. Ta trước hết đi du ngoạn một năm rưỡi, sau đó sẽ đến kinh thành khảo công danh, rồi
lại sai tám người nâng đại kiệu đi Vương phủ đón dâu, hy vọng đến lúc đó Quận chúa đã bình an trở về.” Nói xong liền quay ngựa, làm bộ cùng các
nàng mỗi người một ngả.
“Chậm đã!” Lăng Tử Nhan mở miệng kêu hắn dừng bước, lại cúi đầu hỏi
Dương Mạc Tuyền: “Tuyền nhi, trên người nàng còn bao nhiêu ngân lượng?”
Dương Mạc Tuyền đáp: “Chỉ còn hơn mười hai lượng bạc vụn.”
Tuy rằng Lí Vi Tu thực đáng ghét, nhưng những lời hắn nói lại chỉ ra
hàng loạt nan đề các nàng sắp sửa gặp phải. Lần trước chỉ là vài tiểu
mao tặc mà nàng đã không đối phó nổi, nếu gặp phải đạo tặc giết người
cướp của, vậy chỉ có thể tuỳ ý để người xử trí. Mình tổn thương là
chuyện nhỏ, nếu làm liên luỵ đến Tuyền nhi, vậy làm sao được, hơn nữa
vừa sờ soạng bên hông một chút mới phát hiện mình lại không một xu dính
túi. Lúc ra khỏi nhà mang mấy trăm lượng bạc đều đã cho Liễu Thuý Vân
hết rồi, thế nào thì cũng không thể để Tuyền nhi dọc đường ăn gió nằm
sương đi? Nói sau cùng mình và Lí Vi Tu đã ở trước mặt Thái Hậu có “tam
chưởng chi ước”, ban đầu cảm thấy mình nắm chắc phần thắng, nhưng xem bộ dáng Lí Vi Tu tràn đầy tự tin thì cũng không dám khẳng định, nếu không
tận mắt nhìn thấy hắn thất bại thì trong lòng luôn có chút bất an.
Lăng Tử Nhan thấy thanh chuỷ thủ trong tay Lí Vi Tu loé hàn quang,
hẳn là một lợi khí, liền nhân tiện nói: “Ngươi có võ công rồi, chuỷ thủ
liền đưa Tuyền nhi phòng thân đi!”
Lí Vi Tu tỏ vẻ không sao nhún nhún vai, đem chuỷ thủ tra vào vỏ, ném cho Lăng Tử Nhan.
Lăng Tử Nhan tiếp được liền đưa cho Dương Mạc Tuyền, sau đó dùng ngữ
khí thi ân nói: “Dù sao ngươi cũng chỉ có một người, đi theo chúng ta
cũng được, bất quá không thể để ngươi theo không được, dọc đường đi ngân lượng cho việc ăn uống ngủ nghỉ toàn bộ ngươi bao. Còn có, không chuẩn
tới gần Tuyền nhi trong vòng ba thước, không chuẩn có tâm tư không an
phận với Tuyền nhi, Tuyền nhi phân phó ngươi làm việc gì, không được hỏi lý do, cứ thế làm theo là được. Tạm thời chỉ có bấy nhiêu thôi, nếu
nghĩ ra điều gì thì ta sẽ lại nói cho ngươi.”
Lí Vi Tu cười, nhất nhất đáp ứng.
Dương Mạc Tuyền không nói gì, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu. Tuy Nhan nhi nói một đống yêu cầu, cố tình lại toàn về nàng, sao Lí Vi Tu lại không đáp
ứng được, sợ là về sau hắn sẽ tìm đủ các loại cớ để thân cận cùng Nhan
nhi. Than nhẹ một hơi, mặc dù xa cách Lăng Tử Hạo nhưng lại xuất hiện
một Lí Vi Tu, nhất định nàng cùng Nhan nhi không thể yên bình.
Sắc trời đã dần tối, Dương Mạc Tuyền chưa bao giờ đi quá xa nhà, Lăng Tử Nhan trừ bỏ cùng phụ mẫu vào kinh diện thánh ra thì đối với ngoại
giới cũng thực xa lạ, đành phải hỏi Lí Vi Tu: “Chúng ta đi đâu đây?”
Lí Vi Tu nói: “Nghi Hưng ngay phía trước, Quận chúa cùng Quận Vương phi có thể tìm một cái khách điếm ở tạm.”
“Vậy còn ngươi?” Lăng Tử Nhan hỏi.
Lí Vi Tu cười nói: “Ta đương nhiên đi Bách Hoa Lâu.”
Lăng Tử Nhan nhớ tới chuyện hắn nói với ca ca lúc ở cửa thành, đoạt
hoa khôi khẳng định là việc hay ho đáng xem, liền nói với Dương Mạc
Tuyền: “Tuyền nhi, nếu không thì chúng ta cũng đi Bách Hoa Lâu đi!”
Dương Mạc Tuyền lập tức không còn lời nào để nói, Nhan nhi này thực
sự là nghiện đi thanh lâu rồi. Dương Châu hay Tô Châu đều đã đi, nay
ngay cả Nghi Hưng cũng không tha, trong lòng mặc dù không quá tình
nguyện nhưng cũng không đành lòng khiến nàng mất hứng, đành phải đáp
ứng.
Lúc ba người tới Nghi Hưng thì cửa thành đã đóng, Lí Vi Tu lấy ra
lệnh bài Phủ doãn Tô Châu, thủ vệ liền vội vàng mở đại môn, đối với Lí
Vi Tu cúi đầu khom lưng, cung kính để bọn họ đi vào. Lăng Tử Nhan nhìn
thấy liền không cho là đúng, nàng là Tử Nhan Quận chúa do Hoàng Thượng
sắc phong, nếu không phải sợ bị phụ thân tìm được nên không dám để lộ
thân phận, bằng không thế nào đến phiên Lí Vi Tu ỷ vào cha hắn mà diễu
võ giương oai?
Chuyện thứ nhất sau khi vào thành là phải thay đổi y phục, Lăng Tử
Nhan cùng Dương Mạc Tuyền vẫn còn mặc y phục gia đinh của Lí gia. Nghi
Hưng dù sao cũng là tiểu trấn, không thể so với Tô Châu, tuy đã tìm cửa
hàng tốt nhất nhưng chất liệu y phục cùng đường may vẫn thực thô ráp.
Lăng Tử Nhan tự chọn cho mình cùng Dương Mạc Tuyền hai bộ nam trang hai
bộ nữ trang, dù sao có Lí Vi Tu chi bạc, đương nhiên đều phải tìm những
thứ quí nhất mà chọn. Lí Vi Tu theo ở phía sau nhưng thật ra lại rất
phong độ, không một câu oán hận.
Lăng Tử Nhan không thèm tiếc cho túi bạc của Lí Vi Tu, chọn một khách điếm trông tốt nhất để ở, vốn thầm nghĩ lấy hai gian khách phòng, nhưng Dương Mạc Tuyền tâm có cố kỵ, sợ người bên ngoài nhìn ra manh mối giữa
nàng cùng Lăng Tử Nhan, vậy nên đòi ba gian, lại không biết ngược lại có phần giấu đầu hở đuôi, may mà Lí Vi Tu tưởng đây là chủ ý của Lăng Tử
Nhan, coi tiền hắn như rác mà sử dụng, nên cũng không để ý. Tất cả đều
tự trở về phòng tắm rửa thay y phục, lúc này mới đi đến Bách Hoa Lâu.
Phố hoa ở Nghi Hưng cũng không phồn hoa được bằng Tô Châu, chỉ có ít
ỏi ba bốn nhà, còn có những cảnh đối lập. Cửa Bách Hoa Lâu người nối
liền không dứt, trong khi những nhà khác chỉ có tốp năm tốp ba cô nương, đứng ở cửa, cầm khăn tay vẫy qua vẫy lại.
Đi vào Bách Hoa Lâu, bên trong đã kín người hết chỗ, tận cùng bên trong để một cái bình thai (sân khấu) bóng loáng, trải thảm đỏ thẫm, thật là đậm hỉ sắc. Tú bà đứng ở trên
chỉ huy hạ nhân bắt tay vào an bài chỗ ngồi, phía sau ngồi vài người
thổi sáo đàn hát, gảy điệu hát dân gian để xây dựng không khí, công tử
ca cùng đại gia y phục đẹp đẽ quý giá thì an bài ở cạnh sân khấu, những
kẻ ít tiền hơn hay người đến xem náo nhiệt thì đứng ở phía sau.
Tuy ba người Lăng Tử Nhan cũng có thể diện, nhưng vì vào muộn nên
người ở Bách Hoa Lâu căn bản không xếp được chỗ cho họ, tiểu nhị đi qua
đi lại bưng trà rót rượu còn ngại bọn họ đứng ở đó làm vướng bận, người
tới người lui thiếu chút nữa đánh ngã Dương Mạc Tuyền, Lăng Tử Nhan liền bắt lấy một kẻ bắt hắn phải giải thích với Dương Mạc Tuyền, Dương Mạc
Tuyền liền vội vàng khuyên nàng thả người. Trường diện hỗn loạn như thế
này sao còn có thể lo lắng việc nhỏ như vậy.
Ngô Văn ngồi ở tận cùng bên trong, vốn đi ra để đi mao xí, liếc mắt
một cái liền nhìn thấy Lí Vi Tu, liền vội vàng kêu người an bài thêm ba
cái ghế tựa ở bên cạnh hắn. Hai huynh đệ Vương Thành, Vương Thông cũng
đã sớm đến, trước tiên oán giận Lí Vi Tu một phen, nói hắn đến quá muộn, lại nhìn đến Dương Mạc Tuyền cùng Lăng Tử Nhan, hai mắt đều choáng
váng. Hai người đều tuấn mĩ phi phàm, nhất là Dương Mạc Tuyền, bởi vì
giấu không được tư thái nữ nhi nên mặc dù mặc nam trang nhưng vẫn thanh
nhã động lòng người như cũ. Vương thị huynh đệ nhịn không được đánh giá
thêm vài lần, ép Lí Vi Tu phải giới thiệu cho bọn hắn.
Lăng Tử Nhan thấy ánh mắt bọn họ nhìn Dương Mạc Tuyền thật vô lễ,
trong lòng không vui, không đợi Lí Vi Tu nói chuyện, trước lạnh nhạt
nói: “Quả nhiên đều là cá mè một lứa.”
Vương Thành, Vương Thông cùng Lí Vi Tu, Lăng Tử Hạo bọn họ tự xưng là Tô Châu ngũ công tử, kỳ thật chính là ngũ bá vương, mặc dù không phải
là quan lại nhưng mà ỷ lại vào của cải giàu có mà lão nhân đã quy thiên
để lại cho bọn hắn, ở Tô Châu cũng luôn luôn hoành hoành ngang ngược,
nhưng giờ lại bị Lăng Tử Nhan đột nhiên không thèm nể mặt mà nói lời
châm chọc, làm sao còn ngồi yên được. Vương Thông tính tình nóng nảy, vỗ ghế đứng lên, trừng mắt nhìn Lăng Tử Nhan, nói: “Tiểu tử ngươi trước
hãy xưng tên ra!”
Lí Vi Tu vội vàng chắn ở giữa, cười nói: “Mọi người đều là bằng hữu
của ta, cấp tiểu đệ một chút mặt mũi, đừng làm tổn thương hoà khí, được
không?” Sau đó lại thì thầm cùng Vương Thông một phen: “Hai người kia,
ngươi hay ta cũng đều đắc tội không nổi đâu.”
Vương Thông nghe hắn nói thế, cơn giận liền lập tức tiêu tan, Lí Vi
Tu ở Tô Châu coi như là người nói một không hai, nay ngay cả hắn đều
không đắc tội nổi, mặc dù không đoán được thân phận hai người nhưng cũng biết là lai lịch không nhỏ, hắn là loại người gió chiều nào xoay chiều
nấy, lập tức thay đổi thành khuôn mặt tươi cười, nói: “Nếu là bằng hữu
của Lí huynh, vậy đương nhiên cũng là bằng hữu của huynh đệ ta, vừa rồi
lời nói có chút đụng chạm, còn thỉnh thứ lỗi. Ta gọi là Vương Thông, đây là ca ca ta Vương Thành, thỉnh hai vị chỉ giáo nhiều hơn.”
Dương Mạc Tuyền hơi gật đầu, Lăng Tử Nhan chỉ hừ lạnh một tiếng rồi quay đầu đi, cũng không cảm kích.
Vương Thông đang đứng xấu hổ, may mắn là tú bà Bách Hoa Lâu thấy đã
dàn xếp mọi người ổn thoả rồi nên đi ra nói chuyện nên hắn mới được giải vây. Vương Thông ngồi trở lại ghế, rất mất mặt.
Tú bà Hoa Tứ Nương đứng trên đài, khuôn mặt tươi cười chào đón, nói:
“Đa tạ mọi người đã nể mặt ta mà vào Bách Hoa Lâu, nữ nhi của ta năm nay vừa tròn mười tám, xinh đẹp như hoa, cầm kỳ thi hoạ đều không kém, gặp
cảnh gia biến bất ngờ nên mới lưu lạc chốn yên hoa, vốn là thiên kim phú gia, nay lại thành cô nương hoa khôi, mong rằng các vị có lòng giúp đỡ
nàng, mỹ nhân vì người mà cởi áo, chớ để người phải nhớ thương, làm gì
có đoá hoa dại nào mà không có hương, xuân tiêu một khắc khó xuống
giường.”
Hoa Tứ Nương lúc đầu còn nói có vẻ đứng đắn, đến câu cuối cùng thành thơ thành vè lại lập tức dẫn tới cười vang.
Lăng Tử Nhan đã sớm bái sư Liễu Thuý Vân từ trước, những lời càng xấu hổ hơn nữa cũng đều đã nghe qua, cho nên cũng không cảm thấy gì, còn
cảm thấy Hoa Tứ Nương nói rất thú vị, mà đây lại là lần đầu tiên Dương
Mạc Tuyền được kiến thức, đã sớm mặt đỏ tai hồng, thấy bộ dáng Lăng Tử
Nhan như thể nghe thấy mùi ngon, cảm thấy bực bội liền đưa tay nhéo nàng một cái. Lăng Tử Nhan ăn đau liền quay lại nhìn nàng, vừa nhìn thấy sắc mặt nàng liền lập tức hểu được, cầm tay nàng, ghé sát bên tai, cười
nói: “Ta nghe một chút cũng sẽ không học cái xấu, mà cho dù học cái xấu
đi nữa thì cũng sẽ chỉ phát huy trên người Tuyền nhi a!”
Dương Mạc Tuyền trắng mắt liếc nàng một cái, uy hiếp: “Ngươi dám học cái xấu thử xem?!”
Có người đã muốn không kiên nhẫn chờ nữa, la ó kêu người đi ra, lúc
này Hoa Tứ Nương mới hét lớn một tiếng: “Nữ nhi, ra gặp khách!”
Tiếng nhạc vang lên, chỉ thấy màn che được vén lên, từ bên trong đi
ra một người, dáng người yểu điệu, hoa dung nguyệt mạo, hai tiểu nha đầu đi theo bên canh, tung cánh hoa, chậm rãi đi tới, cảnh tượng kia nhìn
thực đẹp như mộng ảo.
Tất cả mọi người như ngừng hô hấp, chỉ nghe Lăng Tử Nhan nhẹ giọng kinh ngạc hô: “A, là nàng!”