Lăng Tử Nhan vừa dùng điểm tâm xong liền muốn xuất môn, Trầm Ngư cùng Lạc Nhạn vội chạy nhanh ra ngăn cản nàng.
Trầm Ngư hỏi: “Tiểu thư, người đây là muốn đi đâu?”
Lăng Tử Nhan dùng ánh mắt “biết rõ còn cố hỏi” đánh giá các nàng: “Đương nhiên phải đi tìm tẩu tẩu.”
Lạc Nhạn hảo tâm nhắc nhở: “Lão gia nói người phải ở trong phòng tự sám hối ba ngày.”
“Chỉ cần các ngươi không nói cho cha biết thì cha sẽ không biết được.” Lăng Tử Nhan nói xong liền muốn đi ra.
Lạc Nhạn vội vàng chặn cửa: “Tiểu thư, nếu người còn muốn Lạc Nhạn hầu hạ người, vậy xin người ngoan ngoãn đừng đi a!”
Lăng Tử Nhan hung tợn hướng nàng huơ nắm đấm: “Nha đầu chết tiệt kia, ngươi dám uy hiếp ta?”
Lạc Nhạn lại một chút cũng không sợ, còn không khỏi oán trách: “Tiểu
thư người đã quên mất a, lần trước giúp ngươi nói dối, ta cùng Trầm Ngư
mỗi người phải chịu năm đại bản, bị trừ mất hai tháng tiền tiêu vặt. Ta
thì còn hoàn hảo, nhưng mẫu thân của Trầm Ngư bị bệnh cần uống thuốc,
tháng ấy không có tiền, thiếu chút nữa đã không giữ được mệnh của lão
nhân gia.”
(*đại bản: thanh gỗ dẹt to để đánh người như ở trong công đường ý.
“Có việc này sao? Kỳ thực ta đã quên mất.” Lăng Tử Nhan suy nghĩ một
chút, nói: “Như vậy thế này đi, ta đưa trước cho các ngươi hai tháng
tiền tiêu, không cần lo nữa, hơn nữa ta cũng không xuất phủ, chỉ là đến
phòng tẩu tẩu thôi, đi một vòng rồi sẽ về.”
Lạc Nhạn vẫn ngăn lại: “Không được, lão gia đã nói, nếu còn có lần
sau thì ta và Trầm Ngư sẽ phải cuốn gói chạy lấy người. Bế Nguyệt Tu Hoa người ta cũng hầu hạ chủ tử, nhưng một chút cũng không cần lo lắng sợ
hãi, ta cùng Trầm Ngư đi theo tiểu thư, lại mỗi ngày phải chịu đánh chịu mắng, tiểu thư, người nói chúng ta có oan hay không?”
Lăng Tử Nhan hoàn toàn không nói gì, thất bại trở lại ngồi trên ghế,
đúng thật là nàng sợ ra cửa sẽ đụng phải phụ thân, liên luỵ đến Trầm Ngư Lạc Nhạn lại bị đánh. Không đi được, nhưng bắt nàng ngồi ngây ngốc
trong phòng, còn không nhàm chán đến chết sao? Lập tức buồn bực, nâng má hờn dỗi.
Trầm Ngư biết nhìn mặt mà đoán ý người khác, thấy nàng phiền muộn liền cười đề nghị: “Nếu không tiểu thư luyện chữ đi?”
Lăng Tử Nhan nào có tâm tình mà luyện, đột nhiên linh quang chợt loé, nghĩ ra một chủ ý, lập tức mặt lộ vẻ vui mừng, phân phó: “Trầm Ngư đi
lấy giấy Tuyên Thành đến đây, Lạc Nhạn mài mực.”
Trầm Ngư chỉ bất quá thuận miệng nhắc tới, không nghĩ hôm nay Lăng Tử Nhan lại sửa đổi tính tình, vội vàng cấm lấy mấy tờ giấy trải trên mặt
bàn.
Lăng Tử Nhan tiếp nhận bút lông Lạc Nhạn đưa qua, vỗ đầu tự hỏi, viết cái gì mới được đây? Suy nghĩ trong chốc lát liền nhấc bút lên.
Mặc dù Lăng Tử Nhan không thích đọc sách, nhưng vì thường xuyên bị
phạt sao chép Luận ngữ tứ thư, thành ra luyện được một tay viết chữ đẹp, đây cũng là việc duy nhất Lăng Viễn Kiếm vừa lòng với nàng.
Lạc Nhạn thò đầu đến gần, muốn nhìn một chút xem nàng viết cái gì,
chỉ thấy trên mặt giấy Tuyên Thành trắng tinh hạ xuống một hàng chữ nhỏ: “Tẩu tẩu, người đang làm gì?”. Đợi nàng tiệp tục viết tiếp liền đã thấy nàng buông bút, đem giấy gấp lại làm mấy lần, để Trầm Ngư mang đến cho
Quận Vương phi.
Trầm Ngư đáp ứng sẽ ra ngoài lại bị Lạc Nhạn giữ chặt ống tay áo.
Lạc Nhạn cầu xin nói: “Hảo tỷ tỷ, để ta đi đi.”
Trầm Ngư nhìn Lăng Tử Nhan chờ nàng định đoạt, Lăng Tử Nhan phất tay: “Tuỳ tiện, bất quá phải về ngay, không chuẩn lưu lại.”
Lạc Nhạn lập tức vui mừng đi ra, mới đến cửa viện thì chợt nghe có
người gọi, quay lại mới thấy Anh Tuấn cùng một gã sai vặt cách đó không
xa, một tiếng này hẳn là Anh Tuấn kêu nàng, liền dừng chân, hỏi: “Có
việc gì?”
Lăng Anh Tuấn lại phân phó gã sai vặt một câu, gã sai vặt đi rồi hắn
mới đến chỗ Lạc Nhạn, do dự một phen mới mở miệng: “Lạc Nhạn, lần trước
ngươi lấy của ta cái túi thơm, khi nào thì trả lại ta?”
Lạc Nhạn lập tức giả ngu: “Ta lấy túi thơm của ngươi khi nào? Một đại nam nhân như ngươi lại dùng đồ gì đó của nữ tử, không thấy ngại sao?”
Nói xong còn chun mũi ra vẻ vẻ xấu hổ thay hắn.
Lăng Anh Tuấn lập tức đỏ mặt, nhưng vẫn nói: “Ngươi trả ta đi, túi thơm kia là người khác đưa cho ta.”
“Đã nói không cầm túi thơm của ngươi mà.” Lạc Nhạn chuẩn bị đùa bỡn quay đầu bỏ chạy.
Lăng Anh Tuấn cũng nóng nảy: “Lần trước rõ ràng là ngươi đoạt từ trên tay ta mà.”
“Là ta lấy thì thế nào? Chỉ có mỗi một cái túi thơm mà nhìn bộ dáng
ngươi cấp bách như thế, ta lại càng không trả ngươi.” Lạc Nhạn đi theo
Lăng Tử Nha, khóc lóc om sòm ăn vạ nhưng thật ra lại học được tốt lắm.
Lăng Anh Tuấn đành phải ăn nói khép nép cầu nàng: “Túi thơm này rất
quan trọng với ta, cùng lắm thì lần sau mua cái mới tặng cho ngươi, nhất định tốt hơn so với cái kia.”
“Vậy chờ ngươi mua rồi nói sau!” Lạc Nhạn trực tiếp bỏ lại hắn, hướng chỗ Dương Mạc Tuyền đi tới.
Lạc Nhạn từ ngoài ngó nghiêng đi vào, thấy Dương Mạc Tuyền cầm sách
trong tay, chăm chú đọc, Bế Nguyệt ngồi cạnh nàng đang thêu hoa lên một
cái túi gấm, liền thở dài một tiếng, khiến Bế Nguyệt chú ý.
Bế Nguyệt ngẩng đầu lên thấy được nàng, thấy Dương Mạc Tuyền không
phát giác, liền để rổ thêu xuống, nhẹ nhàng tiêu sái đi ra, hỏi: “Ngươi
đến tìm ta hay tìm thiếu nãi nãi?”
Lạc Nhạn cười nói: “Cả hai.” Lại hỏi: “Vừa rồi ta thấy ngươi đang thêu gì đó, chuẩn bị túi thơm cho ai à?”
Bế Nguyệt thấy nàng hỏi linh tinh, không đáp lại hỏi lại: “Tiểu thư tìm thiếu nãi nãi có chuyện gì?”
Lạc Nhạn lúc này mới nhớ tới chính sự, đem tờ giấy đưa cho Bế Nguyệt, nói: “Tiểu thư muốn ta đưa tới, ngươi cầm đưa cho thiếu nãi nãi, hỏi
một chút xem có muốn ta mang về cái gì không.”
Bế Nguyệt nghĩ không biết có chuyện gì trọng yếu đến nỗi phải trịnh
trọng viết thư như vậy, liền vội vàng đưa đến trước mặt Dương Mạc Tuyền: “Thiếu nãi nãi, tiểu thư để Lạc Nhạn đưa tới, hỏi người có lời gì muốn
đáp lại không.”
Dương Mạc Tuyền nhíu mày, không biết Lăng Tử Nhan lại làm trò quỷ
quái gì, cấm túc tự kiểm điểm mà cũng không an phận, nghi hoặc mở tờ
giấy ra, nhìn thấy chữ ghi phía trên liền thiếu chút nữa bật cười thành
tiếng, bất quá rất nhanh mặt lại lạnh xuống, phân phó Bế Nguyệt: “Ngươi
bảo Lạc Nhạn về đi, không có gì muốn nói cả, thuận tiện đốt ngọn nến đem đến đây.”
Bế Nguyệt cũng không dám hỏi nhiều, đi ra nói với Lạc Nhạn, Lạc Nhạn
không tin, nàng đã nhìn thấy Lăng Tử Nhan viết cái gì, bất quá chỉ hỏi
Dương Mạc Tuyền đang làm cái gì mà thôi, cho dù mang trở về hai chữ “đọc sách” thì cũng coi như được rồi, như thế nào lại có chuyện không mang
về cái gì đây? Liền lớn tiếng hỏi: “Thiếu nãi nãi, người thực sự không
có chuyện gì muốn nói với tiểu thư sao?”
Thanh âm Dương Mạc Tuyền từ phòng trong truyền ra: “Không có, ngươi trở về đi.”
Lạc Nhạn thế này mới chết tâm, trước khi đi không quên nói với Bế
Nguyệt: “Ngươi chừng nào rỗi rãi cũng thêu cho ta cái gì đó đi?”
Bế Nguyệt không biết tại sao nàng đột nhiên muốn mình làm cho nàng
thứ này thứ nọ, nhưng cũng không nghĩ nhiều, thuận miệng nói: “Rảnh rỗi
rồi nói sau!”
Lạc Nhạn coi như nàng đã đáp ứng, lúc này mới vui vẻ phấn khởi rời đi.
Vẫn là ban ngày ban mặt mà đã thắp nến, Bế Nguyệt cũng đoán được
Dương Mạc Tuyền muốn làm gì, có chút tò mò rốt cuộc Lăng Tử Nhan viết
cái gì, bất quá thắp nến xong liền khoanh tay đứng một bên, cũng không
nhìn lén.
Dương Mạc Tuyền nhìn vài chữ ít ỏi, bút pháp tú dật, nét chữ dứt
khoát liền mạch, nhưng thật ra chữ lại giống người, rất đẹp. Tuy hành vi của Lăng Tử Nhan giống như một tiểu hài tử, nhưng thế nào nàng lại
không nhìn ra thâm ý trong đó chứ? Lại không thể nói rõ với nàng, nếu
nàng có ý tứ này, không nói còn có thể coi nàng là tiểu hài tử hồ nháo,
dù có làm loạn cũng không sao. Nếu nàng không có ý tứ đó, nói thành ra
ngược lại lại làm cho nàng động tâm tư, không chặt đứt ý nghĩ ấy thì lại càng loạn. Khẽ thở dài một hơi, cầm tờ giấy đưa lên ngọn lửa, chẳng mấy chốc liền hoá thành tro tàn, để Bế Nguyệt thu dọn.
Từ lúc đó, Dương Mạc Tuyền thế nào còn có tâm tư đọc sách, ngay cả
cầm sách ngược cũng không biết, Bế Nguyệt đang do dự có nên nhắc nhở
nàng hay không thì Dương Mạc Tuyền đã hỏi nàng trước: “Bế Nguyệt, ngươi
tới phủ này đã bao lâu rồi?”
“Cũng được mười mấy năm rồi, ta cùng Lạc Nhạn các nàng đều vào Vương
phủ từ lúc còn nhỏ, ngoài Trầm Ngư trong nhà còn có một mẫu thân ra thì
ba người chúng ta đều là cô nhi, Vương phi đem chúng ta vào phủ, sửa lại tên cho chúng ta. Trầm Ngư, Lạc Nhạn, Bế Nguyệt, Tu Hoa, tên thì rất
hay, đáng tiếc lại cô phụ hảo ý của Vương phi, không thể trưởng thành
thành một mỹ nhân.” Bế Nguyệt nói xong, che miệng nở nụ cười.
Dương Mạc Tuyền thấy nàng mặc dù không tính là tuyệt sắc, nhưng lớn
lên cũng thanh tú, trong bốn người thì Lạc Nhạn trông được nhất, mặc dù
so ra kém Tây Thi Điêu Thuyền nhưng cũng coi như không bôi nhọ tên gọi,
liền cười nói: “Nhãn quang của Vương phi cũng thực không sai a.”
Bế Nguyệt tâm tư chuyển động, suy ra được thâm ý của những lời này,
ám chỉ rằng nàng vẫn không tín nhiệm mình, nghĩ mình là tai mắt Vương
phi xếp cạnh nàng, mặc dù không cố ý phòng bị, nhưng nói chuyện làm việc đều cẩn thận mọi nơi. Vừa rồi rõ ràng nàng đang im lặng đọc sách, vừa
nhìn thấy tờ giấy của Quận chúa liền có tâm sự, nhưng lại không có người để nói cùng, nếu cứ tiếp tục như thế thì khẳng định sẽ thành tâm bệnh,
nghĩ vậy, lòng khẽ nhói đau, liền nói: “Thiếu nãi nãi, Bế Nguyệt có câu
này đã sớm nghĩ muốn nói với người.”
Dương Mạc Tuyền kinh ngạc, không biết nàng có cái gì muốn nói với mình, hỏi: “Nói gì? Ngươi cứ nói đi.”
“Thiếu nãi nãi, có phải người còn đề phòng Bế Nguyệt?” Bế Nguyệt nói đến đây nhưng trên mặt lại không có chút sợ hãi nào.
Dương Mạc Tuyền kinh ngạc, không phải kinh ngạc vì nàng thông minh
lanh lợi như thế, mà kinh ngạc vì nàng dám trực tiếp hỏi, cũng không phủ nhận, chỉ nói: “Ta tuy là Quận Vương phi, nhưng rốt cuộc thời gian đến
Vương phủ cũng ngắn, quy củ ở đây cũng không học hết hoàn toàn, cho nên
làm việc mới phải cẩn thận hơn một phần, không liên quan tới ngươi,
ngươi đừng để những lời ấy trong lòng nữa.”
Bế Nguyệt nói: “Kỳ thật trong lòng ta biết thiếu nãi nãi cho rằng ta
là người phu nhân phái tới, cho nên cảm thấy ta là người của phu nhân,
mọi chuyện đều sẽ nói cho phu nhân. Thực ra từ ngày đầu tiên vào phủ phu nhân đã dạy dỗ chúng ta, một người không thờ hai chủ, nếu phu nhân đã
đem ta cho thiếu nãi nãi, vậy ta tự nhiên là người của thiếu nãi nãi,
nghe được nhìn được gì thì cũng chỉ biết nói với một mình thiếu nãi nãi, cho dù lão gia hay phu nhân có hỏi đến, cái gì nên nói hay không nên
nói ta đều sẽ không đề cập tới. Hiện tại có thể thiếu nãi nãi không tin
ta, nhưng thời gian sẽ chứng minh lòng ta, một ngày nào đó người sẽ minh bạch, ta chỉ sợ đợi không được ngày đó thiếu nãi nãi đã tích tụ hết
buồn phiền thành bệnh trước rồi.”
Dương Mạc Tuyền không nghĩ tâm tư của mình đã bị nàng nhìn thấu như
thế, lúc trước nàng coi thường nhất là những kẻ trục lợi, nếu thực sự có chuyện gì, có che che giấu giấu đi nữa thì sợ rằng cũng không tránh
được mắt nàng, chỉ không biết những lời nói thành thật này của nàng có
thể tin hay không, thấy nàng nói chân thành cũng không giống giả, nếu có một người như vậy giúp mình chia sẻ bớt ưu tư, vậy còn có chuyện gì
không thể nghĩ ra? Thiếu chút nữa nàng đã đem nỗi hoang mang trong lòng
thốt ra, nhưng rốt cuộc vẫn nhịn xuống, chỉ nhìn Bế Nguyệt, nói: “Lấy
chân tâm đối đãi với người, ta tất lấy chân tâm đáp lại.” Nói xong có
chút lơ đãng, trông như thể đang nói kệ* ngữ bình thường.
(*kệ: Lời kệ, các bài thơ
của Phật gọi là kệ. – từ điển nó ra thế, còn ở câu này cũng chẳng biết
có phải k, đại loại là lời DMT nói rất bình thản, như nói chuyện bình
thường)
Như thế tâm tư chủ tớ lại gần gũi nhau hơn một phần.
***
Nói tới Lạc Nhạn, sau khi ở trên đường đụng phải Anh Tuấn bị trì hoãn một phen, trở lại phòng tránh không được bị Lăng Tử Nhan oán giận, hỏi
nàng có mang lời nhắn gì về không, thế nhưng Lạc Nhạn lại nói không có,
đánh chết Lăng Tử Nhan cũng không tin, như thế nào có thể một câu cũng
không có?
Lạc Nhạn phải thề, không có chính là không có, lúc này Lăng Tử Nhan
mới thất vọng mà tin tưởng, trong lòng lại nghĩ, như thế nào tẩu tẩu lại thay đổi, ngay cả một câu quan tâm cũng đều không có?