Vương Gia Ta Rất Trách Nhiệm!
Trước mặt hai người
bây giờ đã xuất hiện 7 hắc y nhân. Trên tay mỗi người đều cầm một thanh
kiếm. Ánh trăng bàng bạc chiếu xuống khiến mấy thanh kiêm càng sáng
bóng.
Mắt Lãnh Phượng sáng lên, mấy người này thật giống hắn lúc nhỏ.
Lãnh Phượng vốn là được người cứu ra từ tay bọn buôn bán trẻ em, khi đó hắn
còn quá nhỏ, Lãnh Phượng không nhớ cha mẹ mình là ai, quê hương ở đâu.
Chỉ nhớ từ khi biết suy nghĩ thì hắn đã sống trong tổ chức rồi.
Lãnh Phượng chỉ có thể dựa vào nước da màu tóc mình mà phán đoán. Hắn là người Châu Á.
Lãnh Phượng thấy mấy hắc ý nhân kia giống bản thân hắn lúc nhỏ là vì bọn họ
rất nghiêm túc, hành động rất giống nhau và chắc chắn là rất “nghe lời”.
Khi được đưa về tổ chức Lãnh Phượng được tẩy não là luôn phải trung thành
và chấp hành mệnh lệnh. Cho nên khi còn nhỏ hắn luôn là một đứa trẻ rất
tốt.
Lãnh Phượng sống trong hai thân phận: một đứa trẻ mồ côi
được trợ cấp tiền học như bao đứa trẻ khác; một thành viên bí mật đang
được tổ chức huấn luyện.
Bởi sự “nghe lời” của mình, Lãnh Phượng
như một cái máy lao đầu vào học tập và đi huấn luyện đến nỗi không còn
thời gian suy nghĩ đến việc gì khác.
Nhưng rồi Lãnh Phượng lớn
dần, vì sự “nghe lời” của bản thân mà bị người lợi dụng. Sau mấy lần bị
oan, Lãnh Phượng mới chính thức trở thành một con người biết suy nghĩ
biết tự lập …và tự cường.
Nhưng sau đó hắn còn điên cuồng hơn. Ở
trường hắn là một lãng tử đào hoa thành tích xuất sắc. Ra xã hội Lãnh
Phượng là một siêu sao đa tài đa nghệ. Về tôt chức hắn trở thành một
thành viên xuất sắc đầy triển vọng. Lãnh Phượng làm tất cả chỉ vì bản
thân có cuộc sống tự do sớm hơn. Chỉ cần hắn kiếm đủ tiền làm đủ nhiệm
vụ hắn có thể thoát ly khỏi tổ chức.
Trước đây hắn đã từng tính
chỉ cần cố gắng cho đến năm 35 tuổi thôi, Lãnh Phượng hắn sẽ tự lập.
Nhưng ông trời chiếu cố, Lãnh Phượng tự do sớm hơn bảy năm, hắn xuyên
qua làm một vương gia cao cao tại thượng .
Sát khí của mấy tên hắc y nhân đã cắt đứt hồi tưởng của Lãnh Phượng.
Lãnh Phượng sẽ không để cuộc sống của mình mơ hồ nhạt nhẽo.
Đánh nhau sao? Thú vị mà….
Uy áp cường giả của Lãnh Phượng tỏa ra bốn phía, khí thế như hủy thiên diệt địa.
Trong không gian u tối của khu rừng cũng không nghe thấy một tiếng côn
trùng kêu, dường như thời gian đã dừng lại tại giây phút này. Giây phút
cường giả thức tỉnh, giây phút bắt đầu cho một thời loạn lạc.
-Sát thủ sao? Đến đây đi…
Trên mảnh đất trống đã hình thành hai phe đối lập. Một bên là 7 tên hắc y nhân và một bên là thiếu nữ cùng một nam hài.
Bảy tên hắc y nhân cùng lao vào, chỉ trong nháy mắt tên thủ lĩnh đã đứng
cách Lãnh Phượng còn 1 mét. Lãnh Phượng đẩy Dương Na Hương về sau còn
bản thân nghênh chiến.
Một thanh kiếm lao nhanh về phía Lãnh
Phương. Nhìn kỹ trên đầu mũi kiếm còn có một luồng khí trắng xoay quanh. Đây hẳn là nội lực đi. Mấy tên sát thủ này cũng có chút bản lãnh.
Lãnh Phượng xoay người tránh thoát, nhưng ngay lúc này lại có thêm một mũi kiếm nữa đến, Lãnh Phượng tiếp tục lui về sau.
Mấy tên hắc y nhân không thành công nhân tiếp tục đâm tới. Lãnh Phượng vẫn tiếp tục né tránh mà không hoàn thủ.
Cho đến khi khóe mắt thấy Dương Na Hương gặp nguy hiểm mới dừng việc thử
tốc độ này lại. Nhẹ nhàng xoay người, Lãnh Phượng đã đứng ngay sau một
tên hắc y nhân.
Vóc dáng nhỏ nhắn nhảy lên, một bàn tay trẻ con
khí thế như trời giáng đánh xuống gáy người đó. Khác với người thường,
nội lực xung quanh nắm tay là một màu đỏ rực. Khí thế như cuồng phong
lao thẳng vào hắc ý nhân khiến y chết ngay tại chỗ.
Lãnh Phượng
thầm đắc ý. Quả nhiên võ công một vương gia đế quốc không phải cao thủ
tiểu quốc gia nào cũng có thể so sánh được. Sau khi nhận ra việc này,
Lãnh Phượng cũng thở ra một hơi.
Ở kiếp trước, cơ thể con người
có giới hạn, giống như hắn cũng là một đại cao thủ nhưng tự bản thân
thấy nếu là trước kia , Lãnh Phượng đã chết hàng trăm lần dưới mũi kiếm
của tên hắc y nhân này rồi.
Ông......Đúng lúc này đầu hắn nổ một tiếng, cảm giác như có 2 con quái thú đang kịch liệt đánh nhau trong
đầu vậy. Thống khổ thầm kêu không ổn Lãnh Phượng nhanh chóng giải quyết
hết mấy tên hắc y nhân. Vừa lúc thì hơn 300 tên còn lại cũng tới.
Lãnh Phương túm lấy Dương Na Hương ra khoảng trống trong rừng đứng im nhìn người tới.
Từng giọt, từng giọt mồ hôi nhỏ xuống trên khuôn mặt cương nghị nhỏ nhắn.
Như thế đã đủ biết Lãnh Phượng đang chịu sự đau đớn nhường nào. Trong
vạt áo bàn tay nắm chặt lại, hắn đang cố chịu đựng giải quyết gọn mấy
người này sẽ về ngay lập tức.
Một khắc sau quân số mấy hắc y nhân đã tập hợp đông đủ vây tròn quanh Lãnh Phượng và Dương Na Hương.
Cái giây phút hàng trăm mũi kiếm lao vào, ngay lập tức Lãnh Phượng kéo
Dương Na Hương ngồi xuống, bàn tay nhỏ giơ lên, Lãnh Phương đang cầm một cái hộp nhỏ, được biết đây chính là ám khí phòng thân của chủ thân thể
trước kia gọi là Vạn Độc Châm.
Lãnh Phượng nhấn nút, ngay lập tức hàng trăm tia bạc bắn lên tỏa ra bốn phương tám hướng.
Những tia này chính là châm độc.
Chưa đầy một khắc, nhờ có ám khí và võ công bản thân 352 tên hắc y nhân đã ngã xuống.
Lãnh Phượng đã chờ giây phút này lâu rồi, một giây trôi qua với hắn như một
ngày tra tấn. Túm lấy Dương Na Hương, Lãnh Phượng nhanh chóng trở về nhà trọ, đưa nàng ta an toàn trở về cho mấy tên thân tín của nàng, còn bản
thân hắn thì nhanh chóng về phòng khóa cửa lại