Hoa Diễm Cốt đâm mũi kiếm vào ngực hắn, nhưng lại như đâm vào đá cứng, chỉ
đâm vào được nửa phân thì không thể lay động mũi kiếm. Cao thủ võ lâm
Kinh Ảnh có khả năng khống chế từng tấc cơ thịt trên cơ thể. Trước khi
bị mũi kiếm đâm vào, hắn đã làm cho cơ bắp căng chặt, khiến mũi kiếm
không thể đâm sâu hơn được nữa.
Cho nên máu đỏ thấm đẫm y phục kia trông có vẻ đáng sợ, nhưng kỳ thực lại chỉ là vết thương ngoài da.
Bàn tay giữ kiếm của Hoa Diễm Cốt dần nới lỏng, nhưng lại nhanh chóng siết chặt hơn.
“Sư phụ và đại sư huynh ta ở đâu?”, nàng nói bằng giọng hơi run: “Ngươi đã làm gì họ”.
“Ta sẽ đưa nàng đi gặp bọn họ.” Kinh Ảnh cười nói: “Nhưng phải ăn cơm xong đã”.
Hoa Diễm Cốt nhìn hắn chằm chằm, vẻ mặt do dự, cuối cùng cũng buông tay, mặc cho song kiếm rơi xuống đất.
Kinh Ảnh điểm vài huyệt đạo trên người mình, máu liền ngừng chảy. Hắn ngước
đầu nhìn Hoa Diễm Cốt, nụ cười hắn thuần khiết như chồi non đầu xuân,
không nhuốm chút phong sương của nhân gian, mà chỉ có sắc màu ban sơ.
“Diễm Cốt, hãy đút cơm cho ta.”
“Cái gì?”, Hoa Diễm Cốt lập tức cúi đầu nhặt kiếm dưới đất.
“Đút cơm cho ta rồi ta sẽ đưa nàng đi gặp Phượng Huyết Ca.”
Hoa Diễm Cốt lại đứng dậy, cầm đũa ngọc trên bàn, gắp đồ ăn đến bên miệng hắn, rồi quát: “Ăn đi!”.
Kinh Ảnh nghe lời há miệng, đón lấy miếng cá được thái mỏng như cánh ve.
Sau đó hai người không nói với nhau một lời nào, một người im lặng đứng gắp thức ăn, còn một người ngồi yên mà ăn. Liễu rủ bên hồ gió nhẹ đưa,
khung cảnh này quả như thơ như họa.
Một người cảm thấy thời gian
trôi đi đằng đẵng như ngày tháng dông dài, lòng dạ như lửa đốt, hận một
nỗi không thể cậy miệng hắn ra rồi đổ cả đĩa thức ăn vào.
Còn một người lại trân trọng từng khoảnh khắc trôi qua, chậm rãi ăn từng miếng
thức ăn, tuy thức ăn trên bàn đã nguội lạnh nhưng hắn vẫn ăn hết sạch
không chừa lại chút gì.
“Mấy ngày không gặp, ăn nhiều hơn trước rồi đó.”
Hoa Diễm Cốt dứt lời mới cảm thấy giọng điệu của mình quá đỗi thân mật, vậy là bèn quay mặt đi.
“Sau này ta vẫn sẽ ăn thức ăn thừa của nàng.” Kinh Ảnh nghe được lời lẽ thân mật kia thì ánh mắt nhìn Hoa Diễm Cốt chứa chan tình ý.
“Ăn xong hãy dẫn ta đi gặp sư phụ”, Hoa Diễm Cốt tỏ bộ mặt lạnh lùng nói.
“Được”, có lẽ do tâm trạng đang tốt, lần này Kinh Ảnh không vòng vo nữa mà đồng ý ngay.
Xe lăn bánh ra khỏi hoàng cung, tiến ra ngoài thành. Trên đường đi Hoa
Diễm Cốt cố ghi nhớ đường, còn Kinh Ảnh chỉ cười mà nhìn nàng, như thể
không bận tâm tới thủ đoạn nhỏ nhặt ấy của nàng. Chừng hai canh giờ sau, xe ngựa dừng lại bên một ngôi miếu hoang ngoài thành. Hoa Diễm Cốt đang muốn nói gì đó thì đã thấy Kinh Ảnh bước vào trong miếu, sau đó xoay
cánh tay phải của bức tượng Phật, cánh cửa mật trên bức tường lập tức
được mở ra. Nàng vẫn giữ im lặng theo sau Kinh Ảnh đi vào trong mật
thất.
Bên trong cánh cửa là một địa lao. Dưới sự quản lý của Cẩm y vệ, có rất nhiều những mật thất như thế này và được phân bố khắp nơi,
hẳn đây cũng là một trong số đó. Nhưng tại sao Cẩm y vệ lại nghe lời
hắn? Lòng dạ Hoa Diễm Cốt trĩu nặng, đầy lo âu, cho tới khi đâm sầm vào
lưng Kinh Ảnh, nàng mới định thần lại.
Tiếng xiềng xích leng keng vẳng lên bên tai.
Hoa Diễm Cốt ngước đầu nhìn qua bờ vai Kinh Ảnh, chỉ thấy trước mắt là song sắt đã han gỉ, bên trong địa lao tăm tối ẩm mốc có hai người, một người nằm ngửa ra đất, không rõ còn sống hay đã chết, còn một người nằm co
quắp, hai tay hai chân và cổ đều bị xiềng xích đen kịt nặng trĩu cùm
chặt, một đoạn xiềng xích trói quanh người ấy, còn một đoạn cắm sâu vào
trong tường, khiến người đó giống như đang muốn vùng vẫy thoát khốn
nhưng lại không sao thoát khỏi.
Hoa Diễm Cốt sững người, nàng lao như mũi tên tới bên song sắt, thò tay vào bật khóc nói: “Đại sư huynh!”.
Người trong song sắt sững sờ, rồi không chút do dự nhào về phía nàng, nhưng
còn chưa kịp chạm vào tay đối phương thì đã bị xiềng xích quanh cổ kéo
giật lại.
“Súc sinh!”, Hàn Quang nhìn nam tử đứng sau lưng Hoa Diễm Cốt phẫn nộ quát: “Ngay cả nữ nhân ngươi cũng không tha sao?”.
“Nữ nhân là nữ nhân, Diễm Cốt là Diễm Cốt”, Kinh Ảnh từ phía sau đưa tay ra khẽ nâng cằm Hoa Diễm Cốt, như là đang bày bảo vật cho người khác xem,
cười đầy vẻ khoe khoang nói: “Nữ nhân khác thì khó nói, nhưng Diễm Cốt
là thê tử của ta, ta sẽ đối xử thật tốt với nàng”.
Hàn Quang hít sâu một hơi, còn Hoa Diễm Cốt đã quay người lại đấu với Kinh Ảnh một trận.
“Quên rồi sao? Nàng không phải là đối thủ của ta.”
Kinh Ảnh gặp chiêu nào tiếp chiêu ấy, mặt vẫn nở nụ cười. Từ đầu chí cuối
chỉ dùng một tay đối phó, công lực mức này chẳng thua kém gì Hàn Quang,
hoặc có lẽ chỉ dưới Phượng Huyết Ca. Như vậy nếu những tay võ sĩ tầm
thường mà không có tới hai mươi người thì đừng hòng tiếp cận hắn. Điều
này chứng tỏ, mấy lần hắn làm hộ vệ cho Hoa Diễm Cốt mà bị thương, kì
thực đều là cố ý. Đám tư binh hào môn, du hiệp giang hồ ấy căn bản không phải là đối thủ của hắn.
“Vậy thì đã sao?”, Hoa Diễm Cốt đã tức
giận đến mất lý trí, đại sư huynh bị hắn trói như trói cẩu nhốt ở nơi
tối tăm không thấy mặt trời, còn sư phụ nằm ở đó không rõ sống chết.
Nàng hận một nỗi không thể kéo gã nam tử trước mặt xuống ngay hoàng
tuyền. Nàng vừa phẫn nộ xuất thủ, vừa gào thét: “Ta không phải đối thủ
của ngươi, nhưng ngươi cũng không thể giả mạo sư phụ ta mãi được! Sư phụ ta là anh hùng cái thế, đâu thể để kẻ tiểu nhân giấu đầu giấu đuôi như
ngươi giả mạo! Chờ khi nào ngươi lộ sơ hở, sẽ có ngàn vạn người kéo
ngươi ra để ngũ mã phanh thây”.
Kinh Ảnh vẫn bình tĩnh mỉm cười, hắn thong thả nói: “Ta đã làm Quốc sư được một tháng, ngoài nàng ra, còn ai nhận ra ta?”.
Dứt lời, hắn đột nhiên xuất chiêu, một tay kìm chặt hai cánh tay Hoa Diễm
Cốt bẻ ra sau, tay kia nâng cằm nàng lên, ép nàng nhìn Hàn Quang trong
song sắt, rồi từ từ đưa môi kề bên tai nàng, ngữ điệu đầy ma mị: “Có
biết tại sao bọn họ lại bị bắt về đây không? Đều là vì nàng đó. Nếu
không phải muốn lấy thuốc giải cho nàng, Phượng Huyết Ca sẽ tuyệt đối
không hẹn gặp Chủ tế vương, càng không thể nhận lời quyết đấu, sau đó
tuy y lấy được thuốc giải, nhưng lại bị trọng thương, hôn mê bất tỉnh.
Còn đại sư huynh của nàng do phân tâm bảo vệ y, vậy nên mới bại dưới tay ta. Vậy là cả hai bọn họ đều trở thành tù nhân của ta, tất cả đều nhờ
vào công lao của nàng…”.
“Khốn khiếp!”, Hàn Quang gào thét, giọng nói khản đặc do thiếu nước nhiều ngày: “Nếu không phải ngươi hãm hại
cho sư phụ ta, đả thương sư muội của ta, liệu Chủ tế vương kia có tới
quyết đấu một trận sinh tử với sư phụ ta hay không? Sư phụ ta liệu có
phải xin hắn thuốc giải? Mọi chuyện đều do ngươi bày ra! Không phải do
sư muội ta!”.
Hoa Diễm Cốt quỳ xuống trước song sắt, sững người nhìn Hàn Quang.
Nàng có tài đức gì, vậy mà chuyện đã tới nước này, sư huynh vẫn không chút do dự đứng về phía nàng.
“Ngươi muốn sao mới chịu tha cho họ?”, hai hàng lệ lăn dài trên má Hoa Diễm Cốt, nàng cũng không quay đầu lại, hỏi Kinh Ảnh.
“Tha cho bọn họ là điều không thể”, Kinh Ảnh bình thản nói: “Nhưng ta có thể cải thiện chuyện ăn ở cho họ, thậm chí có thể mời đại phu tới xem bệnh
cho họ”.
“Điều kiện!”, Hoa Diễm Cốt mất kiên nhẫn quát.
Kinh Ảnh im lặng đứng sau lưng nàng, ghé mắt nhìn nữ tử ở dưới chân mình.
Hắn dang rộng hai tay, bóng người như thể đôi cánh đen ngòm, cúi xuống
ôm Hoa Diễm Cốt vào lòng, cứ như một chiếc lồng đáng sợ giam hãm nàng
vào trong đó.
“Chỉ có một điều kiện”, hắn mỉm cười nói: “Nàng phải thương yêu ta như trước kia”,
Hoa Diễm Cốt bỗng cảm thấy toàn thân lạnh cóng.
Đó là một bí mật.
Nàng vốn muốn mang theo bí mật này vào trong quan tài, hoặc ít nhất cũng không thể để sư phụ và đại sư huynh biết…