Hoa Diễm Cốt tất nhiên không thể đem quả cầu tuyết ấy đến gặp Sở Tử Phục, nàng sợ đối phương sẽ ném nó vào mặt nàng...
Nhưng nếu phải mua lễ vật, vậy thì sẽ mua luôn cho những người khác.
Tạm chưa bàn về lễ vật mua tặng cho sư phụ, sư huynh và Kinh Ảnh, hãy chỉ
nói về lễ vật tặng Sở Tử Phục. Sở Tử Phục thích uống trà, vậy nên Hoa
Diễm Cốt đã tặng hắn một bộ ấm chén bằng sứ trắng. Tuy không phải danh
phẩm, nhưng nước men trắng hơn tuyết, vô cùng tinh xảo. Mà trên hộp lễ
vật đề tên hai người, một là nàng, hai là đại sư huynh, xem như lễ vật
này của hai người chọn cho hắn.
“Khách hiếm à!”
Trong thư
phòng, Sở Tử Phục gác bút, ngước đầu lên, cười mà nói với hai người:
“Trẫm còn tưởng với giao tình của chúng ta, Chỉ huy sứ đại nhân của Cẩm y vệ cùng lắm cũng chỉ tặng ta một quả cầu tuyết thôi chứ”.
“Ngươi cho rằng ai cũng nhỏ mọn như ngươi sao?”, Hàn Quang khó chịu nói: “Bổn đại gia không làm chuyện mất mặt như thế!”.
Hoa Diễm Cốt nghe vậy thì bĩu môi, đứng cạnh Hàn Quang lặng thinh không nói.
“Vậy sao?”, Sở Tử Phục rõ ràng là không tin, có điều hắn cũng không muốn quá so đo tính toán trong chuyện này, bèn sai cung nhân dọn chỗ cho hai
người, sau đó hờ hững hỏi: “Không có việc gì thì không tới Tam Bảo, hôm
nay các ngươi từ xa tới đây tìm trẫm, chắc không phải chỉ để tặng lễ vật cho trẫm chứ”.
“Không có việc gì thì không thể đến thăm huynh
được hay sao?” Nói ra những lời này, Hoa Diễm Cốt lại cảm thấy chột dạ.
Với thân phận của họ hiện giờ, nhất cử nhất động đều bị vô số kẻ dòm
ngó, mỗi một câu nói đều bị vô số kẻ đoán mò ẩn ý. Vậy nên, để tốt cho
mình, và cũng để tốt cho đối phương, tuyệt đối không tồn tại cái gì mà
không có chuyện cũng tới thăm nhau.
Không cùng chí hướng thì khó
có thể cùng nhau mưu sự. Ba người mỗi kẻ một lối đi riêng, có lẽ ngay cả việc gặp nhau trò chuyện cũng trở nên xa xỉ.
“Nói ra lời này
ngươi không cảm thấy chột dạ hay sao?”, Sở Tử Phục một tay bưng ly trà,
một tay cầm nắp chén, khẽ quệt nhẹ trên miệng chén: “Diễm Cốt, ngươi
cũng không còn nhỏ nữa, có thời gian tới thăm ta, chẳng bằng chịu khó đi gặp những thanh niên anh tuấn trong kinh thành thì hơn. Sư phụ và sư
huynh ngươi chỉ trông nom ngươi được một lúc nào đó, ngươi nhẫn tâm để
hai người họ cứ mãi độc thân để quan tâm ngươi suốt đời hay sao?”.
“Ai độc thân suốt đời? Ngươi cũng không phải như vậy chắc?”, Hàn Quang nổi giận đùng đùng.
“Đừng nhắc chuyện này nữa, đừng nhắc chuyện này nữa, ba chúng ta kẻ tám lạng
người nửa cân, đổi chủ đề khác đi”, Hoa Diễm Cốt vội nói: “Phải rồi, cô
nương lên Phượng Hoàng đài kia đâu rồi? Huynh có giữ cô ta lại không?”.
“Thì ra không phải đến gặp trẫm, mà là tới tìm cô ta”, Sở Tử Phục cười mà như không.
Hoa Diễm Cốt gượng cười, đang muốn nói gì đó thì đã bị Hàn Quang cướp lời
trước: “Đương nhiên rồi, bổn đại gia là người bận rộn, nếu không phải vì muốn điều tra a đầu có thân phận bất minh kia, ai thèm tới chỗ ngươi để tìm xui xẻo chứ?”.
Sở Tử Phục nghe vậy, ánh mắt dần lạnh đi. Hắn đặt ly trà xuống bàn, lạnh nhạt nói: “Chỉ huy sứ đại nhân của Cẩm y vệ
là người bận rộn chỉ sau Quốc sư, ngươi không cảm thấy phiền khi ôm đồm
quá nhiều sao”.
Hàn Quang ném ly trà về phía sau lưng, tách trà vỡ vụn, ánh mắt nhìn Sở Tử Phục mang vẻ hung dữ: “Hay lắm!”.
Sở Tử Phục lạnh lùng nói: “Kẻ ăn cơm hoàng tộc như ngươi lại dám giở quan uy trước mắt trẫm”.
Hoa Diễm Cốt không bao giờ ngờ tới, chưa đầy một tuần trà, hai người họ đã
phát triển tới mức giương cung bạt kiếm như vậy. Nàng nuốt vội ngụm trà
trong miệng, đứng dậy định xoa dịu tình hình, nhưng không kịp nữa rồi.
Chỉ thấy Tiểu hoàng thượng đẩy ly trà đi, ánh mắt như tuyết lướt nhìn Hàn
Quang: “Nữ tử ấy, nay đã là người của trẫm. Chỉ huy sứ đại nhân của Cẩm y vệ dù quyền lực có lớn tới đâu, chắc cũng không đến nỗi cai quản luôn
cả hậu cung của trẫm chứ! Quay về nói cho Phượng Huyết Ca hay, nếu muốn
động tới nàng ta, thì hãy cho người của phủ Tông Nhân đến gặp ta trước!
An Phúc, tiễn khách!”.
Việc đã tới nước này, Hoa Diễm Cốt biết
cuộc đối thoại khó lòng tiếp diễn được nữa, chỉ đành kéo Hàn Quang còn
đang nổi giận bất bình đi khỏi.
Sau khi tiễn hai người họ đi, lão thái giám quay lại, tỏ vẻ hết sức lo âu nhìn chủ nhân.
Tiểu hoàng thượng ban nãy còn hừng hực khí thế, thì giờ đây trên khuôn mặt
khó giấu nổi vẻ cô độc, nước trà trên bàn nguội lạnh, tỏa ra dư vị khúc
tận người tan.
“Hoàng thượng...”, lão thái giám đổ đi trà cũ, pha một ấm trà mới cho Sở Tử Phục.
“Cho nên trẫm ghét nhất là gặp hai người bọn chúng.” Trà bốc hơi nghi ngút
làm mông lung khuôn mặt của Sở Tử Phục, hắn dụi trán, khuôn mặt tuấn tú
lộ vẻ yếu đuối: “Lần nào bọn chúng xuất hiện cũng khiến trẫm rối
bời...”.
“Vậy thì sau này sẽ không gặp nữa, lão nô sẽ chặn bọn họ ở bên ngoài.”
Lão thái giám nhỏ nhẹ an ủi, cứ như một lão gia nhân từ đang an ủi đứa cháu của mình.
“Tốt nhất là không gặp lại nữa”, Sở Tử Phục đưa tay chống đầu, ngây người
nhìn bộ ấm chén mà Hoa Diễm Cốt và Hàn Quang tặng, mãi hồi lâu mới nói:
“Trẫm là vua một nước... vốn dĩ không cần bằng hữu”.
“Vậy sao... về nữ tử kia...”, lão thái giám ngập ngừng thú thực, cứ nghĩ tới a đầu vô phép tắc ấy, tim can ông ta lại nhói đau.
“Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, huống hồ là lời của trẫm”, Sở Tử Phục phẩy tay: “Việc còn lại, ngươi hãy đi lo liệu”.
Vậy là, khi hoàng hôn buông xuống, Vãn Vãn sau khi chơi chán trong hoàng cung, lúc quay về thì nhận được ngay tin dữ.
Tiểu hoàng thượng đã hạ chiếu thư, muốn lập nàng ta làm phi.
Đám cung nhân hôm qua còn tỏ thái độ lạnh nhạt, chế nhạo nàng ta, thì hôm
nay kẻ nào kẻ nấy đều tỏ vẻ tươi tỉnh, nịnh nọt, chúc nàng ta đêm đêm
được hưởng hoan lạc, sớm sinh quý tử... khiến Vãn Vãn nghe được mà lạnh
toát tay chân, vội vã bỏ lại sau lưng một đám cung nhân, xông vào Đông
cung.
Lúc này, Sở Tử Phục vừa dùng xong bữa tối, đang nhàn tản
ngồi thưởng trà bên cửa sổ, ngón tay thon dài lướt trên chén sứ trắng,
chính là thứ mà Hoa Diễm Cốt tặng.
Cổ áo bị vạch ra để lộ làn da trắng bệch cùng hai bên xương đòn. Sở Tử
Phục lặng lẽ nhìn nàng ta, sau đó hất hai móng vuốt không biết phép tắc
của nàng ta ra, hờ hững nói: “Hôm nay trong lúc nói chuyện với người
khác, đã lỡ miệng...”.
“Ồ, thì ra là nói nhầm”, Vãn Vãn thở phào nhẹ nhõm.
“Quả đúng là trẫm nói nhầm”, Sở Tử Phục nói: “Chỉ tiếc vua không nói chơi”.
Vãn Vãn ngẩn người hồi lâu mới phản ứng lại, chỉ tay vào mũi mình thét lên: “Ngươi cũng không hỏi ta có đồng ý hay không?”.
“Chuyện này có gì phải hỏi”, Sở Tử Phục lạnh nhạt nhìn nàng ta: “Mấy hôm trước, hỏi ngươi chuyện gì ngươi cũng giả câm giả điếc, thì chuyện này có gì
mà phải hỏi. Nếu ngươi đồng ý thì ở lại, không đồng ý thì hãy thu dọn
tay nải rời khỏi đây.
Nếu ngươi không bằng lòng ở lại, trẫm cũng không muốn có một nữ nhân không rõ lai lịch nằm bên gối với mình”.
Vãn Vãn không biết đối phó ra sao, thân phận của nàng ta thật khó tiết lộ
cho người khác. Nhưng nếu bắt nàng ta phải nằm bên gối với thiếu niên
trước mắt mình một cách không rõ ràng như vậy, nàng ta lại càng không
thể bằng lòng. Vậy là nàng ta thất thần đi qua đi lại quanh Sở Tử Phục,
muốn mở miệng nói song lại thôi.
“Đã nghĩ xong chưa?”, Sở Tử Phục hỏi.
“Ta muốn nói với ngươi một chuyện”, Vãn Vãn cắn răng nói: “Sự thực ta là do người khác phái đến, nhưng ngươi hãy tin ta, ta không có ác ý với
ngươi. Hơn nữa, ta ăn ít lại siêng làm, giữ ta lại bên cạnh ngươi chỉ có lợi chứ không có hại”.
Sở Tử Phục ung dung mỉm cười, rồi uống
trà của mình. Còn Vãn Vãn khuỵu người bên cạnh hắn nói không ngớt, mãi
tới khi nói tới khô miệng, mà thấy hắn vẫn giữ nguyên cái bộ dạng dửng
dưng như không, Vãn Vãn không nén nổi lòng mình, ngùn ngụt ngọn lửa căm
hờn, giật lấy ly trà sứ trắng trong tay hắn, uống cạn, rồi “Phụt” một
tiếng.
“Trà này nguội hết cả rồi!”, Vãn Vãn thốt lên.
“Người đi thì trà nguội thôi mà”, Sở Tử Phục buột miệng nói ra một câu, sau đó do dự một lát, rồi chìa tay về phía nàng ta: “Đem lại đây”.
Vãn Vãn hồ nghi liếc nhìn hắn và ly trà, sau đó cười hì hì hỏi: “Thứ này rất quan trọng với ngươi sao?”.
Sở Tử Phục khẽ chau mày, nói một cách gượng gạo: “Không quan trọng”.
“Vậy ta sẽ đập nó.”
Sở Tử Phục trầm mặc một lát, rồi chậm rãi nói: “Nếu thế trẫm sẽ để ngươi có kết cục như chiếc chén này”.
Vãn Vãn tức tối trả chén cho hắn, cúi đầu làu bàu: “Còn nói không quan trọng...”.
Sở Tử Phục nhận lấy chén, nghe được lời này, sắc mặt trầm hẳn xuống.
Lông mày hắn nhíu chặt hơn, ánh mắt đăm chiêu nhìn chiếc chén, ngón tay thon dài vuốt ve nó, cuối cùng lạnh lùng nói: “Đúng là không quan trọng...
thứ này, chẳng qua là của hai người bằng hữu không mấy thân thiết tặng
cho mà thôi”.
Chẳng qua chỉ là món lễ vật đầu tiên hắn được nhận sau khi bị giam lỏng ở Đông cung.
Chẳng qua là món lễ vật đầu tiên hoặc có lẽ là món lễ vật cuối cùng mà bọn họ tặng cho hắn trong suốt mười năm qua.
Vãn Vãn hai tay bưng mặt, cặp mắt lanh lợi, cổ quái quan sát hắn, sau cùng
thì nhướn mày, lẩm bẩm: “Gạt người, rõ ràng là hai người bằng hữu rất
quan trọng”.
“Không phải”, Sở Tử Phục phủ nhận ngay, trong ánh
mắt bùng lên ngọn lửa căm thù: “Hai người này... là đệ tử của kẻ thù
giết cha ta”.
Vãn Vãn nghe vậy giật nảy mình: “Vậy mà ngươi vẫn dám uống trà? Không sợ trên chén bôi thứ gì đó không sạch sẽ sao?”.
Sở Tử Phục cười: “Bọn họ chưa đến nỗi làm ra thủ đoạn hạ lưu này”.
“Ngươi nói cứ như hiểu bọn họ lắm không bằng.”
Sở Tử Phục rủ mắt xuống: “Cũng chưa phải là hiểu lắm, chẳng qua chỉ là... mười năm thanh mai trúc mã”.
Chẳng qua chỉ là mười năm thanh mai trúc mã.
Kẻ đó tuy thường hay đánh hắn, nhưng cũng đánh lại bọn thích khách đến ám
sát hắn. Hắn còn nhớ năm xưa, cậu bé ngông cuồng chắn trước mặt hắn, vừa chà mũi, vừa lớn tiếng quát: “Kẻ bóc lột bách tính là phụ thân hắn, chứ đâu phải hắn! Các ngươi nên tới thích sát tên hôn quân ấy khi lão còn
tại vị, chứ đừng đợi sau khi thời thế thay đổi, chạy tới ức hiếp một đứa trẻ! Cho dù các ngươi thành công, thì người trong thiên hạ cũng sẽ cười nhạo các ngươi!”.
Còn một người nữa tuy rằng ngốc ngếch, nhưng
mỗi lần hắn và Hàn Quang đánh nhau xong, cũng đều chia cho mỗi người một viên kẹo, sau khi bắt được thích khách, cũng lại mỗi người một viên
kẹo. Khiến hắn lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào người ấy, cứ cảm thấy
trên người cô bé ấy có một chiếc túi đặc biệt, bên trong đựng rất nhiều
kẹo.
Nhưng nay đã cách biệt chân trời, chỉ còn lại mình hắn nhớ về chuyện xa xưa.
Nếu đã cùng nhau lớn lên, vậy tại sao không thể cùng nhau già đi?
Nếu đã từng là thanh mai trúc mã, tại sao lại lựa chọn người ấy, mà không lựa chọn ta?
Vẻ mặt của Sở Tử Phục bỗng chốc trở nên cô độc, thần thái ấy lọt vào trong mắt Vãn Vãn, khiến nàng ta nhíu mày: “Đồ ngốc! Ngươi quan tâm đối
phương như vậy, nhưng ta thấy đối phương chẳng hề quan tâm tới ngươi”.
Sở Tử Phục chau mày, lạnh lùng nhìn nàng ta.
Vãn Vãn không hề tỏ ra yếu thế mà nhìn hắn. Trong mắt nàng ta nếu nói là
bóng hình của hắn, chẳng bằng nói là bóng dáng trước kia của chính mình. Con người dại khờ ấy đã bị người thân cận nhất phản bội. Nàng ta nói
với hắn: “Có những người khi ngươi đối xử hết mực với người khác, nhưng
người ta chỉ biết giẫm đạp lên lòng tốt của ngươi! Một chiếc chén đã có
thể mua chuộc được ngươi rồi sao? Một chiếc chén đã có thể làm ngươi
quên đi mối thù giết cha hay sao?”.
“Trẫm không hề quên!” Sắc mặt Sở Tử Phục trở nên nhợt nhạt.
“Vậy hãy phục thù đi!” Trong ánh mắt của Vãn Vãn toát ra tia sát khí lạnh
lùng, trong khoảnh khắc ấy, nàng ta như lại quay về Nam Chiếu, trở về
cái đêm bị người mình quan tâm nhất phụ lòng. Ổ rắn trong lồng ngực bị
cơn nóng giận ngùn ngụt gọi dậy, nhả ra độc dịch, đến chết mới chịu
buông tha.
Thái độ của nàng ta khiến Sở Tử Phục sững sờ. Nàng ta
đứng yên tại chỗ, bất động như một pho tượng. Chỉ có lồng ngực phập
phồng, như thể bên trong đang ẩn chứa một cơn phong ba dữ dội.
“Muốn báo thù! Ngươi nhất định phải giết chết kẻ thù của ngươi”, Vãn Vãn níu
ống tay áo của hắn nói: “Còn về hai người bằng hữu kia của ngươi. Khà
khà! Giờ bọn họ đối xử với ngươi như thế nào, ngươi hãy đối xử lại với
bọn họ như thế là được! Chờ sau khi ngươi giết được sư phụ của bọn họ,
hãy nhốt hai người đó vào trong một cung điện thật rộng lớn, cứ như tòa
cung điện ngươi đang ở hiện giờ. Rồi sau đó, nếu tâm trạng ngươi tốt thì đến tìm bọn họ vui chơi, tặng cho họ một vài món lễ vật không đáng mấy
tiền, còn nếu tâm trạng không tốt, cứ để bọn họ tự sinh tự diệt. Bọn họ
chẳng phải cũng đối xử với ngươi như vậy sao!”.
Khóe môi Sở Tử
Phục run run, dường như muốn phản bác lại nàng ta, song lại không biết
nói sao để phản bác. Vậy nên chỉ còn biết siết chặt chiếc chén sứ trong
tay, cứ như đây chính là giới hạn giữa trắng và đen, giữa yêu và hận
trong lòng hắn, nếu vượt qua ranh giới ấy, ắt sẽ vạn kiếp không quay đầu lại được.
Ánh mắt Vãn Vãn di chuyển từ khuôn mặt hắn sang chiếc
chén trong tay hắn, rồi “Hừ” lạnh một tiếng, nhấc ấm trà tử sa bên cạnh
lên, sau đó đổ nước trà đang sôi sùng sục vào chén.
Những giọt nước bị vương vãi ra ngoài, rơi vào tay Sở Tử Phục, làm hiện lên hai chấm bỏng đỏ.
Bàn tay đang giữ chặt ly trà khẽ run, sau đó chiếc chén rơi xuống đất, thanh âm như tiếng ngọc vỡ.
“Người đã xa, tình cảm đã qua, không có gì để phải lưu luyến”, Vãn Vãn đứng
trước mặt Sở Tử Phục, tay cầm ấm trà, cười lạnh, nói: “Mọi chuyện chẳng
qua cũng chỉ như ly trà này... đau thì buông tay thôi!”.
Sở Tử
Phục nhìn những mảnh vỡ dưới đất, lồng ngực phập phồng dần thở đều trở
lại. Hắn từ từ ngước đầu, nhìn thiếu nữ trước mắt, như thể từ dáng vẻ cô độc của nàng ta tìm thấy hình bóng của chính mình.
Gió lướt qua mái tóc thơm, Vãn Vãn chần chừ một hồi, rồi đáp: “Vãn Phong... tên ta là Vãn Phong”.
“Vãn phong đình viện lạc mai sơ, đạm vân lai vãng nguyệt sơ sơ.1”
1 Hai câu thơ được trích trong bài Hoán khê sa kỳ của tác giả Lý Thanh
Chiếu, thời Nam Tống. Dịch thơ như sau: “Gió chiều đình viện chớm rơi
mai, Áng mây lơ lửng, nguyệt chơi vơi”.
Sở Tử Phục chắp tay sau lưng, nói: “Vãn Phong, chẳng phải ngươi khuyên trẫm phải trân trọng người trước mắt hay sao?”.
“Đâu phải vậy!”, Vãn Vãn giật mình, lập tức phản bác nói: “Ta không quen nhìn bộ dạng không có bệnh mà yếu đuối của ngươi!”.
“Thì ra là vậy”, Sở Tử Phục nghe được lời này, bèn mỉm cười.
Ngón tay thon dài đặt bên làn tóc, đầu ngón tay chai sạn sượt qua má Vãn
Vãn. Bị một bàn tay như vậy đột ngột vuốt trên mặt, Vãn Vãn hồi lâu còn
chưa định thần lại được, mà khi nàng ta định thần, thì mùi hương Long
Đình từ ống tay áo hắn thoang thoảng bay ra, đã lại khiến nàng ta ngơ
ngẩn.
“Hãy ở lại, Vãn Phong”, Sở Tử Phục thấp giọng nói: “Nhắc nhở trẫm, thúc giục trẫm... không được quên đêm nay”.
Đừng quên, thù và oán trong sinh mệnh trẫm.
Cũng đừng quên, chiến tranh và máu trong sinh mệnh trẫm.