Gió tuyết như đao cứa vào chiếc mặt nạ Thao thiết dữ tợn, Vân Tà nhìn Tạ Thư Hiền một hồi, giơ tay về phía hắn nói: “Ta cũng như ngươi, chẳng
thích thú gì với chuyện mà ta đang làm”, giọng nói của hắn trầm khàn,
như thể một con dã thú bị xiềng xích ở cổ họng: “Thậm chí ta còn muốn
ngăn mọi chuyện xảy ra hơn cả ngươi”.
“Ngươi ngăn được sao?” Hai
mắt Tạ Thư Hiền đã đỏ ngầu, nhìn bàn tay trước mắt: “Ngươi cũng như ta,
chẳng qua cũng chỉ là một quân cờ bị khống chế mà thôi”.
Vân Tà bèn đặt tay lên vai Tạ Thư Hiền, khẽ gập lưng, mỉm cười áp môi bên tai hắn, thì thầm.
Tạ Thư Hiền nghe được một hồi thì trở nên trầm mặc, sau cùng, sóng lòng
cuồn cuộn trào dâng, nhìn Vân Tà, hồi lâu không cất được lên lời.
“Ta không cản trở được họa bì sư, nhưng ta có thể cản trở được Tiểu hoàng
đế của ngươi”, Vân Tà ấn vai Tạ Thư Hiền, từ từ dóng thẳng người: “Chúng ta hãy làm một vụ trao đổi, ngươi có bằng lòng giúp ta cản trở cái lũ
sống dai kia không?”.
Tạ Thư Hiền nhìn hắn một hồi, lại cúi đầu nhìn Yên Chi.
Lời hứa còn đó, mà người đã không còn.
Hắn còn ở đây, mà nàng ta đã đi xa mất rồi.
Cuộc đời nàng ta chìm nổi, truân chuyên. Nhân thế với nàng ta cũng như đông
lạnh, đêm tàn, chỉ có giễu cợt và ánh mắt ghẻ lạnh giăng kín trời đất.
Nếu đã là như vậy, thì tại sao lại không nhân lúc nàng ta ngủ say, quét
sạch càn khôn, trả lại bầu trời trong xanh cho nàng ta.
Tạ Thư Hiền từ từ ngước đầu lên. Bàn tay chai sần vì quen cầm bút đặt lên mu bàn tay Vân Tà.
“Quyết định rồi sao?”, Vân Tà cười hỏi.
Ánh mắt của Tạ Thư Hiền toát ra vẻ kiên định, trầm giọng đáp: “Ta đồng ý hợp tác”.
Vũ khí bí mật của tông môn họa bì sư – Vân Tà cùng Tướng quân trẻ tuổi
nhất nước Sở - Tạ Thư Hiền đã bắt tay hợp tác trong đêm đầu đông này.
Hai quân cờ liệu có thể thay đổi được thế cục, e phải chờ một năm sau
mới rõ.
Phải, một năm sau.
Đông cung vẫn mang vẻ cô quạnh, lạnh lẽo như thường ngày, nơi từng một thời trăm hoa đua sắc, sớm đã
trở nên hoang tàn vì không ai cắt tỉa, chỉ có cỏ dại là không ngại mọc
um tùm.
Sở Tử Phục khuôn mặt không chút biểu cảm đứng trong hoa
viên, bốc từ dưới đất lên một nắm tuyết, gột rửa hai bàn tay mình, cứ
làm đi làm lại như vậy nhiều lần, cho tới khi hai tay đau đớn khó lòng
chịu đựng, giống như đang nắm kim bạc, thì khi ấy hắn mới dừng lại.
Hắn lại nhớ tới cảnh tượng bắt tay hợp tác ban nãy. Người hợp tác với hắn, chính là Tông chủ của tông môn họa bì sư.
Đó là một họa bì sư lớn tuổi, song người này tuy tuổi tác đã cao nhưng
tinh thần vẫn còn rất trẻ. Mười năm trước lão đã ganh gét Phượng Huyết
Ca, mười năm trước lão còn có thể cậy vào thân phận của mình để trục
xuất Phượng Huyết Ca ra khỏi tông môn, nhưng mười năm sau, lão đã bất
lực với vị chủ nhân của Huyết Đô, Quốc sư của nước Sở này. Ngày càng có
nhiều họa bì sư thoát ly tông môn, gia nhập dưới trướng của Phượng Huyết Ca. Tông môn họa bì sư ngày càng điêu tàn hệt như hoa viên trước mắt,
khiến lão Tông chủ không thể không phái người tới tìm Sở vương hữu danh
vô thực kia.
Sở Tử Phục căm hận tất cả họa bì sư. Nhưng hắn lại không thể không mượn lực lượng của lão.
Trong giới họa bì sư, tông môn ly tán, ngày càng nhiều họa bì sư chỉ biết đến cái tên Phượng Huyết Ca, nhưng lại không biết Tông chủ là ai. Và hắn
cũng thế, ngày càng nhiều dân chúng nước Sở chỉ nhớ tới đại ân đại đức
của Phượng Huyết Ca, đã không còn mấy kẻ quan tâm tới người đang ngồi
trên hoàng vị này nữa.
Kẻ thù của kẻ thù, có thể làm bạn.
Song dẫu là như vậy, hắn vẫn cảm thấy ghê tởm.
Sở Tử Phục gần như quỳ trên đất, bốc tuyết ra sức rửa tay, đến khi hai tay muốn nứt ra vì tê cóng và lão thái giám hầu hạ không thể chứng kiến
tiếp được nữa, khóc lóc bước lên trước, xót lòng lấy khăn băng ngón tay
hắn lại.
“Hoàng thượng, người phải coi trọng thân thể mình!”, lão thái giám đặt bàn tay hắn vào trong áo để sưởi ấm, nước mắt giàn giụa:
“Người còn, Đại Sở mới còn, nếu người xảy ra chuyện, giang sơn này sẽ
phải đổi sang họ Phượng đó!”.
Sở Tử Phục trầm mặc một hồi, rồi căm hận nói: “Sẽ có ngày, quả nhân phải giết hết bọn họa bì sư trên đời này”.
“Suỵt!”, lão thái giám giật nảy mình, cứ như gà mẹ bảo vệ con, lấy thân che chắn cho Sở Tử Phục, lo lắng đánh mắt nhìn ngó xung quanh, sau đó thấp giọng nói với Sở Tử Phục: “Hoàng thượng, cẩn thận tai vách mạch rừng”.
“Đây là hoàng cung của quả nhân!”, Sở Tử Phục đột nhiên nổi giận, khuôn mặt
dễ mến tràn ngập sắc thái bạo ngược: “Quả nhân ở trong hoàng cung của
mình, lại không thể mở miệng nói dù chỉ một câu hay sao?”.
Lão
thái giám tay chân lóng ngóng, không biết phải an ủi thế nào mới phải,
cuối cùng đành quỳ xuống, dập đầu lia lịa, cho tới khi trán toạc máu,
khi ấy Sở Tử Phục mới dần bình tĩnh lại.
“Đứng lên đi”, hắn lạnh lùng nói.
Lão thái giám kia ngớt lời đội ơn mà đứng dậy. Còn hoàng đế trẻ tuổi đã sớm phóng tầm mắt về phía xa. Nơi ấy đình đài, lầu các san sát, cung nhân,
thị vệ qua lại tấp nập, đó là nơi dâng tấu sớ, và cũng là nơi phồn hoa
nhất hoàng cung. Nhưng lại không phải Đông cung của hắn, mà là nơi ở của Quốc Sư…
Một năm. Hắn tự nhủ với lòng mình.
Trong một năm này, hắn vẫn sẽ cố chịu đựng nhục nhã, chờ tới lúc Phượng Huyết Ca
chết, Huyết Đô và tông môn họa bì sư đều bị tan rã, diệt vong.
Khi ngày ấy đến, hắn sẽ giơ cao thanh danh kiếm Thủy Long Ngâm được tổ tiên để lại, khoác áo giáp ra trận, thống lĩnh ngự lâm quân và tất cả những
người trung thành với vương thất, giết sạch bọn họa bì sư, trả lại bầu
trời tươi sáng cho Đại Sở.
Đúng vậy, chỉ cần một năm.
Phượng Huyết Ca dựa người trên ghế thái sư, nhắm hờ hai mắt, ngón tay thon dài gõ nhẹ lên mặt bàn. Tể tướng bên cạnh đang ôm một mớ tấu chương, liên
mồm nói, song Phượng Huyết Ca lại chẳng nghe được gì.
Rượu độc đã được ép ra ngoài, nhưng nội lực bị tiêu hao chưa thể phục hồi ngay
được. Có lẽ ly rượu độc kia không phải để giết chàng, mà là để tiêu hao
nội lực của chàng, làm giảm bớt công lực của chàng chăng?
Phượng
Huyết Ca khẽ mỉm cười, xem ra, ảnh hưởng của rượu độc chỉ duy trì được
nửa năm, hoặc cùng lắm là một năm. Không những vậy, càng về sau, công
lực của chàng sẽ khôi phục càng nhanh. Muốn hạ thủ với chàng, tốt nhất
hãy lựa chọn trong một năm này, càng nhanh càng tốt.
“Quốc sư?”, viên tể tướng rốt cục cũng phát hiện chàng đang lơ đãng.
“Ta đang nghĩ tới chuyện của Tiểu Diễm Cốt”, Phượng Huyết Ca mở mắt, mỉm
cười nhìn viên tể tướng: “Thật không ngờ, Tiểu Diễm Cốt bản tính lười
nhác là vậy, từ nhỏ tới lớn, ngay tới một con chim cũng còn lười nuôi,
vậy mà lại có thể nuôi một nam nhân lớn như vậy”.
“Quốc sư…”, viên tể tướng ngập ngừng có điều muốn nói.
“Càng không ngờ, nam nhân kia lại có tướng mạo giống hệt ta…”, Phượng Huyết Ca xoa cằm, cười đầy vẻ quỷ dị.
“Quốc sư…”, Tể tướng cuối cùng cũng cất lời: “Nếu người cảm thấy trong lòng
không được dễ chịu, xin hãy hạ lệnh một tiếng, giết phắt tên đó đi, chớ
tức giận làm gì để mà tổn hại thân thể…”.
Phượng Huyết Ca nghe vậy, đánh mắt nhìn viên tể tướng với vẻ ngạc nhiên.
“Tại sao ta phải tức giận?”, chàng nói.
Viên tể tướng ngây người, sau đó thận trọng nói: “Quốc sư đại nhân, lẽ nào
người không phải vì chuyện đồ đệ cưng của mình đột nhiên bị một nam tử
lai lịch không rõ ràng cướp đi mà nổi giận hay sao…”.
“Ha ha,
ngược lại đấy”, Phượng Huyết Ca cười mà lắc đầu: “Ta không những không
tức giận, trái lại còn cảm thấy hết sức vui sướng… Ài, mấy năm nay ta
bận chính sự, không còn thời gian ở bên cạnh Diễm Cốt. Hai năm nay con
bé rời khỏi kinh thành, ngày nào cũng dùng bồ câu đưa thư cho ta, nhưng
ta nhiều khi bận quá, không có thời gian hồi âm. Cho tới khi thư gửi đến ngày càng trễ, ngày càng thưa, cho tới một ngày con bé không còn gửi
thư cho ta nữa, khi ấy ta mới boàng hoàng tỉnh ngộ, thực sự lo sợ con bé đã quên mất ta, hoặc là không muốn gặp ta nữa”.
Ngưng lại một
hồi, Phượng Huyết Ca tỳ tay trước trán, nhìn bức họa trên bàn, cười nói: “Đến nay thì tốt rồi, Diễm Cốt chịu nuôi một nam tử như vậy ở bên cạnh, ít nhất cũng chứng tỏ con bé vẫn muốn trông thấy khuôn mặt này của sư
phụ… Chắc ngươi cũng hiểu được cảm giác này, cũng giống như con gái của
ngươi bao năm không được gặp phụ thân, nó sẽ tìm một người nộm có tướng
mạo giống hệt ngươi đặt bên cạnh mình để ngắm vật nhớ người. Chỉ là
người nộm này đặc biệt hơn một chút… biết ăn, biết uống, biết đi, biết
cử động mà thôi”. “Biết ăn, biết uống, biết đi, biết cử động… cũng hoạt
bát đó”, viên tể tướng đầu toát mồ hôi lạnh: “Nếu con gái bất hiếu của
thần dám giấu lão thần nuôi cái thứ ấy, lão thần nhất định sẽ đánh gãy
chân nó!”.
“Ngươi quá nghiêm khắc rồi!”, Phượng Huyết Ca chau mày nhìn viên tể tướng.
“Quốc sư, là gia giáo của người quá buông lỏng thôi!”, viên tể tướng khóc không ra nước mắt.
“Hà hà…”
“Mong người hãy nghiêm túc, lão thần thực không phải đang khen người.”
Tiếng ồn áo truyền ra ngoài song cửa sổ, tuyết rơi dày, vạn vật điêu tàn, chỉ thấy ba đóa mai nở sớm trên cùng một cành, bất chấp gió tuyết, thật
giống như ba con người.
Một đóa là Vân Tà, tranh đấu để làm chủ số mệnh.
Một đóa là Sở vương, tranh đấu để giành lại quyền lực của bậc đế vương.
Một đóa là Phượng Huyết Ca, tranh đấu… để sớm ngày phê duyệt xong tấu
chương, sau đó sẽ sống những ngày “Rượu ngon mới cất một vò. Đất nung
màu đỏ hỏa lò sẵn kia”, cùng hai tiểu đồ đệ sum vầy, hai cánh tay nhỏ
nắm lấy tay chàng, hai cái đầu nhỏ gối lên hai bờ vai chàng, cùng nhau
ngắm nhìn những bông pháo hoa nở tung ngoài cửa sổ trong đêm cuối năm.