Khi bức thư đồng ý
được chuyển đến, đã là nửa tháng sau khi xảy ra chuyện, trong vòng nửa
tháng, Kỳ quân đã đánh bại rất nhiều quân địch, một đường xuôi về phía
nam, nay đóng quân ở ngoài thành Khố Tứ, thành Khố Tứ là nơi dễ thủ khó
công, Phùng Lăng Tướng quân của Tư Quốc đã chuẩn bị cho một trận đánh
lâu dài, dù Kỳ quân ở bên ngoài thành kêu gào như thế nào, thề cũng
không mở cửa thành, chờ đến khi Kỳ quân thiếu thức ăn nước uống, tinh
thần binh sĩ xuống thấp.
Phùng Lăng tận mắt nhìn thấy Hoàng đế Kỳ quốc tự mình ra trận, ở trên chiến trường lấy một địch mười, uy phong
lẫm liệt, khiến cho binh lính Kỳ quốc nhiệt huyết sôi trào, nay hắn núp ở trong thành như rùa rụt cổ, là vì không biết phải làm thế nào.
Cho dù không người nào ứng chiến, Kỳ quân cũng không nhàn rỗi, bắt đầu kể
từ mấy ngày trước đây, Mục Diễm ở ngoài thành Khố Tứ huấn luyện binh sĩ, âm thanh luyện tập của Kỳ quân ngày ngày đều truyền vào bên trong
thành, lần nào cũng đinh tai nhức óc, muốn binh lính Tư Quốc bên trong
thành nghe được tức giận, trăm vạn hùng binh dũng mãnh có thể từng tiếng truyền vào bên trong thành Khố Tứ, trên thành tường cũng có nhưng mảnh
đá và mũi tên bắn ra, nhưng cũng không có thể làm gì doanh địa ở phía
sau mấy cây số của Kỳ quân, vì vậy nhục nhã này, Phùng Lăng chỉ có thể
cắn răng chịu đựng.
Thời gian như nước chảy, Phùng Lăng ngồi ở
trong phòng cùng các vị Tướng quân thảo luận kế sách để đối phó:
d[iend8anl=equyd+on “Bệ hạ đã phái viện quân đến, năm ngày sau tới, đến
lúc đó viện quân công kích cánh phải của Kỳ quân, chúng ta lại mở cửa
thành nghênh chiến, mục đích lấy được đầu của tướng lĩnh bên địch, khiến cho chúng không thể nào chiến đấu."
Mọi người gật đầu phụ họa, lui ra.
Phùng Lăng tựa lưng vào ghế ngồi, nếu năm ngày sau bại trận, Khố Tứ thành
cũng thất thủ. Ban đầu ở Triệu Dương, hai quân từ nhân số thế lực ngang
nhau, lại không ngờ rằng khả năng chiến đấu lại cách xa nhau như thế, Kỳ quân rõ ràng là muốn đánh nhanh thắng nhanh, giúp cho hắn trong lòng có thể tính toán một chút, chỉ cần cố bám trụ là được rồi, tự mình an ủi
tác dụng cũng không quá nhiều.
Ban đầu hắn cho Kỳ quốc chỉ là
nhìn bề ngoài cường đại, trên thực tế đã dần dần suy yếu, hơn nữa gần
đây vùng cửa biển nạn lụt nghiêm trọng, cho nên tài lực nhân lực của Kỳ
quốc không thể nghi ngờ là một áp lực rất lớn, lại không nghĩ rằng quốc
gia đứng đầu ngũ quốc mấy tram năm nay vẫn là nước giàu binh mạnh.
Sau khi Phùng Lăng nhắm mắt còn có thể thấy tình huống bi thảm của chiến trường lúc ấy.
Chính là chiến tranh tàn khốc.
Tổng tư lệnh của Kỳ quân trong doanh trướng, Mục Diễm mở bức thư mật ra, dòng chữ nhỏ xinh đẹp trên giấy, đập vào trong mắt.
"Con có hiếu sao?" Một giọng nam trầm thấp âm thầm cười lên, nhất thời khiến cho mọi người rối rít quay đầu nhìn sang.
Mục Diễm trong đầu hiện lên hình ảnh một người đàn ông mặc áo giáp bạc,
dùng kiếm lớn trên tay giết địch không chớp mắt, chính là Phùng Lăng.
Hắn nhếch môi mỉm cười, ngón tay thon dài đưa mật thư đến trên ngọn lửa
để đốt cháy, sau đó ném xuống đất, mặc cho ngọn lửa nhảy lên lại rơi
xuống. Thật là không nghĩ đến một người đàn ông khát máu như hắn lại có
điểm yếu này.
"Lý Tiềm, ngươi lập tức dẫn người lên đường, dẫn
cha mẹ của Phùng Lăng và vợ con hắn đến đây tụ họp." Mỉm cười trộn khác, ôn hòa tròng mắt đen trung trung có tà ác ngọn lửa ở uốn éo nhảy lên.
Lý Tiềm mới vừa đi, liền có một người vén màng đi vào, Mục Diễm một cái
tay đặt ở cái ghế trên lan can, ngón trỏ nhẹ nhàng gõ, mắt nhìn người
tới: "Chuyện gì?"
"Khởi bẩm bệ hạ, thám tử báo lại, phía bắc có
viện quân địch quốc không ngừng đến gần, dự tính năm ngày sau liền có
thể tấn công cánh phải của quân ta."
"Hả?" Ngón trỏ đánh vào
chiếc ghế làm bằng gỗ lim thượng hạng tạo âm thanh không ngừng, Mục Diễm cảm thấy thú nói: "Bao vây tấn công sao? Thú vị." Hắn nói xong, nhìn
lại một cái này ôm quả đấm quỳ dưới đất người: "Tin tức rất kịp thời,
các ngươi làm rất tốt, đi xuống đi."
"Tạ bệ hạ!"
Mục Diễm
nhìn về phía ngồi ở Sa Bàn bàn chung quanh những người còn lại, mỉm cười hỏi "Các vị, có ý gì cứ nói, để thâu tóm được Khố Tứ."
Một người trong đó lên tiếng đầu tiên, người này khuôn mặt tuấn tú, cũng không
mặc chiến y, mặc một bộ cực kỳ bình thường áo khoác màu xám tro, nếu
không phải ngồi ở chỗ này, chỉ sợ mọi người đều nghĩ hắn là giáo viên
dạy học, chỉ nghe hắn không nhanh không chậm nói: d@iend.anl?equ’ydo^n
"Bệ hạ, Lý lặn làm việc rất có hiệu suất, chắc hẳn năm ngày sau, các vị
mà Phùng tướng quân thân thuộc đã tới này làm khách, Phùng Lăng dũng
mãnh, cũng có trí khôn, còn là một hiếu tử, nếu có thể khiến cho hắn hết lòng vì bệ hạ, Kỳ quốc ta tựa như hổ thêm cánh, nếu không thể, lâu dài
mà nói, người này là mối họa của Kỳ Quốc. Tư Quốc phái tới viện quân cầm đầu Tướng quân là đơn giản, người này hữu dũng vô mưu, không gây ra
nhiều sợ hãi, năm ngày sau chúng ta chỉ cần lấy quân chủ lực đối chiến
với Phùng Lăng, đánh bại Khố Tứ thành."
Hắn nói một hơi, những câu đều nói ra ý chính, cũng đều nói đến ý ở bên trong lòng Mục Diễm.
"Rất tốt." Mục Diễm khen, "Vậy hãy để cho chúng ta… Mỏi mắt mong chờ thôi."
Khố Tứ thành, Nam sương, Phóng Yến, sau đó liền đến hoàng cung Tư Quốc. Mục Diễm hơi híp mắt lại, ánh mắt hình như nhìn vào nơi xa xăm.
Bên
trong hoàng cung, Thẩm Cẩn Huyên đang ngồi ở trên giường may đồ lót cho
đứa nhỏ trong bụng, Hoa Thải bưng một chén nước ô mai ướp lạnh tới, cười nói: "Nương nương, nghỉ ngơi một lát đi, thêu thùa nối khố đã lâu, hại
mắt."
Đang khi nói chuyện, ngoài phòng Diệp phân nghi cùng Uyển
Dung hoa cùng nhau bước vào bên trong, Thẩm Cẩn Huyên lúc này mới buông
việc trong tay xuống, muốn bước lên nghênh đón hai vị tỷ tỷ, nhìn thấy ý đồ của nàng Diệp phân nghi vội vàng lên tiếng ngăn lại: "Muội muốn làm
cái gì, mau đừng lại đi."
Diệp phân nghi bước nhanh đi tới bên
cạnh Thẩm Cẩn Huyên, đưa tay đỡ nàng, đỡ nàng bước lên phía trước, thấy
nàng ngồi xuống yên ổn, lúc này mới ngồi vào ghế tròn Minh Yến mang lên, sẳng giọng: "Muội nhìn muội xem, thật là không tốt, chúng ta còn cần
muội đứng dậy chào sao? Đối với chúng ta mà còn cần phải nói lễ nghĩa
như thế?"
Uyển Dung hoa liên tiếp phụ họa: “Muội bây giờ bụng
càng phát ra lớn, phải cực kỳ cẩn thận, không thể khinh thường, mặc dù
giống như muội nói, hoàng hậu nương nương đối với muội không còn sát ý,
nhưng muội không được quên, trong cung này còn có những nữ nhân khác, có bao nhiêu thiếu nữ muốn tánh mạng của muội và trong đứa bé trong bụng
muội."
“Hai vị tỷ tỷ, muội không có bị gì cả? Nhìn hai người khẩn trương, giống như là các tỷ đang có thai, yên tâm đi, Minh Huyên các
rất an toàn, đừng nói là giường nhỏ, muội nhảy lên nhảy xuống cũng không sao." Thẩm Cẩn Huyên đem nước ô mai từ trong bầu tinh sảo đổ ra hai
chén khác, Minh Yến thay nàng đưa tới tay Diệp phân nghi cùng Uyển Dung
hoa.
“Hai vị tỷ tỷ uống chút nước đi cho mát. Bên ngoài trời nóng, khiến cho hai tỷ tỷ khổ sở rồi."
Uyển Dung hoa gật đầu, đưa một cái vào trong miệng, quả thật chua chua ngọt
ngọt, lạnh lẽo thoải mái, "Chúng ta ngồi kiệu liễn tới, làm gì có chuyện phơi nắng đến? Nước ô mai này uống rất ngon..., cũng chỉ có tay nghề
của Minh Yến mới có thể làm ra mùi vị này, đầu bếp Ngự Thư Phòng làm
cũng không hơn được."
"Tạ nương nương khen ngợi." Minh Yến khẽ
nhún người cám ơn, cười nói: "Về sau nô tỳ lại sai người chuẩn bị những
đồ uống này cho người cùng Diệp phân nghi."
"Được." ba người đã rất thân quen với nhau, hoàn toàn không cần phải khách khí.
Diệp phân nghi một hơi uống sạch một chén nước ô mai, tỉ mỉ nhìn cái chén
sắc màu trong suốt óng ánh trong tay, cảm thấy rất yêu thích: "Chén ngọc lưu ly này thật là đẹp mắt, chén trên vách còn điêu khắc cây Trúc,
thanh thúy ướt át, rất tinh xảo."
Nghe vậy, Thẩm Cẩn Huyên cười:
"Chén này là một bộ, tên là Lưu Ly hoa trung Tứ Quân Tử, Mai Lan Trúc
Cúc, trong tay Diệp tỷ tỷ là Thúy Trúc, Uyển tỷ tỷ là hoa lan, còn của
muội chính là hoa mai." Nàng biết Diệp phân nghi đặc biệt yêu thích
những thứ này chén bàn, lại nói: "Đợi lát nữa tỷ tỷ đi, mang nó về luôn, muội không thích những thứ này lắm"
Diệp phân nghi nhìn chén
ngọc lưu ly trong tay Thẩm Cẩn Huyên cùng Uyển Dung hoa, thật sự là rất
thích, cũng không từ chối: d%iend$anle!quydo3n "Được, ta liền nhận lấy,
đợi lát nữa ta cho người mang tới một cây trâm, là Tiền hoàng hậu nương
nương trước kia thưởng, ta cũng vậy không thích mang những thứ đó, nhưng được tặng nên nhận lấy. Đưa cho muội là tốt nhất."
Thẩm Cẩn Huyên mỉm cười đồng ý.
Ba tỷ muội nói thêm một hồi, mắt thấy bên ngoài đã không cfn sớm, Uyển Dung hoa cùng Diệp phân nghi cũng liền đứng dậy cáo từ.
Minh Huyên các lần nữa an tĩnh lại, Thẩm Cẩn Huyên may một bộ y phục nhỏ
trong chốc lát, cảm giác không thể tập trung, con người hoảng hốt, cây
kim đâm vào ngón trỏ, đau đến nỗi nàng co rúm người lại, vội vàng ngậm
ngón tay vào trong miệng, máu theo nước bọt đi vào trong miệng, mùi hơi tanh tanh, nhưng chỉ trong chốc lát liền biến mất.
"Nương nương, ngài đừng làm nữa. Sao lại như thế? Có phải trong lòng người đang lo
nghĩ chuyện gì không?" Hoa Thải cầm lấy giỏ may vá, đưa cho Minh Yến.
Thẩm Cẩn Huyên cau mày lắc đầu: "Ta hơi mệt, ngươi đỡ ta lên giường ngủ một lát."
Một giấc ngủ sâu đến nỗi cơm cũng không ăn, đến khi mở mắt đã là lúc tối
khuya, Thẩm Cẩn Huyên ngủ đến nỗi đầu óc quay cuồng, cả người mềm nhũn
không có hơi sức, mũi cay xè, hình như còn đắm chìm trong trong giấc
mộng: "Minh Yến, Minh Yến?"
Minh Yến đang đợi ngoài phòng, nghe
tiếng động vội vàng vào trong: "Quận chúa, nô tỳ ở đây." Nàng đáp lại
Thẩm Cẩn Huyên, vừa thắp cây nến, tia sáng màu vàng ấm áp, Minh Yến liền thấy sắc mặt Thẩm Cẩn Huyên trên giường chợt tái nhợt, đôi mắt ửng
hồng.
"Thế nào Quận chúa? Không phải là ngài gặp ác mộng chứ?"
Thẩm Cẩn Huyên gật đầu một cái, nhớ lại cảnh trong mộng.
Đó là khói thuốc súng nổi lên bốn phía ở chiến trường, nàng giống như là
người lạc vào một cảnh tượng kỳ lạ, mùi máu tươi nồng nặc cũng ngửi thấy được, chân thật đến đáng sợ.
Nàng nhìn thấy có một người nằm ở
trên tường thành, tay cầm một cây cung, hắn đang đặt mũi tên lên cung,
nàng theo hướng mũi tên mà nhìn, di5en(danl]equ|ydo\n phát hiện mục tiêu của hắn chính là nam nhân mà luôn nhớ nhung hai tháng nay chỉ có thể
gặp qua giấc mơ.
Tên rời dây cung ——
Thẩm Cẩn Huyên muốn
rất kêu lớn lên, để Mục Diễm tránh, nàng trừng to mắt nhìn mũi tên cứ
thế lao tới, nhưng một chữ cũng không phát ra được.
Giấc mộng này rất không tốt.
Tâm tình Thẩm Cẩn Huyên vô cùng nặng nề, ngay cả sau khi nàng tỉnh lại,
không nhìn thấy cái mũi tên có bắn trúng Mục Diễm hay không, nhưng đây
cũng không phải là mộng tốt.
Mục Diễm gặp nguy hiểm?
Thẩm Cẩn Huyên không tự chủ được nghĩ như vậy, càng nghĩ, trong lòng lại càng nặng nề.
"Minh Yến, Minh Yến, ta nằm mơ thấy bệ hạ gặp nguy hiểm."
Nàng đưa tay nắm lấy cánh tay Minh Yến đang lau mồ hôi cho nàng, thì thào nói.
Minh Yến nghe vậy, trong lòng cũng lo lắng không yên, nhưng lại làm ra vẻ
không có gì an ủi Thẩm Cẩn Huyên: "Quận chúa, ngài cũng đừng đoán mò,
mộng xấu thường là ngược lại, chắc chắn là báo bệ hạ an toàn, ngài cũng
biết, trận chiến ở Triệu Dương, bệ hạ đại thắng, ngài cứ yên tâm chờ bệ
hạ trở về thôi."