Thẩm Cẩn Huyên là được nuông chiều nhất, nàng ở trong sân quỳ gối trên đất,
trời nắng chan chan lại đau đớn, hai má đỏ bừng, đôi mắt cũng phủ một
tầng hồng nhạt, muốn khóc nhưng chịu đựng, hai tay nhỏ bé níu lấy y phục Mục Diễm, một chút cũng không nói là nàng khổ sở, cắn chặt môi dưới so
với bình thường càng đỏ đẹp hơn, nàng được hắn ôm ngang đi vào trong
phòng, tự tay cởi giầy cho nàng, vén làn váy, xắn ống quần lên, dấu vết
chói mắt liền lộ ra.
Đường cong của bắp chân như một dòng suối
đẹp đẽ, cổ chân mảnh khảnh mà tinh xảo, trắng trẻo khiến cho vết thương
nơi đầu gối càng thêm rõ ràng, Mục Diễm nhìn qua, tuy biết rằng là nàng
rất yếu ớt, thương tổn nhẹ trên người nàng cũng nghiêm trọng hơn năm sáu phần, vẫn là đau lòng.
Giơ tay lau đi nước mắt trên mặt Thẩm Cẩn Huyên, Mục Diễm khẽ thở dài: "Là trẫm tới trễ, ngoan, nhịn thêm chút
nữa thái y sẽ tới ngay."
Hắn không nói Lưu hoàng hậu, nhưng lòng hắn cũng biết rõ, tất nhiên không cần hắn nói đến.
Nước mắt Thẩm Cẩn Huyên không liên quan là nàng cảm thấy uất ức , chỉ bởi vì đau đớn mà rơi, nàng không nhịn được, sợ nhất đau sao có thể chịu được
bị thương? Vì vậy nàng vùi ở trong ngực Mục Diễm, dùng sức rên rỉ.
Lưu hoàng hậu không đi vào cùng, ở chỗ này ở lâu một chút đối với nàng mà
nói đều là sự hành hạ khốc liệt. Nàng vừa muốn muốn bước đi, thì bị một
chút choáng váng, may mà Thụ Môi vẫn đứng ở bên cạnh nàng, mới có thể đỡ nàng.
"Nương nương, ngươi không sao chứ?"
Thụ Môi lo lắng hỏi thăm, giọng nói cố ý to hơn một chút, muốn cho người trong nhà đều nghe.
Nhìn hoàng hậu nương nương nhà mình sắc mặt trắng như tờ giấy, trong lòng
Thụ Môi không khỏi bốc lên không cam lòng cùng phẫn hận, nhưng cuối cùng cũng không thể làm gì. Nàng không phải người ngu, tự nhìn ra được tấm
lòng của hoàng đế bệ hạ, chỉ là vì nàng cảm thấy đau lòng cho nương
nương nhà mình mà thôi. Nhiều năm như vậy, hiểu tình yêu của Lưu hoàng
hậu đối với Mục Diễm nhất chỉ sợ là nàng mà thôi.
Lưu hoàng hậu
lắc đầu, ý bảo nàng nhỏ giọng một chút: “Đừng để ồn ào đến bệ hạ, đi
thôi, chúng ta trở về." Nàng tự nhận rời đi như vậy là nàng đang yêu
thương bản thân mình, đây là sự thật.
"Bệ hạ, ngài không đi xem
hoàng hậu nương nương một chút à? Nàng..." Thẩm Cẩn Huyên mơ hồ nghe
được giọng nói của Thụ Môi, hình như là Lưu hoàng hậu bị gì đó.
D$ie^ndanq%uyd&on Nàng khóc đỏ lỗ mũi, khuôn mặt nhỏ nhắn từ từ rời
khỏi lồng ngực Mục Diễm, hai tay nhỏ bé đặt ở trên bụng to của mình, nhẹ nhàng hỏi hắn.
Mục Diễm nhĩ lực nếu so với nàng không biết tốt
hơn bao nhiêu lần, nghe tiếng biết, nhưng hắn chỉ có thể làm làm không
nghe thấy.
"Thế nào, trẫm thay nàng giải quyết, nàng sẽ không qua sông rút cầu đuổi trẫm đi?" Lời nói hắn trêu ghẹo, lấy tay che phủ lên
tay của nàng.
Thẩm Cẩn Huyên rên rỉ một tiếng, chợt nhớ tới đã
lâu rồi không xuất cung thăm cha mẹ cùng em trai :"Bệ hạ, nô tì nghĩ mẫu thân. . . . . ."
Mục Diễm nghe vậy sững sờ, trầm mặc.
"Bệ hạ? Bệ hạ?" Thẩm Cẩn Huyên thật lâu không thấy trả lời, gọi liền hai
tiếng vẫn là như thế, trong lòng cũng có chút luống cuống, nàng không để ý đau đớn ngồi ngay ngắn người lại, một tay còn đỡ phía dưới bụng, vẻ
mặt lo lắng: "Bệ hạ, ngài nói gì đi, bọn họ. . . . . . Bọn họ đã xảy ra
chuyện sao?"
Là Đoan Vương, thay vì nói xảy ra chuyện, chẳng bằng nói sắp gặp chuyện không may. Hắn trở về Tư Quốc, vốn là chuyện không
tốt, con trai bị hại hạ độc như vậy, thân là cha, hắn làm sao có thể thờ ơ. Mục Diễm suy đoán, Đoan Vương chắc chắn việc
gây tổn hại đến tính mạng của hắn. Nếu là độc, thì sẽ có thuốc giải, vì
lấy được thuốc giải, lợi thế duy nhất của Đoan Vương chính là binh phù,
nhưng không có binh phù của Đoan Vương, còn có thể gọi là Đoan Vương
sao?
Theo ngày hắn lên đường để tính, hôm nay sợ là đã đến Tư Quốc, dữ nhiều lành ít.
Thẩm Cẩn Huyên sững sờ hồi lâu, giùng giằng muốn xuống giường, bị Mục Diễm ôm vào lòng khư khư giữ chặt: "Ngươi muốn làm gì!"
"Đi Tư Quốc, cứu phụ thân thiếp, bệ hạ, van xin ngài. . . . . ." Hắn còn
tưởng rằng nàng nhất định sẽ khóc, lại không nghĩ rằng nàng sẽ lộ ra nét mặt kiên quyết như thế. Nàng đang cầu xin hắn, cầu xin hắn cho nàng đi, nhưng hắn làm sao có thể để nàng có thai mà rời khỏi phạm vi hắn nắm
trong tay?
Mặc kệ là vì cứu người nào, cũng không thể.
"Huyên Nhi, nàng bình tĩnh một chút, nhìn trẫm." Mục Diễm nâng mặt của nàng
lên, ép nàng nhìn chăm chú hắn: "Trẫm đi, trẫm sẽ suất lĩnh trăm vạn đại quân đánh đuổi Tư Quốc, bây giờ lên đường, trẫm sẽ trả cho nàng một
Đoan Vương lành lặn không bị thương gì, được không?"
Đánh chiếm Tư Quốc?
Thẩm Cẩn Huyên ngây ngẩn cả người.
Tuy nói nàng không muốn Phó Dập nhất thống thiên hạ, nhưng cũng chưa từng
nghĩ khiến Mục Diễm tấn công Tư Quốc, nhưng nàng có thể nói gì đây? Ngăn cản sao? Sẽ không, xem hắn, xem một chút người đàn ông này đang mỉm
cười che đi tâm tình to lớn, quyết tâm to lớn như ngọn lửa bốc cháy có
thể làm cho người ta bị thương.
Cho nên, nàng làm sao ngăn cản đây?
Ngay cả là hắn một tay tạo thành, ngay cả sẽ khiến vô số linh hồn oán thán
hắn, nhưng như thế thì sao, hắn muốn chiếm được thiên hạ này, nàng sẽ ở
bên hắn.
"Bệ hạ đã nghĩ kỹ chưa?" Thẩm Cẩn Huyên cắn môi dưới,
trước khi xuất chinh một chút tiếng gió cũng không truyền tới trong hậu
cung, lòng có chút lo sợ, nàng vẫn còn ở lo lắng lần này có phải là Mục Diễm quyết định nhất thời hay không.
Hôn mi tâm của nàng một
chút, khóe môi Mục Diễm nâng lên lại hạ xuống, bàn tay khẽ vuốt ve gáy
của nàng, giọng nói trầm thấp khàn khàn: "Ngươi thấy trẫm giống như là
đang nói đùa sao? Phó Dập khiến người dân ở vùng cửa biển thiệt mạng rất nhiều, vô số ruộng tốt phòng ốc bị hủy hoại trong chốc lát, bao nhiêu
gia đình trong khoảnh khắc bị buộc phải giải tán chia ly, trẫm làm sao
có thể thờ ơ, hôm nay nhân dân Kỳ quốc đều biết lũ lụt ở vùng cửa biển
đều do bị người khác phá hư đê, bọn họ mong trẫm phải làm cho Phó Dập
nhận hậu quả cho việc mà hắn gây ra, trẫm sẽ không thể để cho bọn họ
thất vọng. Trẫm, cũng là đã đợi cơ hội này mấy
năm." Hắn giống như đã nói xong, nhưng lại cảm thấy không đủ, thiếu thứ
gì đó, liền không nhịn được lần nữa hôn thân thể mềm mại trong ngực, chỗ sâu nhất trong lòng thấp thỏm hỏi nàng: "Huyên Nhi... Nàng sẽ hận trẫm
sao?"
Thẩm Cẩn Huyên giơ tay lên sờ mặt Mục Diễm, dùng ngón tay
chạm vào tay của hắn, nhìn đôi mắt đang toát ra vẻ chân tình của hắn,
lắc đầu nói: "Không đâu, bệ hạ, dù ngài làm gì, muốn có được cái gì, nếu đã quyết định, thì ngài hãy việc thực hiện, nô tì sẽ vĩnh viễn ở bên
ngài, ủng hộ ngài."
Nàng biết sâu trong nội tâm Mục Diễm đối với
việc sắp xâm phạm quốc gia của nàng liền xuất hiện lên một chút áy náy
không đáng có, hắn muốn nghe nàng nói là hắn không cần áy náy như vậy,
nàng cũng là biết điều này, nhưng việc áy náy này không có ý nghĩa sẽ
không có chuyện gì vì chút tình cảm này mà sinh ra, nàng muốn hắn vui
vẻ, đồng thời cũng muốn chính nàng vui vẻ mà thôi.
Thẩm Cẩn Huyên dựa vào trong ngực Mục Diễm, mí mắt càng ngày càng nặng nề, dần dần đi vào giấc ngủ.