Thẩm Cẩn Huyên muốn không tới, thì ra con chim bồ câu này thật nhận thức
cánh cửa, nhận thức được cửa Trà Huyên Các của nàng, muốn mời Thẩm Cẩn
Huyên nàng. Thấy hai hàng thị vệ sau lưng Lưu Hoàng Hậu chỉnh trang đi
vào, cùng với nàng hơi nhíu mày, trong tròng mắt đen hiện ra sự lo lắng
và kinh ngạc, tỏa ra toàn thân, vẫn như cũ phần đặc biệt của nàng là
hiền lương thục đức, Thẩm Cẩn Huyên hiểu, Lưu Hoàng Hậu, nàng sẽ không
chờ tới khi đứa bé ra đời.
Rất nhiều người tràn vào Trà Huyên
Các, nhất là tiếng bước chân của thị vệ, âm vang có lực rơi xuống đất,
ầm ĩ này làm chim bồ câu trắng trên bệ cửa sổ đung đưa đầu nhỏ, nó đập
cánh một chút, vốn dĩ muốn bay đi.
Mắt Lưu Hoàng Hậu buông xuống, tầm mắt nhẹ nhàng chuyển về phía bên phải, nhưng mà cũng chỉ là động
tác bình thường nhất, trong nháy mắt đã có chuyện, con bồ câu kia liền
bị thị vệ đứng bên cạnh Lưu Hoàng Hậu dùng chủy thủ ghim vào trên cửa sổ phương.
Thẩm Cẩn Huyên chỉ nghe được một tiếng ầm ĩ, và âm thanh cấp tốc vẫy cánh, nàng nhìn qua liền thấy con bồ câu màu trắng kia bị
nhuộm đỏ tươi, chùy thủ vốn không lớn ở trên thân thể, giống như trở nên nhỏ hơn, nó cũng chỉ giãy giụa trước khi chết thôi, rất nhanh sẽ không
còn tức giận nữa.
Đến bây giờ nàng còn không quên cấp bậc lễ nghi, là có ý gì?
Bất tri bất giác móng tay Lưu Hoàng Hậu rơi vào trong lòng bàn tay, trong
lồng ngực sôi trào ngọn lửa nhưng nàng thành thạo khống chế không để cho tuôn ra chút nào. Bụng nữ nhân trước mặt đã nhô lên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đã có một chút thịt, mắt ngọc mày ngài không đủ để hình dung vẻ
kiều diễm của nàng, cặp mắt đào hoa hấp dẫn hồn phách người khác kia lúc nào cũng là dáng vẻ cười như không cười, trên khóe mắt phiếm một chút
ửng đỏ, giống một đóa hồng mai ngạo mạn, trong trắng, thuần khiết trong
tuyết đều làm cho người ta để ý. Nàng thờ ơ như thế, là bởi vì nàng tự
nhận đã hết hy vọng nên không đấu tranh từ bỏ mong ước rồi, không ngờ. . . . .
Không ngờ nàng căn bản lấy chuyện này để gây khó dễ đâu? !
Lưu Hoàng Hậu không cho phép nàng đứng dậy, mà là mở miệng hỏi nàng: "Huyên Quý Tần, ngươi có biết tội của ngươi không?"
"Nô tì không biết." Thân thể vốn mệt mỏi lại còn cúi thấp như thế, huống
chi trong bụng của nàng còn một tiểu nhân nhi bé nhỏ, nặng trĩu ngã
xuống. Vì vậy Thẩm Cẩn Huyên dứt khoát thuận thế quỳ xuống, thoáng nâng
chiếc cằm thon lên nhìn thẳng vào mắt Lưu Hoàng Hậu, trong mắt chỉ có
một mảnh thanh thản.
"Được, được! Chuyện đã tới nước này, mà
ngươi vẫn mạnh miệng!" Lưu Hoàng Hậu hung hăng cau mày, giọng nói và tư
thế giống như chỉ tiếc rèn sắt không thành thép:"Đi, mang lên cho Bổn
Cung."
Thị vệ bên người lên tiếng lĩnh mệnh, soàn soạt soàn soạt
đi qua vài bước mang thư tín trói trên đùi bồ câu tới, vô cùng cung kính đưa cho Lưu Hoàng Hậu, trên giấy màu trắng viết chữ màu đen nho nhỏ là
tin tức tư thông với địch bán nước.
Lưu Hoàng Hậu vội vã nhìn thư tín qua một lần, phẫn nộ nói: "Bằng chứng như núi, Huyên Quý Tần ngươi
cũng thật to gan lớn mật, Hoàng Đế Bệ Hạ thật lòng yêu thương ngươi,
nhưng ngươi lại chưa bao giờ gửi gắm thật lòng, đúng là gian tế Tư Quốc
phái tới!"
Nàng vừa nói vừa bước từng một đến gần Thẩm Cẩn Huyên, chợt ném thư tín vê ở lòng bàn tay lên mặt đất.
Thẩm Cẩn Huyên mở ra thư tín đầy nếp nhăn, phía trên viết nội dung, chữ chữ trách phạt.
"Hoàng Hậu Nương Nương, trong hoàng cung tồn tại đầy người tài giỏi khác nhau
có thể giả tạo một bức thư, nên vô cùng đơn giản, chỉ bằng cái này, ngài liền nhận định ta gian tế, không khỏi khiến nô tì cảm thấy thất vọng
đau khổ." Một bàn tay nàng mở ra thư tín, ngón út một cái tay khác cố ý
cọ sát lên, "Hay là nói. . . . . . Hoàng Hậu Nương Nương ngài không thể
chờ đợi muốn nô tì. . . . . ."
Thẩm Cẩn Huyên nhẹ nhàng thoải mái nói bí mật mọi người đều biết, trên mặt phù dung mơ hồ mỉm cười, thật
giống như đây chính là một trò đùa.
Lưu Hoàng Hậu hận nàng đến
hai hàm răng cọ vào nhau, hôm nay càng thêm hận không giải quyết được
nàng tại chỗ, để cho nàng chết sớm, sớm đầu thai đi, nàng cực hận Thẩm
Cẩn Huyên ở này hoàn cảnh này vẫn như cũ một bộ dạng nhẹ nhàng, giống
như chắc chắn nàng không có việc gì, giống như đang nhìn nàng làm chuyện cười, nhìn một mình nàng điều binh để biểu diễn, ở trong mắt của nàng
ta, nàng một Nhất Quốc Chi Mẫu lại thành con hát đê tiện nhất!
Đã như thế, cần gì tiếp tục dối trá chào hỏi với nàng? Ngược lại thành toàn khí thế của nàng.
"Người đâu! Mang này tội nữ này biếm lãnh cung!"
Cứ như vậy, chẳng phải là chứng thực những lời Huyên Quý Tần vừa mới nói, sao Lưu Hoàng Hậu lại làm đầu trận tuyến rối loạn vậy?
Hai thị vệ được Lưu Hoàng Hậu mang tới, một tả một hữu đứng ở bên người
Thẩm Cẩn Huyên, muốn tóm cánh tay để nàng đứng lên, lại không biết vì
sao căn bản không dám động thủ chạm vào nàng, trong đó một người khom
lưng cúi người nói: "Nương nương, mời ngài đi."
Thẩm Cẩn Huyên
bất động, nhìn về phía Minh Yến, sử dụng ánh mắt ý bảo nàng không nên
hành động thiếu suy nghĩ. Chỉ cần chờ một lát nữa, cần gì phải gấp gáp.
Âm thanh kêu to phá vỡ trận giằng co vừa mới bắt đầu ở Trà Huyên Các, Lưu
Hoàng Hậu đang hài lòng sau khi nghe âm thanh tâm can không khỏi run
rẩy, nhưng mà nàng cũng không phải lo lắng, vật chứng đã có, nhân chứng
chờ đợi, tội danh nhạy cảm không thể tha thứ, những ngày gần đây trọng
thần triều đình cũng làm áp lực lên Hoàng Đế Bệ Hạ, lần này, dù thế nào
đi nữa Huyên Quý Tần cũng đã lâm vào kiếp nạn khó tránh!
Mục Diễm chạy vào Trà Huyên Các, viện không coi là nhỏ bởi vì hiếm có những
người này đồng thời ở, trong thời gian ngắn sinh ra ảo giác chật chội.
Hắn đi thẳng tới trước mặt Hoàng Hậu của hắn, sau đó dùng tay đỡ Lưu
Hoàng Hậu dậy, đồng thời bảo những người khác miễn lễ.
"Giải
thích một chút đi, Hoàng Hậu." Hắn giống như cường điệu đọc hai chữ
"Hoàng hậu", lại căn bản tầm mắt không có rơi vào trên người của Thẩm
Cẩn Huyên, Lưu Hoàng Hậu trước sau như một không nhìn thấu vị Hoàng Đế
Bệ Hạ này, liền kể lại đầu đuôi gốc ngọn sự tình.
Thời gian trôi qua, đầu gối Thẩm Cẩn Huyên bị thương, nàng muốn đổi lại tư thế, có lẽ
sẽ giảm bớt một chút, lại không nghĩ chỉ hơi động một cái, đau đớn liền
nổi trận lôi đình như tia chớp nhanh chóng xuyên suốt toàn thân nàng,
khiến nàng không cách nào ức chế từ trong cổ phát ra một tiếng ngâm đau
nho nhỏ, mềm mại.
Mục Diễm nội lực hùng hậu vì vậy lỗ tai rất thính, tiếng nàng rên rỉ lọt vào trong tai thì khỏi phải nói.
"Chính là nói Huyên Quý Tần thật ra là gian tế Tư Quốc?"
Hắn vừa nói chuyện, chậm chạp không nhìn về Thẩm Cẩn Huyên, chỉ nhìn Lưu
Hoàng Hậu, đôi mắt sâu hút dần dần toát ra âm hàn, rồi ngay cả một chút
mất hứng cũng làm người khác không bắt được. Vậy mà bị hắn nhìn như vậy, Lưu Hoàng Hậu lại cảm thấy giống như tất cả ở trong mắt cũng sẽ lộ ra,
âm mưu kín đáo như thế nào cũng không có chỗ ẩn núp.
"Bệ hạ. . . . . ." Lưu Hoàng Hậu muốn nói ra chuẩn bị trong lòng toàn bộ giải thích,
ví dụ như những ngày này đếm không hết cung nữ thái giám phi tần thấy
một con bồ câu đưa tin thường xuyên bay vào Trà Huyên Các, như là tin
tức trên người con bồ câu đưa tin kia có liên quan đến việc triều chính
Kỳ Quốc, chữ viết cũng giống chữ Huyên Quý Tần như đúc, hơn nữa Huyên
Quý Tần vốn là người Tư Quốc, hoàn toàn có thể là người Tư Quốc phái đến nằm vùng trong hậu cung Kỳ Quốc, như là chất vấn Hoàng Đế Bệ Hạ ngài
không phải đã bị nàng, bị Minh Huyên Quận Chúa Tư Quốc mê hoặc bắt đầu
chân chân chính chính chuyên sủng rồi sao? Đối với đồ chơi thì không thể mất chí, chẳng lẽ bệ hạ ngài quên sao? !
Nàng muốn hô to những suy nghĩ này.
Mắt thấy mấy hành động sau lưng Tư Quốc làm với Kỳ Quốc cũng nổi lên, phơi
trần khắp thiên hạ, Hoàng đế Tư Quốc làm sao có thể thờ ơ, người trong
thiên hạ cũng biết hắn sinh tà tâm đối với Kỳ Quốc, hắn đương nhiên biết Kỳ Quốc khẳng định cũng biết hắn rồi, bây giờ hắn không hoàn toàn quy
thuận hòa hợp với Kỳ Quốc, nhất định muốn khởi binh tấn công Kỳ Quốc. Đã có tâm tư chiếm lấy Kỳ Quốc, sao lại dễ dàng quy thuận, cho nên, Hoàng
đế Tư Quốc khi bị bức ép đến mức nóng nảy, nhất định sẽ khởi binh.
Ở thời điểm quan trọng này, một Quận Chúa Tư Quốc ở hậu cung Kỳ quốc
hưởng sủng ái vô tận của Hoàng Đế Kỳ Quốc, làm sao không bị nhân dân Tề
Quốc nghị luận, làm sao có thể khiến đại thần Kỳ Quốc không lo lắng?
Thần vốn không nên can thiệp chuyện nhà Quân Vương, nhưng nàng và Tư
Quốc có liên quan sao có thể là chuyện nhỏ, cho nên Lưu Hoàng Hậu chọn
rất đúng, vào lúc này ra tay với Thẩm Cẩn Huyên, có thể nói là thiên
thời địa lợi nhân hòa.
Nhưng Lưu Hoàng Hậu lại á khẩu không trả lời được.
Nàng đứng ở đó, cách hắn gần như vậy, nhưng căn bản không cảm thấy nhiệt độ
của hắn, nàng cũng từng được hắn thương yêu che chở, hắn còn coi mình
như muội muội, kể từ khi gả cho nam nhân này ngay cả Lưu Hoàng Hậu cũng không nhớ ra được mình yêu hắn từa lúc nào, lời nói
nu hòa mềm mỏng của hắn không bao giờ thuộc về nàng nữa, hắn sẽ nói
những lời yêu thương với tất cả phi tần trong hậu cung, chỉ có đối với
nàng, tôn trọng nhau như khách, có lúc ngay cả khóe môi quen mỉm cười
của hắn cũng keo kiệt không cho nàng.
" Không phải Hoàng hậu có
lời muốn nói sao?" Mục Diễm đang đợi, chờ cái mà cơ hồ sau khi hắn ra
đời liền biết, trái tim của muội muội mà hắn từng nâng niu, hiện tại là
Hoàng Hậu Kỳ quốc, nói ra những tính toán hoàn hảo trong lòng nàng, làm
hắn không niệm tình cũ, hoàn toàn loại trừ mối đe dọa làm cho Thẩm Cẩn
Huyên và đứa bé an toàn.
Lưu Hoàng Hậu chợt hồi hồn, con mắt
buông xuống lui về phía sau một bước, nhẹ nhàng nói: "Bệ Hạ, nô tì vừa
mới nghĩ lại, trong này quả thật có rất nhiều điểm đáng ngờ, đều do nô
tì quá lo lắng an nguy của Bệ Hạ, vì vậy mới mất thần trí (tinh thần và
trí tuệ), mong Bệ Hạ tha tội." Âm thanh của nàng luôn bình thản như vậy, dừng một chút, mới nói tiếp: "Nô tì chắc chắn sẽ cẩn thận điều tra kỹ
chuyện này, cho Huyên Muội Muội một cái trong sạch."
Ban đầu, để
nàng trở thành vợ của mình, chỉ vì nàng khóc lóc kể lể với Thái Hậu là
yêu hắn, vì Thái hậu thương yêu nàng, liền liều mạng ra lệnh cho hắn, là nàng quá ngu muội, là nàng tự gây nghiệt.
Bệ Hạ, từ nay về sau, ngài muốn, tất cả ta cho ngài.
Lưu Hoàng Hậu đi tới, liền cho Thẩm Cẩn Huyên đang quỳ vịn cánh tay đứng
lên, đầu gối nàng dần dần mất đi tri giác, lúc trước đó còn sai người đi mời thái y: "Muội muội chịu đau, do Bổn Cung ngu dốt, lần đầu nghe thấy tin tức này nhất thời bị kích động mất khống chế, đắc tội Muội Muội
rồi, mong rằng Muội Muội tha thứ Bổn Cung."
Nàng khiêm tốn tự
trách, trong nội tâm lại đau đớn nôn nao, giống như trong nháy mắt ngực
vỡ tung đen kịt xuyên thấu thân thể, luôn lạnh lẽo.
Đó là bởi vì nàng quyết định muốn buông tay hắn, chấp niệm đối với hắn dần dần biến mất.
Thẩm Cẩn Huyên ô một tiếng, lắc đầu: "Hoàng Hậu Nương Nương cũng là vì lo
lắng cho Bệ Hạ, nô tì cũng không oán giận." Nàng là vô cùng yếu ớt, lúc
nói chuyện đôi mắt cũng bắt đầu ửng hồng, sau khi được đỡ dậy đứng cũng
không vững, bắt đầu lắc lư ngã xuống.
Tất nhiên Mục Diễm tiếp được nàng.
Bọn họ đứng ở chung một chỗ, liền rõ ràng làm cho người ta một loại cảm giác.
Nếu như nói mới vừa quyết định buông tha, kì thực lúc đó nàng còn hơi do
dự, như vậy hiện tại, thật là một chút vọng tưởng cũng không tồn tại.