Đêm rất khuya Mục Diễm mới đi ngủ, hắn muốn ngủ một giấc tới khi trời sáng, dùng điều này như phần thưởng cho hắn vì đã tra rõ chuyện đập nước và
việc cứu trợ nạn đói đã diễn ra suông sẻ, đang khi chìm vào giấc ngủ thì trên môi của hắn dần dần cảm thấy có gì đó mềm mại chạm vào, một mùi
hương thoang thoảng tỏa ra từ hơi thở theo chóp mũi đi sâu vào trong
lòng hắn, đây là hương thơm của một người hắn vẫn thường nhớ thương.
Mục Diễm cho rằng đây chỉ là mơ, dù hắn đã hơn hai mươi tuổi, nhưng đây là
lần đầu hắn nằm mơ, mà trong mơ hắn còn cảm nhận được mùi hương của nàng một cách sống động.
Một ngón tay mềm mại nhỏ bé, đơn thuần chỉ là chạm vào lồng ngực hắn, đã đủ khiến hắn cảm thấy nóng rực.
Mục Diễm ổn định hô hấp như đang chờ đợi, quả nhiên, ngón tay bắt đầu đi
xuống, lướt qua bụng của hắn, dừng lại ở đai lưng của hắn, ngón tay khẽ
kéo, đai lưng của hắn liền bị tháo ra, rơi qua một bên, không có đai
lưng hạn chế, bàn tay trượt vào quần trong mà không có một chút trở ngại gì, tìm đến nơi đang nóng rực.
Hơi thở giao hòa hương vị ngọt
ngào, đầu lưỡi mềm mại cẩn thận liếm qua môi của hắn, quét qua hàm răng
của hắn, đầu lưỡi như muốn đi vào, hắn liền không tự chủ được mở to
miệng, đồng ý để đầu lưỡi của nàng cùng hắn quấn lấy nhau.
Hắn
vừa mệt lại buồn ngủ, cũng không muốn chủ động, ngay cả mắt cũng còn
không mở, chỉ để cho người trong lòng hắn tùy ý thực hiện, dù sao cũng
là mơ, phải hưởng thụ chút chứ.
Đầu lưỡi tấn công vào miệng của hắn, cẩn thận liếm lấy, cứ như sợ hắn tỉnh.
Tay của nàng dùng lực vừa phải, lên xuống hợp lý, làm cho tâm trạng Mục
Diễm nhộn nhạo, chỉ cảm thấy không đủ, nâng eo đòi nhiều hơn.
D$ien)da/nl,equ”ydo.n Người đè ở trên thân của hắn hình như không thể
kìm nén thêm nữa, “ưm” một tiếng mê hoặc lòng người.
Mục Diễm giơ tay lên nắm lấy nơi nóng rực mà tay của nàng đang đặt lên, lập tức cảm
thấy cánh tay cùng cổ tay đều mệt mỏi, liền buông lỏng ra, nằm lại đàng
hoàng, hắn nghĩ, quả nhiên vẫn là được người hầu hạ vẫn thoải mái hơn.
Nàng chợt thu hồi đầu lưỡi, Mục Diễm nuốt một ngụm nước miếng ngọt ngào nàng lưu lại, dục vọng chưa thỏa mãn, liền nâng lên một cái tay khác giữ
chặt cái ót của nàng một cách chính xác, khàn giọng một mực phân phó:
"Hãy ở lại đây. . . . . ."
Thẩm Cẩn Huyên liền cảm thấy có chút
mềm lòng, nàng đã lâu không có nghe được âm thanh của hắn rồi, trầm thấp hấp dẫn mang theo dục vọng, nàng nằm ở lòng của hắn, cũng có thể cảm
nhận được sự chấn động từ trong ra ngoài.
Uốn éo vòng eo nho nhỏ, không biết vô tình hay cố ý dùng ngực mềm mại của mình cọ hắn, cọ đến
khi eo cũng mềm nhũn, ngón tay hình như cũng bị nóng theo, nàng chợt thu tay, thân thể liền dừng lại.
Khiến cho Mục Diễm rất bất mãn, lật người liền bắt được nàng, hắn mở to đôi mắt buồn ngủ tràn đầy sóng
tình:“Làm được đến mức này, còn muốn chạy?"
Thẩm Cẩn Huyên cười
khẽ một tiếng, nàng thật là hoài nghi bệ hạ của nàng còn phân rõ là mơ
hay thực không, liền dùng hai cánh tay ôm cổ hắn, dùng sức hạ thấp
xuống, khiến cho gương mặt tuấn dật kia chôn sâu ở trong cổ nàng, hô hấp toàn bộ tỏa lên trên người của nàng, vừa ấm vừa nhột, nàng cực kỳ mềm
mại, hơi thở nhẹ nhàng, cười rồi nói: "Bệ hạ, thần thiếp nhớ ngài quá. . . . . ."
Hắn dùng toàn thân đè trên người nàng, ép nàng tới
không thở nỗi, nhưng nàng không thể làm điều gì quá khích, phần cứng rắn của hắn đang kẹp ở giữa hai người bọn họ, làm cho nàng cảm thấy thắt
lưng mềm nhũn.
Mục Diễm hô hấp chẳng biết lúc nào trở nên nặng
hơn, hắn nâng cao đầu lần nữa, trong lúc nhất thời không phân biệt rõ
rốt cuộc đây là thật hay giả, chỉ cảm thấy nàng giống như lại cố ý ưỡn
ngực chạm vào hắn, khiến hắn máu nóng sục sôi, khiến cho máu toàn thân
hắn cũng bắt đầu dâng trào khó kìm nén, một tay hắn gập lại dùng phần
khuỷu chống đỡ ở bên người của nàng, một cái tay dò tìm mảnh đất mềm mại nóng rực kia.
Nhịn không được thở ra một hơi, Mục Diễm rút tay ra trực tiếp thẳng tiến.
Thân hình nhỏ bé bị hắn đè ở dưới người ngẩng cằm lên, lộ ra cổ trắng nõn,
xương quai xanh nhỏ nhắn tinh xảo thanh tú, nhấp nhô dưới lớp váy cao
mềm, nàng mở môi đỏ mọng có chút đau, điềm đạm đáng yêu cầu xin hắn nhẹ
nhàng, chậm một chút. . . . . .
Mục Diễm cũng hoài nghi đây là sự thật, rồi lại không muốn là thật, không nói đến người trong lòng hắn
còn đang ở Đế An thành, nàng còn có thai đấy.
Nhưng hắn mở mắt ra lại hoảng sợ, thân thể mềm mại thơm ngát trong ngực này thật sự ở đây.
Đây không phải là làm càn sao!
Nhưng hắn lại cảm thấy tràn đầy sung sướng.
Không nỡ đánh thức người hắn yêu đã lâu không gặp , Mục Diễm tạm bỏ qua tất
cả trách nhiệm, tiếp tục ngủ nướng, theo dõi người trong lòng một cách
mãnh liệt.
Thật ra thì trong lòng hắn tựa như có một con mèo
nghịch ngợm dùng móng vuốt cào nhẹ, ngứa ngáy cực kì, hắn thật sự muốn
biết tối hôm qua hai người bọn họ rốt cuộc có làm hay không!
Thẩm Cẩn Huyên chìm trong giấc ngủ, cũng không có phát hiện người ôm nàng đã tỉnh, hơn nữa thật sự hi vọng nàng cũng nhanh chóng tỉnh dậy, sau đó
nói cho hắn biết sự thật tối hôm qua.
Mục Diễm chịu đủ dày vò,
hơn nữa bên ngoài mặt trời cũng đã ló dạng, không rời đi sẽ thật sự bị
trễ, giống như tối hôm qua hắn in lại một nụ hôn trên môi hồng nộn mềm
nhũn của Thẩm Cẩn Huyên, thu hết tất cả hơi thở trong mũi của nàng lại. Quả nhiên nàng nhướng mày, “hừ hừ” hai tiếng, rồi
từ từ tỉnh lại.
"Ưm, bệ hạ. . . . . ."
"Nói mau, tối hôm
qua chúng ta rốt cuộc có làm hay không?" Mục Diễm vừa thấy nàng mở cặp
mắt kia mơ màng buồn ngủ hơi lộ vẻ ngây thơ đào hoa ra, liền rời khỏi
môi nàng lập tức cất tiếng hỏi.
Thẩm Cẩn Huyên không nhịn được
khóe môi cong lên, khẽ cười nói: "Không có, không có, ta dùng. . . . .
." Nàng nói tới chỗ này, chợt cảm thấy thẹn thùng , khuôn mặt nhỏ nhắn
trắng noãn đỏ bừng lên, ấp úng nửa ngày cũng không nói ra được một lời,
ánh mắt cũng bắt đầu tránh né.
Mục Diễm chỉ thấy cảm giác bị mèo
cào trong lòng chẳng những không có biến mất mà ngược lại còn tăng một
con, cùng nhau cào tim của hắn, làm nhiễu loạn thần trí hắn, hắn cười
xấu xa, hạ thấp giọng nói kiên nhẫn hỏi nàng: "Hả? Lấy cái gì?"
Nàng không nói, còn dùng tay đẩy hắn, "Bệ hạ, ngài, ngài. . . . . ." Thẩm
Cẩn Huyên rất muốn nói ‘biết rõ còn hỏi ’, nàng đưa ra đầu lưỡi liếm
liếm môi, mí mắt mở to, khẽ xếch lên, khóe mắt thêm một chút kiều mỵ
xinh đẹp, nàng lấy tay áp sau ót của hắn, đưa môi mình đến bên tai hắn,
tràn đầy ác ý hà hơi: "Bệ hạ ngài đoán nha."
Nói xong, ngậm vành tai của hắn liếm láp.
Mục Diễm hô hấp nặng nhọc, vặn cổ muốn thưởng thức cổ nhẵn nhụi trơn mềm của nàng, lại bị nàng đẩy ra.
"Hừ, miệng nô tì bây giờ còn mỏi!"
Nũng nịu như vậy, nhất định là thật.
Bị đẩy ra khỏi giường, Mục Diễm phát ra một tiếng cười nhẹ sảng khoái, chỉ tùy ý để cho người kia đá giày ra xa, rồi sau đó đứng quay đầu lại,
thản nhiên cười, giống như xuân về hoa nở.
Phi tần không có thánh dụ tự mình xuất cung đây là tử tội, phải ban thưởng Bạch Lăng, nhưng
Mục Diễm đối với người này ngoại trừ vui sướng, thì cũng là vô cùng vui
sướng, bất quá hắn vẫn phải giả bộ dùng giọng điệu ngôn từ người bề trên già dặn nguyên tắc mà phê bình Thẩm Cẩn Huyên dặn nàng phải dừng lại,
chủ yếu là liên quan đến vấn đề an nguy của nàng trên đường đi, phải
thật hoàn hảo không có việc gì xảy ra, nếu không hắn phải làm thế nào
đây, nói đến vấn đề này khiến Thẩm Cẩn Huyên đến ăn cơm cũng không để ý
tới, chỉ vui vẻ cười ngây ngô.
Sau khi hai người cùng nhau ăn điểm tâm xong, Mục Diễm liền đi ra ngoài làm việc, đến tối mới trở về.
Quần áo trên người hắn vô cùng bẩn, ở gần còn có thể ngửi thấy mùi
hôi, không chỗ nào trên người nhìn ra hắn là vị hoàng đế nhung lụa cao
quý sống trong hoàng cung.
"Bệ hạ, ngài bị té xuống cống sao?"
Lòng Thẩm Cẩn Huyên nhói một cái, trước tiên phân phó Minh Yến nhanh đi nấu
nước nóng để cho hắn tắm, sau đó lại để cho Minh Yến đi phòng bếp làm
chút thức ăn cho hắn lót dạ.
Còn nàng đi trong phòng tìm y phục cho hắn thay.
Tìm y phục thật tốt treo lên trên giá áo, Thẩm Cẩn Huyên đi đến phòng ngoài thì nhìn thấy Mục Diễm đang ngồi ở trên ghế bành nhắm mắt dưỡng thần,
hắn tựa như đã ngủ thiếp đi, hô hấp rất nhẹ, đầu hướng qua một bên, lộ
một bên cổ thon dài, y phục rộng thùng thình, mơ hồ lộ ra xương quai
xanh gợi cảm.
Nàng không muốn đánh thức hắn, rón rén đi tới trước mặt hắn, tròng mắt đang chuẩn bị nhìn hắn kỹ một chút, thế nhưng lông
mi hắn lại run lên hai cái, lúc chợt mở mắt, chỉ trong nháy mắt nàng
giống như bóng tối đang che đi ánh mặt trời.
Thẩm Cẩn Huyên hốt hoảng, không tự chủ được mà lui về sau một bước, mở miệng nhẹ nhàng kêu hắn: "Bệ hạ. . . . . ."
Nàng nhìn lén hắn chưa đã mắt mà còn bị bắt tại chỗ, nàng cảm giác mặt mình có hơi nóng lên.
Mục Diễm mỉm cười, nụ cười giống như ánh mặt trời trong ngày xuân khiến cho đóa hoa lặng lẽ nở rộ, làm cho người ta thấy nhịp tim ngày càng đập
nhanh hơn, thế nhưng hắn lại không tự biết, nhìn nàng bằng đôi mắt ngậm
chứa đựng thật nhiều sóng nước tình cảm chuyên chú dịu dàng, dường như
trời đất bây giờ không có quan hệ gì với hắn, trong mắt của hắn chỉ có
nàng.
Cái gọi là mắt sáng như đuốc, đại khái là chỉ cái này.
Thẩm Cẩn Huyên và hắn cùng nhau cười, hai người ở đối mặt đều cảm thấy thời
gian trôi qua thật ngắn ngủi, ta và ngươi mạnh khỏe lâu dài.
Minh Yến gõ cửa, nói nước đã nấu xong.
Về điểm này Tri Phủ không bằng hoàng cung một chút dù có hơn nữa cũng
không bằng, Thẩm Cẩn Huyên đáp một tiếng, sau lưng Minh Yến liền có ba
người tiến vào, mỗi người xách hai thùng nước nóng bốc hơi nghi ngút,
hơn nữa bản thân Minh Yến còn xách một thùng, tổng cộng bảy thùng, đều
đổ vào an trí thùng tắm lớn được bố trí phía sau tấm bình phong.
Thẩm Cẩn Huyên lấy tay xem thử độ ấm của nước, cảm thấy đã phù hợp mới kêu
Mục Diễm, vừa quay người lại phát hiện người nọ đã cởi hết sạch đồ đứng ở sau lưng nàng, nàng không tự chủ được nhìn xuống, chỉ liếc mắt một cái
liền nhanh chóng tránh ra, nũng nịu khiển trách hắn: "Bệ hạ, sao ngài
lại im lặng bước vào thế!"
Nàng chẳng biết tại sao quay lưng đi, tay nhỏ bé vỗ từng cái vào ngực của mình, khiến Mục Diễm cảm thấy hết sức buồn cười.
"Trên người trẫm còn có nơi nào mà ngươi chưa xem qua? Lạt mềm buộc chặt muốn gây sự chú ý cũng không phải, giả bộ thẹn thùng cái gì?"
Thẩm
Cẩn Huyên nghe được tiếng nước chảy, biết hắn là vào thùng, lại nghe hắn nhạo báng không khỏi cười lên, xoay người lại: " Da mặt nô tì mỏng, rất dễ xấu hổ, làm sao giống như bệ hạ được."
Da mặt hắn đúng là dày thật đấy.
Ngâm mình trong thùng tắm, Mục Diễm cảm thấy bắp thịt cả người đều được thả
lỏng, nhiệt độ nước ấm áp vừa phải cho hắn thư hoãn trên người đau nhức
mệt mỏi, hơi nước bốc lên khắp nơi nhưng cũng đã vài đêm liên tiếp không ngủ lại đang được thư giản, hắn thật sự cảm thấy rất buồn ngủ. Hắn hừ
một tiếng, bày ra tư thế không muốn làm gì nữa hết.
Thẩm Cẩn
Huyên thấy mặt nước chỉ đến xương quai xanh của Mục Diễm, hắn ngẩng mặt, cái ót đặt ở bên trên cạnh thùng tắm, nhắm mắt lại trở thành bộ dáng
đang ngủ, liền càng cảm thấy đau lòng.
Cũng không biết là sương
mù hay là nước ấm, khiến gò má hắn trở nên hồng hào, nhìn như vậy, Thẩm
Cẩn Huyên cảm thấy có cảm giác sáng sủa hẳn lên, sạch sẽ không ít đấy.
Nàng đi lên trước lấy vải gấm đang ở mặt nước lên vắt khô, xếp chiếc khăn
lại cho vuông vức đẹp đẽ, sau đó lấy cánh tay Mục Diễm ngâm ở trong nước nhè nhẹ lau sạch.
Ngược lại hắn một chút cũng không có đen, chỉ
là gầy, nhưng cánh tay đã trở nên mạnh mẽ hơn, không biết chứa đựng bao
nhiêu sức lực làm cho người ta sợ hãi.
Không thể không nhìn thấy
thân thể của hắn, Thẩm Cẩn Huyên không cảm thấy có chút quẫn bách nào,
chỉ chuyên tâm lau chùi thân thể cho hắn, cánh tay, ngực, sau lưng, chỉ
là chân của hắn quá dài, thật sự không thể từ trong bồn tắm lấy ra
ngoài, Thẩm Cẩn Huyên chỉ đành phải từ bỏ, gội sạch mái tóc dài của hắn.
Cả quá trình động tác của nàng cũng làm hết sức nhẹ, ngay cả vẩy nước rửa
sạch người cũng rất cẩn thận, phía dưới dùng vải gấm, không để cho nhỏ
nước trực tiếp chạm vào mắt nước của hắn phát ra âm thanh.
Nhưng
hắn không thể ngủ trong nước, Thẩm Cẩn Huyên xoa cánh tay có chút đau
nhức vô lực, khẽ cắn răng, quyết định tiến lại gần gọi hắn.
Mục
Diễm nghe được âm thanh của nàng, hừ hừ hai tiếng đáp lại, một chút cũng không có muốn mở mắt, môi của hắn giật giật, hình như đang nói, âm
lượng quá nhỏ Thẩm Cẩn Huyên không có nghe rõ, nàng cúi người xuống, đem lỗ tai đến gần môi của hắn, hỏi: "Hả? Bệ hạ ngài nói gì?"
"Trẫm nói. . . . . ."
Mục Diễm đột nhiên mở mắt, chính là thấy lỗ tai người trong lòng thanh tú
khả ái, vành tai trắng như trân châu, trong lòng hắn nhất thời muốn chọc ghẹo, câu nói dùng âm lượng nhẹ hơn thốt ra. D[ie nda!nleq%uyd8on Quả
nhiên lỗ tai nhỏ càng thêm đến gần hắn, cự ly gần khiến cho hắn có thể
há mồm ra cắn.
"A!" Thẩm Cẩn Huyên hoảng hốt kêu to một tiếng
duyên dáng mị hoặc lòng người, tay ‘bùm’ chụp nước vào mặt, kích thích
một đống bọt nước: "Bệ hạ!" Mục Diễm cũng đã buông lỏng miệng của mình,
cũng không thể ăn đến nghiện, nhất định phải có chừng có mực, nếu không
vẫn là hắn nhịn cực khổ.
Thẩm Cẩn Huyên liền che lỗ tai lùi lại
hai bước, nụ cười ửng đỏ căm tức nhìn hắn, khuôn mặt xinh đẹp mỹ lệ trên phấn trang điểm không thi, sương mù hun lên khiến cho những sợi tóc của nàng trơn bóng, đĩnh trực eo nhỏ nhắn nàng đứng ở nơi đó làm như một
buội hoa sen mới nở, thanh tân thoát tục ngoài bởi vì một đôi đa tình
đào hoa nhãn mà thêm mấy phần quyến rũ.
Mục Diễm bị nàng nhìn trong lòng rung động, khóe miệng mỉm cười, lại nói: "Nước lạnh rồi."
Vì vậy Thẩm Cẩn Huyên không nói hai lời vội vàng với tay cầm vải gấm sạch
sẽ, đưa tới trước mặt Mục Diễm, giọng ồm ồm nói: "Bệ hạ mau ra đây đi,
ngăm lâu sẽ lạnh."
"Nhưng trẫm mệt chết đi, trên tay không còn hơi sức." Mục Diễm ngữa cổ, tóc dài trôi lơ lửng trên mặt nước, đen tuyền mềm mại.
Thẩm Cẩn Huyên chẳng biết tại sao, chính là cảm thấy thật xấu hổ, nói nhỏ
nói: "Vậy. . . . . . Thiếp gọi Minh Yến đi vào để xoa bóp cho người."
Mục Diễm quyết định giở trò cho tới cùng, thừa dịp khuôn mặt tuấn tú bị hơi nước làm đỏ, xấu hổ nói: "Trẫm không quen với nàng ta, sẽ xấu hổ."
". . . . . ." quả nhiên da mặt Thẩm Cẩn Huyên mỏng nàng sớm buông vũ khí đầu hàng, nàng cũng không muốn hắn cảm lạnh.
Dù sao lát nữa Mục Diễm cũng phải ngủ một giấc để nghỉ ngơi, nên cho hắn
mặc một cái áo trong màu trắng, sau đó để hắn ngồi ở trên ghế trước bàn
trang điểm, giúp hắn lau tóc.
Chỉ nhìn nét mặt Mục Diễm một cách đơn thuần cũng biết là hắn đang hết sức hưởng thụ.
Thẩm Cẩn Huyên biết hắn vẫn nhìn chằm chằm nàng qua gương, hắn trở về mấy
lần, hơn một tháng không thấy khiến hai người nhớ nhung rất sâu đậm, hai người đều tận hưởng khoảng thời gian này được ở bên nhau cảm giác thật
tuyệt vời.
Bất chợt hai người nhìn thẳng vào mắt nhau thì Mục
Diễm nháy mắt, tỏ vẻ ngượng ngùng: "Ái phi nhìn trẫm như vậy, trẫm thật
bối rối nha. . . . . ."
". . . . . ." Thẩm Cẩn Huyên suýt chút nữa làm rơi khăn vải trong tay, giả bộ thẹn thùng đến nghiện rồi.
Nói cho cùng hoàng đế bệ hạ mệt muốn chết rồi, dùng xong bữa tối liền đi
nghỉ ngơi, chờ Thẩm Cẩn Huyên thu dọn ổn thỏa đi vào trong phòng, hắn đã ngủ rất lâu rất sâu rồi.
Trong giấc mộng Mục Diễm nhẹ nhàng nhíu lại cặp mày kiếm trời sanh, tràn đầy ưu sầu.
Thẩm Cẩn Huyên không tiếng động nằm xuống bên cạnh hắn, nhưng đầu vẫn chưa
hoàn toàn đặt ở trên gối, hình như hắn đã biết được, xoay người ôm nàng, cánh tay khẽ dùng sức liền mang nàng vào trong ngực, nhưng hô hấp của
hắn từ đầu đến cuối đều rất vững vàng.
Đang lúc nửa tỉnh nửa mê, hắn luôn thích ôm nàng.
Thẩm Cẩn Huyên mỉm cười nghĩ như vậy, cẩn thận ngẩng đầu lên từ trong ngực
của hắn, mở một đôi mắt ướt át giống như hoa đào nhìn kỹ hắn, nàng biết
hắn nhất định là bị tình hình thiên tai gây cho rất nhiều khổ sở, cho
nên ngay cả nằm mơ cũng không buông lỏng.
Nhớ lại Thượng Nhất Thế Kỳ quốc cũng không xuất hiện qua tai hoạ ở vùng cửa biển như lần này,
vùng đất này cho tới nay lúc nào cũng mưa thuận gió hòa, dân chúng Kỳ
quốc cơm no áo ấm mấy trăm năm nay, cho đến khi Phó Dập gả nàng vào Kỳ
quốc, hắn từng bước một giảng dạy cho nàng các loại phương pháp xử lí
tâm kế mê hoặc mị chủ khích bác ly gián, biến nàng
từ một nữ nhi nhỏ bé không rành việc đời bình thường bồi dưỡng thành một Yêu Phi lòng dạ độc ác giết người như ngóe, trở thành con cờ tốt nhất
dùng trong tay hắn.
Đúng vậy nha. . . . . .
Đời này không giống với kiếp trước, có rất nhiều rất nhiều biến hóa.
Thay đổi lớn nhất chính là bọn họ yêu nhau.
Thẩm Cẩn Huyên nằm trong ngực Mục Diễm được hắn ôm ở trong lòng, khẽ nhắm mắt, cùng hắn đi vào giấc mộng.