Lưu Hoàng Hậu nói đều đều, bỗng chốc xoay qua nhìn Thẩm Cẩn Huyên, tất cả những người khác tự nhiên cũng thuận theo đều nhìn nàng, đều nghe hoàng hậu nương nương
tiếp tục nói: "Chuyện thứ hai, chính là về con cháu hoàng thất. Các
ngươi đã biết Huyên Quý Tần có thai chưa, cho nên thường ngày cần phải
cẩn thận, chú ý nhiều hơn, đừng để trên đường đi đụng phải nàng."
"Huyết yến trong cung tạm thời cho phép ngươi dùng, đây là bệ hạ cố ý dặn dò
trước khi đi." Dĩ nhiên những lời này là nói với Thẩm Cẩn Huyên rồi.
Huyết yến, tổ yến đều là những vật phẩm quý giá, trong cung cũng rất hiếm
thấy, một tháng không có được bao nhiêu, đều cho phép nàng?
Thẩm
Cẩn Huyên có thể cảm thấy ánh mắt tập trung trên bản thân giống như kim
bạc nhọn, mọi người hận không thể mang nàng ra vạn tiễn xuyên tim rồi,
nhất là Di Chiêu Viện, trong mắt như sắp tóe lửa.
Nhưng đáng tiếc, ánh mắt bén nhọn hơn nữa, cuối cùng cũng không thể biến hóa thành vũ khí.
"Nhanh ngồi nhanh ngồi, bệ hạ không phải đã nói không cho ngươi hơi một chút
là hành lễ, bây giờ ngươi phải nhớ, ngươi đang mang Long thai, đương
thiên ngàn vạn lần cẩn thận chú ý, đợi sau khi đứa bé ra đời, Bổn Cung
cùng Bệ Hạ tự nhiên sẽ không ngăn cản ngươi hiểu lễ tri ân, nhớ kỹ
chưa?"
Hoàng Đế Bệ Hạ yêu thương, thương tiếc không phải nàng, mà là con cháu hoàng thất trong bụng của nàng?
Thẩm Cẩn Huyên lơ đễnh, có lẽ Hoàng Hậu Nương Nương chỉ có thể hình thức này tự an ủi chính mình một chút.
Nàng không ngại rộng lượng, lương thiện một chút thỏa mãn nàng: "Dạ, nô tì
ghi nhớ không quên." Ngược lại thật sự không đứng lên vái chào nữa.
"Tốt lắm, Bổn Cung chỉ có ít chuyện nhỏ như vậy, các vị tỷ muội, đi ngắm hoa đi, hai loài mẫu đơn này nuôi đến bây giờ cũng không dễ dàng đâu, các
ngươi nên ngắm nghía cẩn thận, nếu thích ta liền phân phó người mang cây đến trong cung của các ngươi để thưởng thức."
Lưu Hoàng Hậu thẳng lưng, nhìn về phía hai loài cây mẫu đơn đối diện cách đó không xa.
Lá cây màu xanh bóng trải ra làm nền, những đóa hoa mẫu đơn đầy đặn rực rỡ lung lay sinh động, diễm lệ đỏ rực sôi nổi, lại lạnh nhạt thanh cao
thuần khiết như tuyết trắng.
Gió nhẹ nổi lên, mùi thơm vỗ vào người.
Thẩm Cẩn Huyên không ngờ nói chuyện còn nhàm chán hơn ngắm hoa.
Nhạt nhẽo ngồi một chỗ, liếc mắt một cái trong mắt hiện lên tia kinh ngạc,
nhưng ngay lập tức hai mắt đã biểu hiện sự nhạt nhẽo, nhìn ba bốn lần. . . . Muốn nhìn đến khi mình phát điên.
Nàng nghĩ có thể Lưu Hoàng Hậu đang thay đổi biện pháp hành hạ người, muốn nàng nhàm chán tới chết.
Nàng nghĩ hiện tại Hoàng Đế Bệ Hạ của nàng đang ở phương nào, ở cửa biển phương nam, hay là đang trên đường xuôi nam?
Nàng nghĩ nàng cảm giác thật nhàm chán, nếu Lưu Hoàng Hậu ngụy trang là vô
cùng để ý đến đứa bé trong bụng của nàng, như thế làm nàng cảm thấy
không thoải mái, trở về Trà Huyên Các là được rồi, nhưng nàng cũng không thể lôi kéo Uyển Dung Hoa và Diệp Phân Nghi cùng nhau trở về được?
Trong lòng Thẩm Cẩn Huyên cảm thấy khó khăn, nhíu chặt lông mày.
Mục đích Lưu Hoàng Hậu bố trí thưởng hoa yến rốt cuộc là gì?
Không khả năng triệu tập phi tần trong cung ở chung một chỗ, sau đó nói cho
các nàng biết hai chuyện kia, dù sao Thẩm Cẩn Huyên cũng không tin, phải nói là vì Lưu Hoàng Hậu muốn xem xét tình yêu nam nữ, đồng thời còn
muốn chia sẻ với các nàng, đây cũng quá không có sức thuyết phục.
Thẩm Cẩn Huyên càng nghĩ càng thấy bên trong này nhất định là có nguyên nhân mà Lưu Hoàng Hậu đã tính toán tỉ mỉ.
Ngắm hoa là biểu tượng, nàng nhất định lợi dụng cái biểu tượng xinh đẹp này làm những chuyện bẩn thỉu.
Đang muốn tìm xem có không cái gì có thể dính đến âm mưu của nàng ở chỗ này
không, liền nghe được âm thanh chiếc ghế và người ngã xuống đất loảng
xoảng, Thẩm Cẩn Huyên nghe tiếng nhìn sang.
Liền thấy Lý Mỹ Nhân ngồi ở cuối cùng đã ngã bất tỉnh.
Chẳng nhẽ phạt quỳ khiến bệnh cũ của nàng tái phát sao?
Đã nói từ lâu rồi, sắc mặt tái nhợt thành bộ dáng kia còn không đi về nghỉ nhất định là không được, hiện tại té xỉu dưới con mắt mọi người, chỉ có thể khiến mọi người chê cười, chế giễu.
Thẩm Cẩn Huyên than nhẹ, bên kia đã có cung nữ đỡ Lý Mỹ Nhân từ mặt đất lên, ôm vào trong ngực,
nhận thấy trước phải ôm nàng đi Lăng Nguyệt các đồng thời xin thái y đến Lăng Nguyệt các. Nhìn khắp bốn phía cũng chỉ có Lưu Hoàng Hậu mang theo nhiều người, nàng vung tay một cái, một quản sự thái giám bước nhanh đi tới bên người Lý Mỹ Nhân, bắt đầu bế nàng lên.
Thẩm Cẩn Huyên
thấy cảnh này, đầu quay về phía sau nghiêng đầu sang bên trái một chút,
nhìn Phương Vũ một cái, hết cách rồi, nàng nghĩ người có thể dễ dàng di
chuyển Lý Mỹ Nhân tới Lăng Nguyệt các, chỉ có hắn.
Phương Vũ đọc hiểu ý tứ chủ tử của hắn, gật đầu bày tỏ cũng không phiền nếu hắn động thủ.
Thẩm Cẩn Huyên nhếch môi cười, xảy ra sự việc như vậy, thưởng hoa yến khẳng
định sắp giải tán, tâm tình của nàng không khỏi trở nên tốt hơn, liền
lại nắm mấy khối điểm tâm đút vào trong bụng.
Quả nhiên, Lý Mỹ Nhân bị mang đi không bao lâu, Lưu Hoàng Hậu nói một tiếng xong bữa, giải phóng cho Thẩm Cẩn Huyên.
"Uyển Tỷ Tỷ, qua đây, chúng ta đi mau, ta không muốn ngồi ở nơi này chút nào, chán chết được." Thẩm Cẩn Huyên rầm rì, khoác cánh tay Uyển Dung Hoa,
lôi kéo muốn nhanh cách xa nơi này một chút.
Uyển Dung Hoa chỉ
chỉ mũi, không nhịn được cười nàng: "Nhìn đem ngươi nhanh chóng, làm sao lại ngồi không yên, cũng sắp trở thành mẹ, bộ dáng này người ta mà thấy còn không cười sau lưng ngươi?"
Thẩm Cẩn Huyên lại hừ hai tiếng, lôi kéo nàng đi nhanh một chút: "Tỷ Tỷ ngươi không biết, thật ra ta rất gấp gáp đấy." Nàng nói xong, sờ sờ lên tay bụng, làm cho Uyển Dung Hoa
dở khóc dở cười, chỉ có thể theo tốc độ của nàng đi nhanh một chút.
Cùng lúc đó gặp mặt Diệp Phân Nghi đang đi cùng hướng họ, Thẩm Cẩn Huyên
dùng tay vừa sờ vào bụng dắt tay của nàng: "Diệp Tỷ Tỷ, ngươi và Uyển Tỷ Tỷ tới chỗ ta ngồi một chút đi? Ta và các ngươi nói chuyện xưa."
Nàng khoe bộ dạng xem ra thật đúng là rất ngoan, khiến cho Diệp Phân Nghi
cũng cười ha ha: "Được rồi, đi thôi." Hai người bọn họ vì Uyển Dung Hoa
tính tình điềm tĩnh lạnh nhạt, dĩ nhiên cùng cảm thấy nhàm chán.
Lưu Hoàng Hậu đi sớm hơn so với các nàng một bước, Thụ Môi đi theo phía sau nàng, khoảng cách giữa hai chủ tớ tương đối gần, nói như thế người khác sẽ không nghe thấy: " Xử lý sạch sẽ những thứ đó chưa?"
"Nương nương yên tâm, xử lý thỏa đáng rồi."
"Ừ" Để Thụ Môi làm việc thì nàng yên tâm nhất nhưng mà: "Bắt đầu bắt tay chuẩn bị sự kiện kia đi."
Thụ Môi gật đầu đồng ý.
Bên này Lý Mỹ Nhân được người bên cạnh Lưu Hoàng Hậu động tác cẩn thận đặt
lên trên giường của nàng, sau đó thái y cũng chạy tới, tuy nói ba năm
qua bệnh của Lý Mỹ Nhân kéo dài liên miên, nhưng thật ra lúc mới bệnh
thái y có tới xem một hai lần, những lúc khác căn bản sẽ không tới xem
bệnh cho nàng.
Vì chưa bao giờ có người đi mời qua.
Lại
nhìn Lăng Nguyệt các, thật sự rất mộc mạc, dù là bốn tiểu các trong một
các, tuy không thể so sánh với chánh điện và sườn điện, nhưng cũng không đến nỗi mộc mạc đến thế này?
Như vậy có thể thấy được, Lý Mỹ Nhân bị người khi dễ đến không ai coi nàng là chủ tử.
Thái y nhìn thái giám quản sự này rất quen mặt, nhớ hắn là người bên cạnh
Hoàng Hậu Nương Nương, liền bắt mạch cho Lý Mỹ Nhân cẩn thận hơn một
chút.
Bắt mạch xong rồi, lại nhìn mặt của dfienddn lieqiudoon Lý Mỹ Nhân đang dần dần ửng hồng. Trong lòng đã có cân nhắc.
"Là bệnh phấn hoa."
Vừa mới từ từ tỉnh lại, Lý Mỹ Nhân nghe xong trợn to một đôi thủy mâu, gấp giọng phủ nhận: "Không thể nào!"
Không thể nào là bệnh phấn hoa, căn bản trong ngự hoa viên không có cây tử
đằng, nàng làm sao lại bị bệnh phấn hoa? Nàng chỉ sợ cây tử đằng, hoa
khác sẽ không làm cho nàng bị bệnh, nàng biết rõ điểm này.
Thái y bị bác bỏ kết quả chẩn đoán cũng không tức giận, hắn lại lần nữa đặt
khăn lụa lên cổ tay Lý Mỹ Nhân, lại nhắm mắt bắt mạch lần nữa, cuối
cùng, hắn lắc đầu một cái: "Không sai được, là bệnh phấn hoa, nếu bị
ngứa ngáy, nhớ không thể gãi, không thể cào."
Nói xong, thái y
cất đồ của mình vào hòm thuốc, khẽ nhún người rồi lui khỏi bên trong
nhà, đi ra với hắn còn có cung nữ thân cận của Lý Mỹ Nhân, nàng là muốn
đi theo thái y đến Thái Y Viện bốc thuốc.
Lý Mỹ Nhân đưa mắt nhìn thái y rời đi, nằm ở trên giường ngây ngẩn cả người, cho đến khi thái
giám quản sự ho khan một cái mới hồi được hồn của nàng: "Phiền toái công công rồi, mong sau khi trở về công công thay mặt nô tì cám ơn Hoàng Hậu Nương Nương."
Nàng nói xong, từ dưới gối móc ra một hà bao, đưa tới.
Vĩnh An Cung là nơi nào, công công quản sự nơi đó xem ngân lượng một chút
còn không đủ dính răng, hắn lùi về sau mấy bước, cúi đầu cười nói: "Ngài nói quá lời, nô tài nhất định truyền đạt, nếu không có chuyện gì, nô
tài liền trở về."
Lý Mỹ Nhân mừng rỡ khi không phải tiêu tiền,
thu tay lại lần nữa nhét hà bao xuống dưới gối, rồi đưa mắt nhìn thái
giám đi ra ngoài.
Nàng phải suy nghĩ một chút, tại sao lại mắc phải bệnh phấn hoa.
Chẳng lẽ trong cung có nơi trồng cây tử đằng?
Không đúng, trước khi đồng ý tham gia thưởng hoa yến nàng đã tìm người thăm
hỏi rồi, trong cung ngay cả một gốc cây tử đằng cũng không có, mà nàng,
trừ cây tử đằng, tiếp xúc với những hoa khác cũng sẽ không bị nhiễm bệnh phấn hoa.
Có chuyện gì xảy ra chứ?
Lý Mỹ Nhân không nghĩ
ra, lại cảm thấy cái ót đau đến sợ, cả người đều nóng lên, quê hương nhà nàng có rất nhiều cây tử đằng, kể từ biết nguyên nhân bởi vì phấn hoa
của cây tử đằng mà đến mỗi mùa xuân cả người nàng có những điểm nhỏ ửng
hồng, nàng liền không đi ra ngoài khi cây tử đằng nở rộ, nàng bị cây tử
đằng giày vò rất thảm, cho nên trí nhớ đặc biệt tĩnh mịch, nàng không
nhớ khi phát bệnh thì sẽ bị như vậy, khó chịu như thế.
Cả trên mặt và cánh tay, đều rất ngứa.
Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Thật sự là trúng độc phấn hoa sao?
Răng hàm Lý Mỹ Nhân đều muốn cắn nát, móng tay bấm thật sâu vào thịt non ở
trong lòng bàn tay, gai đâm đau đớn cũng không thể khiến tê ngứa trên
người nàng giảm bớt chút nào.
Nàng không nhịn được xoay người, co đầu gối lên, động tác này kéo căng vết thương khi bị phạt quỳ, nhưng
là. . . Không đủ. . . . . .
"Người đâu! Mau tới đây....!" Lý Mỹ
Nhân kinh hoảng gào thét, sau khi nghe thấy âm thanh cửa phòng bị đẩy ra liền gấp giọng phân phó người tới: "Nhanh, tìm sợi dây buộc tay ta
lại!"
Nếu không, nàng sẽ không nhịn được!
Người tới là tỳ nữ trong các của Lý Mỹ Nhân, người hay khi dễ nàng nhất, tên là Tuyền Hương.
Tuyền Hương thấy bộ dáng chủ tử nhà mình nhếch nhác đáng thương, chẳng những
không có lo lắng, ngược lại cười ha ha, trong tay nàng vốn cầm một bó
sợi dây, căn bản không cần đi tìm.
Lý Mỹ Nhân ngứa đến muốn nổi
giận, lòng bàn tay chảy máu cũng không buông ra dùng móng tay lực đạo
mãnh liệt đâm vào thịt, nàng không bận tâm đến những thứ khác, không có
dư thừa lý trí để cho nàng suy nghĩ tại sao Tuyền Hương lại biết nàng
cần sợi dây trói chặt tay.