Lưu hoàng hậu kích
động nhìn vào gương vài lần, trong gương là một nữ tử đang che dấu phiền muộn, đôi mắt tràn đầy vui mừng có một phen sinh động linh khí, nhưng
Lưu hoàng hậu lại cảm thấy không được tốt, đột nhiên nàng ta cảm thấy
hối hận, hối hận đêm nay nên sớm rửa mặt để phát hiện ra.
Nhưng đêm dài mênh mang, nếu không ngủ sớm một chút, một người, thì làm sao có thể vượt qua?
Mộc Mơ thấy Lưu hoàng hậu vẫn chưa chuẩn bị nghênh giá, ngược lại lại nhìn
gương nhíu mày, nàng rất sợ nương nương nhà nàng làm lỡ thời gian nghênh giá, liền nhắc nhở: "Nương nương, chúng ta phải đi nghênh giá."
Lưu hoàng hậu nghe nàng nói cũng không buồn, khóe môi mừng đến giương lên,
Mộc Mơ đã nói như vậy, nhất định không phải là ảo ảnh, nàng ta vừa thầm
giễu cợt bản thân, đối với hành động đột nhiên đến của hắn, thế nhưng
lại cảm thấy thất kinh, quả thật là luống cuống.
Nhưng lại kìm nén không được, trong lòng kích động khác thường.
Bệ hạ chưa từng đột nhiên qua đêm ở Vĩnh Yên cung, hôm nay đến, là muốn gặp nàng rồi hả?
Lưu hoàng hậu được Mộc Mơ nâng lên, đi cực nhanh ra bên ngoài.
Nghĩ đến nam nhân mình nhớ đang từng bước đi về phía mình, phong thái hiên
ngang của hắn, tư thế bước đi trên đường cũng là một loại cảnh đẹp.
Lưu hoàng hậu ngồi trên hậu vị đã nhiều năm, thực sự rất nhiều năm, khi Mục Diễm còn là thái tử, nàng ta còn là thái tử phi, đã nhiều năm như thế,
lần đầu nàng ta vì trượng phu mình đến tẩm cung mà thích đến viền mắt đỏ lên.
Nàng ta biết hắn yêu thích cái gì, cũng không ăn mặc quá
phận, tối nay khuôn mặt rửa sạch của nàng ta càng có dáng vẻ sạch sẽ,
nhưng như vậy càng lộ rõ vành mắt đỏ của nàng ta.
Mục Diễm còn chưa đi tới, đã thấy được.
Hoàng hậu hiền lương đoan trang của hắn, xử lí hậu cung ngay ngắn rõ ràng,
thoạt nhìn rất mảnh mai nhưng lại rất kiên cường có thể làm mọi thứ, rất ít khi ở trước mặt hắn khóc, không đúng, gần như là chưa từng ở trước
mặt hắn khóc, tại sao hôm nay hai mắt lại hồng hồng, Mục Diễm vô ý thức
đi nhanh hai bước, đưa tay vững vàng đỡ lấy nữ nhân đang muốn quỳ xổm
xuống hành lễ, ôn nhu hỏi: "Sao vậy? Hoàng hậu...Vì sao lại khóc?"
Có lẽ chưa từng ôn nhu với Lưu hoàng hậu như vậy, Mục Diễm hỏi có chút
trúc trắc dừng lại. Trong lòng Lưu hoàng hậu tuy rằng bi thương, nhưng
cũng vui vô cùng, nhưng vui càng nhiều, buồn càng sâu.
"Nô tì
không có chuyện gì, nô tì, nô tì nhớ bệ hạ, vừa nhớ thì được gặp ngay,
nên ngực hơi đau..." Nàng tháo xuống sự luống cuống, nhưng thế thì tính
sao, tuy nàng không mắc bệnh, nhưng nàng lại thực sự đau, sau khi thấy
hắn, nàng lại càng đau hơn!
Mục Diễm nghĩ muốn buông cánh tay
đang đỡ Lưu hoàng hậu ra, nhưng viền mắt của nàng ta lại hồng hồng, sắc
mặt có chút trắng bệch, trong ánh mắt của nàng ta có sự kinh hỷ làm cho
hắn không thể hạ quyết tâm hành động.
Thôi cứ đỡ đi.
Trên
đường Lưu hoàng hậu được Mục Diễm đỡ trở về nội thất, đám người Mộc Mơ
cũng không đi theo vào, chỉ đứng ở cửa giúp bọn hắn đóng cửa.
Mục Diễm đỡ nàng ta ngồi trên giường, nhìn mắt hồng của Lưu hoàng hậu
giống như con thỏ nhỏ, môi phân khẽ cắn, rút đi sự vui mừng không hiện
ra ngoài thường ngày của nàng, nhìn như vậy, lại cũng có chút chọc cho
người ta thương tiếc.
Mặc dù trong lòng hắn có yêu thương, nhưng chung quy cũng không phải là tình yêu.
Nhưng Mục Diễm vẫn mềm giọng nói nhẹ bên tai Lưu hoàng hậu, chân mày cau lại
giống như là đau lòng, đỡ nàng ta nằm ngang trên giường động tác lại rất cẩn thận, sau khi vào phòng còn đi mời thái y, không thể nhìn ra được
toàn bộ đều là Mục Diễm trước kia, những việc hắn làm giống như là có
tình cảm sâu nặng với Lưu hoàng hậu vậy?
"Ngươi nằm đi, trẫm tới là muốn nói với ngươi một việc."
"Bệ hạ, muốn nói chuyện gì?" Trong lòng Lưu hoàng hậu chua xót khó nhịn,
nhưng lại mạnh mẽ kìm ném vành mắt đang bắt đầu đỏ xuống, nàng ta nháy
máy một cái, giả vờ hỏi.
Nàng ta làm hoàng hậu thật sự quá lâu,
trước mặt mọi người nàng ta không làm ra bất cứ hành động luống cuống
nào với kẻ dưới, bởi vì ở sâu trong nội tâm nàng ta sẽ không tha thứ cho hành động đó xảy ra.
Cũng không biết lúc nãy nàng ta khóc, có
bao nhiêu thái giám cung nữ nhìn thấy, nếu là truyền ra ngoài Vĩnh Yên
cung, ở sau lưng nàng ta giở trò cười nhạo, đây thật đúng là điều sỉ
nhục.
Lưu hoàng hậu cứ như thế yên lặng suy nghĩ, rốt cuộc cũng
khôi phục một chút thần thái thường ngày, chỉ là sắc mặt vẫn có chút
trắng bệch, cộng với một đầu tóc đen dài, càng làm cho khuôn mặt của
nàng ta càng trắng hơn.
Mục Diễm nhăn mi nhìn thần thái yếu ớt
khó gặp của Lưu hoàng hậu, vươn tay ra vuốt ve gò má của nàng ta, ngoài
miệng nói: "Vỡ đập dẫn đến nạn lụt chắc hoàng hậu cũng đã biết đến, trẫm cùng các vị thần sau khi thương nghị quyết định sẽ tự mình vận chuyện
vật phẩm đến nơi bị lũ lụt do vỡ đập, công việc trong triều tạm thời
giao cho cha ngươi xử lý."
"Trong lúc trẫm không có ở đây, toàn
bộ công việc hậu cung đều phải làm phiền hoàng hậu phí tâm." Mục Diễm
nói xong, chân mày vẫn chưa dãn ra, làm cho Lưu hoàng hậu cảm thấy hắn
đang vì tình hình thiên tai mà buồn rầu.
Lưu hoàng hậu rất ít khi được hắn thân mật đụng chạm, nàng ta không muốn thấy dáng vẻ buồn rầu
của hắn, mạnh mẽ nhẫn nại xúc động muốn đưa tay lên vuốt lên mi tâm kia, chỉ ôn nhu nói với hắn: "Bệ hạ yên tâm, nô tì nhất định không làm cho
bệ hạ thất vọng."
"Rất tốt." Mục Diễm rất hài lòng, chủ động cầm
tay Lưu hoàng hậu tiếp tục nói, "Lần này trẫm xuất hành chỉ sợ là phải
hơn một tháng, trong lúc chỗ này, Huyên quý tần cùng hài nhi trong bụng
của trẫm, mong rằng hoàng hậu có thể cẩn thận che chở, hoàng hậu, trước
khi trẫm trở về, ngươi,..Có thể bảo hộ hai người bình an được không?"
Hắn nói, giống như là đang hỏi, nhưng thực tế là đang uy hiếp nàng, trong
chớp mắt ấy, Lưu hoàng hậu không biết phản ứng như thế nào, nên dùng vẻ
mặt gì đối với hắn, không biết phải trả lời câu hỏi của hắn như thế,
nàng ta còn nghĩ rằng muốn rút ra khỏi bàn tay đang nắm kia.
"Vậy....Bệ hạ yên tâm, Huyên muội muội đang mang hài tử của ngài, nô tì tuyệt đối
sẽ không để thai nhi trong bụng cùng Huyên muội muội xảy ra bất cứ sai
lầm gì, bệ hạ chẳng lẽ không tin năng lực của nô tì sao?"
Lưu hoàng hậu quyến rũ ra khóe môi, đôi mắt đầy nước cười đến cong lên.
Mục Diễm nhìn thẳng chằm chằm vào ánh mắt của nàng ta, cũng dương môi cười: "Sao thế được? Trẫm chưa bao giờ hoài nghi ngươi..." Hắn buông tay nàng ta ra, đứng thẳng lưng, "Trẫm vẫn luôn cảm thấy rất yên tâm về ngươi,
tốt, trẫm trở về Sùng Đức điện phê duyệt tấu chương, tối nay sẽ trở lại
thăm ngươi."
Mục Diễm nói xong, dọc dự chớp mắt, cuối cùng mới
khom lưng xuống, tại trên trán Lưu hoàng hậu ấn xuống một nụ hôn nhẹ,
sau đó liền không quay đầu mà rời khỏi.
Hắn vẫn là bộ dạng khi đó, khí vũ hiên ngang, ngay cả tư thể đi đứng cũng là một cảnh đẹp.
Hắn đều không ở lại chờ cho thái y tới.
Lưu hoàng hậu nhìn bóng lưng Mục Diễm nhíu mày, đến khi hắn đã bước ra khỏi nội thất, nàng ta không nhìn thấy nữa, sau đó, nàng ta một tay che
ngực, nhắm mắt lại, hai hàng lệ liền tuôn rơi.
Ủy khuất vô cùng
lớn cùng đau đớn mang theo ghen ghét cùng oán khí bỗng nhiên kéo tới, để cho nàng ta không thể xoay người lại nằm nghiêng, thậm chí co lại hai
đùi, tùy ý để dòng lệ lạnh lạnh không ngừng chảy xuống, ướt cả một mái
tóc ở bên mặt.
Trên đường về Sùng Đức điện, Mục Diêm tỉ mỉ nghĩ về chuyện đập đột nhiên bị vỡ.
Theo quy cũ mà nói, đập chứa nước một năm tu sửa hai lần, nếu có vấn đề nhất định sẽ báo lại, sau đó sửa chữa lại, và rồi sẽ không có chuyện vỡ đập
như sự việc hôm nay. Gần hai năm nay đập chứa nước luôn được tu sủa lại, nhưng lại không có vấn đề, xem ra đã có người biết rõ vấn đề nhưng cũng không giải quyết.
Như vậy, hàng năm triều đình phát ngân lượng tu sửa toàn bộ đều dùng để nuôi heo.
Vừa nghĩ tới thủ hạ, thần tử được giao trọng trách, sự tin tưởng, lại là
một lũ tham quan tham ô là tai họa cho dân chúng, Mục Diễm liền giận
không chỗ phát tiết. Lần này hắn quyết định muốn đích thân đi tới nơi vỡ đập, thứ nhất là an ủi dân chúng, thứ hai là một phá hủy một ổ chuột
tham ăn.
Để bảo hộ dân chúng nước Kỳ, nhất định phải có vận làm chứng.
Nghĩ hết chuyện vỡ đập, lại nghĩ đến chuyện nhạc phụ Đoan vương của hắn bị
đâm, quanh năm làm hoàng đế trực giác nói cho hắn biết, chuyện này tuyệt đối không phải chuyện đùa.
Viêm Thành đã đi thăm dò, đoán chừng rất nhanh sẽ có kết quả.
Chờ một chút, liền tốt.
Sùng Đức điện cùng Trà Huyên các tuy cùng một con đường nhưng lại cách xa
nhau, Mục Diễm đi tới, xa xa nhìn thấy ánh sáng yếu ớt của cửa viện, là
đèn lồng mà thái giám cầm trên tay gác đêm.
Hắn chợt nhớ tới nha
hoàn hồi môn của Trầm Cẩn Huyên, ánh mắt to kia, tính tình cũng đặc biệt hoạt bát...Hình như nha hoàn đó gọi là Minh Yến.
Trong lòng tính toán, liền dứt khoát rẽ vào con đường đến Trà Huyên các.
Trước mặt, một nữ tử mặc y phục hồng nhạt đi tới, theo sau là bốn người cung nữ thái giám.
Phía sau nàng là ánh đèn lồng, ánh sáng cũng không sáng lắm, lại làm cho
toàn thân nàng được bao phủ bởi một tầng ánh sáng màu vàng nhạt, đi đến
như vậy, ngược lại còn gây sự chú ý hơn với việc ánh trăng phát ra ánh
sáng thê lương.
Nữ tử này là Lý Mỹ Nhân, vào cung vì một lần tuyển tú, nhưng đã là chuyện ba năm trước đây rồi.
Bản thân có một bộ dạng xinh đẹp, lại là người mới nhưng mới vào cung đã bị bệnh, mà chậm chạp không được Mục Diễm sủng hạnh, một bên nàng ta lo
lắng nên làm bệnh tình ngày càng nặng thêm, bệnh tình nặng thêm lại càng khiến cho Mục Diễm không đến gần nàng ta, đúng là rất tốt, lo lắng ưu
thương đến nổi không xuống giường được.
Thật là bị bệnh đến ba năm.
Lý Mỹ Nhân tự nhận mình là lớn lên xinh đẹp, nếu không phải trước đây bỏ
lỡ cơ hội, nàng ta khẳng định sẽ không rơi vào kết quả như ngày hôm nay, vào cung ba năm, hiện tại ngay cả cung nữ thái giám đều dám lấn mắng,
trong hậu cung này sợ không ai còn nhớ được có một người như nàng ta.
Ba năm qua, Lý Mỹ nhân nghe không ít những phi tần được sủng ái đều bị
thay thế bởi người khác, một người tới lại bị một người khác tới thay
thế.
Đối với chuyện này nàng ta xem như mây khói, Lý Mỹ nhân đều
cười lạnh một tiếng, các nàng không nắm giữ được thánh tâm, không thể
kéo dài thịnh sủng lâu dài, đó là kết quả các nàng tu hành không đủ, nếu có thể cho nàng ta một cơ hội, như vậy...Nàng ta sẽ kéo dài sự thịnh
sủng ấy, là người được sủng ái lâu dài duy nhất tại hậu cung!
Chính là đang nghĩ như thế, cơ hội lại đến.
Gần đây, thân thể nàng ta giống như có kỳ tích xuất hiện càng ngày càng
tốt, trọng yếu hơn là, người đứng đầu thịnh sủng hôm nay Huyên quý tần
đang có thai, không có điều kiện thị tẩm.
Bệ hạ có thể nhịn một ngày hai ngày, nhưng nếu thời gian lâu thì sao?
Phi tần trong hậu cung đều là người đã từng hưởng thịnh sủng, nhưng cũng bởi vì thời gian trôi qua mà bị bỏ quên sao?
Lý Mỹ nhân cảm thấy, nàng ta đây là đang có thiên thời địa lợi, ngay cả ông trời cũng đang âm thầm giúp nàng ta.
Đêm nay, Mục Diễm mới từ Vĩnh Yên cung đi ra, nàng ta liền dùng tài sản tích lũy không nhiều của mình thu mua tiểu thái giám, liền đi con đường tắt đến nói cho nàng biết.
Bây giờ Lý Mỹ nhân còn đang cao hứng
nghĩ nhất định hoàng đế sẽ về Trà Huyên các, như vậy, chỉ cần nửa đường
nàng ta thành công chặn lại bước chân của hắn, chỉ cần có thể chặn đứng
hoàng đế một đêm, nàng ta không sợ sau này hắn sẽ không nghĩ đến nàng
ta!
Thời gian chờ không dài, xa xa, Lý Mỹ nhân đã nhìn thấy nam
nhân mà không biết bao nhiêu lần nàng ta mơ tới, từng bước một, hướng
nàng ta đi tới.