Tiết Tri Thiển cắn đứt hai cái khăn tay vẫn nghĩ không ra lý do nào hợp lý
hơn ngoài việc muốn học võ để giữ Hoắc Khinh Ly ở lại, nàng còn danh
chính ngôn thuận nói: Làm người không thể nói không giữ lời.
Hoắc Khinh Ly đương nhiên hiểu được suy nghĩ trong lòng Tiết Tri Thiển, thật ra nàng cũng muốn lưu lại để có thể hết lòng dạy dỗ Tiết Tri Thiển một
chút võ nghệ phòng thân.
Tiết Tri Thiển vốn không thích võ công một tí nào, nhưng nàng không ngờ gần
đây tâm tình thay đổi nên việc học võ trở nên thú vị hơn, nàng cũng rất
chuyên tâm tìm hiểu võ thuật. Tuy thỉnh thoảng còn bị Hoắc Khinh Ly thừa cơ hội “ăn đậu hũ” nhưng nàng không chán ghét mà thật ra còn cảm thấy
hơi… thích.
Thị Họa bưng lên một mâm trái nho, sau đó còn bóc vỏ từng quả đút vào miệng cho Tiết Tri Thiển.
Hoắc Khinh Ly nói: “Để ta làm cho.” Sau đó nàng vừa ôn nhu như nước nhìn
Tiết Tri Thiển vừa cẩn thận bóc vỏ nho đút Tiết Tri Thiển ăn.
Tiết Tri Thiển thấy nàng như vậy mặt cũng đã đỏ lên, tuy nói các nàng mỗi
tối làm cũng không ít những chuyện thân mật… Nhưng ở ngay trước mặt
người khác mà làm vậy thì nàng vẫn còn có chút thẹn thùng liền nhăn nhó
nói: “Không cần, bây giờ ta không muốn ăn.”
Hoắc Khinh Ly cũng không để ý, tự bỏ vào trong miệng mình, lại thong thả ung dung lấy hạt ra.
Tiết Tri Thiển ngắm nhìn nàng, âm thầm cảm thán, chỉ là bóc vỏ nho thôi có
cần xinh đẹp đến vậy không, thế mà trước kia sao Tiết Tri Thiển lại
không phát hiện ra điều này vậy?
Ở trong nhà tập võ cũng được vài ngày, bởi vì có mỹ nhân luôn kề cạnh bên mình, Tiết Tri Thiển cảm thấy cuộc sống trôi qua là tương đối hạnh
phúc, chỉ có một chuyện phá hủy niềm vui trọn vẹn của nàng chính là Tiết Tri Thâm mỗi ngày đều phải đến thăm Hoắc Khinh Ly, mới đầu nàng chỉ cảm thấy lúng túng không được tự nhiên, về sau mỗi khi bắt gặp ánh mắt nóng bỏng của Tiết Tri Thâm nhìn Hoắc Khinh Ly, trong mắt hắn chan chứa tình yêu không chút nào thèm che dấu, trong nội tâm nàng lập tức bắt đầu
không thoải mái, bất quá Tiết Tri Thâm dù sao cũng là đệ đệ của mình,
hơn nữa nàng còn có cảm giác đuối lý vì nghĩ mình đoạt mất người yêu của tiểu đệ, rốt cuộc chỉ len lén sinh ngột ngạt chứ không có biểu hiện gì
ra ngoài.
Tiết Tri Thiển thuộc dạng người không thể ngồi yên một chỗ, liên tục mấy
ngày không ra khỏi cửa đã đạt đến cực hạn của nàng, nàng lấy nhuyễn kiếm trong tay trả lại cho Hoắc Khinh Ly rồi đề nghị cùng nhau ra ngoài đi
dạo, Hoắc Khinh Ly vui vẻ đồng ý.
Trước lúc ra khỏi cửa, Tiết Tri Thiển chợt nhớ tới nhũ nương nên nàng sai Thị Họa đi gọi nhũ nương đến cùng đi, Thị Họa nói Bao đại nương đã rời phủ
vài ngày rồi, Tiết Tri Thiển tính toán thời gian, đúng là mấy ngày này
là khoảng thời gian Bao Uyển Dung phải ra ngoài có chút việc thì phải,
theo như Tiết Tri Thiển nhớ được thì mỗi tháng Bao Uyển Dung đều đi ra
ngoài vài ngày và thường là vào cùng một khoảng thời gian như nhau… Tiết Tri Thiển cũng đã cố gặng hỏi bà ta là đang có chuyện gì phải không ,
nhưng bà ta dứt khoát không chịu nói, chỉ đáp là không phải việc trộm
cắp lừa gạt gì, mà việc này ngay cả Tiết phu nhân cũng không tiện xen
vào nói chi là Tiết Tri Thiển. Nếu là bình thường vài ngày không có Bao
Uyển Dung bên tai làm ồn Tiết Tri Thiển nhất định sẽ vô cùng không quen
nhưng vì mấy ngày nay có Hoắc Khinh Ly luôn ở bên cạnh nên ngay cả việc
Bao Uyển Dung đã rời phủ được nhiều ngày như vậy mà nàng vẫn không hay
biết gì hết, Tiết Tri Thiển cảm thấy hổ thẹn, nàng quả nhiên là có sắc
quên bạn.
Hai nàng đi đến trà lâu rất nổi tiếng nằm trên một trong những con đường
lớn sầm uất nhất của kinh thành. Không chỉ người dân ở đây mà ngay cả
những vị khách ở khắp nơi đổ về đều thích đến nơi này nói chuyện tán
gẫu.
Đám người Tiết Tri Thiển sau khi đến đã chọn một chỗ ngồi rất tốt trên khu
vực lầu hai, còn gọi thêm một bình trà Bích Loa Xuân thượng hạng, hai
nàng vừa ngồi cắn hạt dưa vừa hào hứng nghe một đại hán râu ria ở dưới
lầu kể một số giai thoại trên giang hồ.
Chỉ nghe đại hán râu ria kia kể: “… yêu nữ kia mỗi khi giết người xong đều
sẽ để lại bên trái vũng máu một sợi lông vũ màu trắng, nhìn thấy thật
khiến người ta không khỏi giật mình…”
Đang kể thì có một người đàn ông trung niên khác chen vào: “Vị đại ca này,
người ngươi nói đến có phải là yêu nữ la sát hay không?”
Đại hán râu ria lại nói tiếp: “Chính là ả ta, yêu nữ này võ nghệ cao cường
không nói, lòng dạ lại còn vô cùng độc ác, Thiếu bang chủ của Sa Đầu
bang bất quá chỉ ngắm nhìn ả lâu một chút đã bị ả ta móc đi cặp mắt, Nhị đương gia của Thổ Ngõa trại bất quá cũng chỉ sờ soạng khuôn mặt nhỏ
nhắn của ả một tí thôi, lập tức bị ả chặt đứt đi hai cánh tay, thảm nhất chính là Ngọc Địch công tử của Đan Xà giáo bị chém một đao đã mất đi
tính mạng, thật sự là vô cùng thê thảm, lão tử hành tẩu giang hồ nhiều
năm như vậy cũng chưa từng thấy ai tàn nhẫn như yêu nữ này.”
Một người khác hình như hiểu rõ sự việc tiếp lời: “Vị tráng sĩ này nói vậy
là sai rồi, những kẻ nãy giờ ngươi nhắc đến trên giang hồ đều nổi danh
là dâm tặc, ta cũng đã được nghe nói về cách hành sự của vị nữ hiệp
ngươi nhắc đến, tất cả những kẻ chết dưới tay nàng đều là tội ác chồng
chất đầy người. Ta còn nghe nói nàng một thân một mình đánh sập Hắc
Phong Trại khiến người người nghe được đều thấy cực kỳ sảng khoái, tên
Hồ trại chủ của Hắc Phong Trại ngang nhiên xông vào nhà dân bắt người
cướp của, không có chuyện ác nào mà hắn không làm, nhưng cuối cùng cũng
phải chết dưới đao của la sát quỷ.”
Tiếp tục lại có thêm nhiều người khác chen lời vào đóng góp cho câu chuyện,
người thì nói la sát yêu nữ giết người không chớp mắt, tội ác tày trời,
có người lại nói nàng là nữ trung hào hiệp, là bậc anh hùng hào kiệt
trên giang hồ, mọi người tham gia vào câu chuyện chia làm hai phe đấu
khẩu với nhau ngày càng kịch liệt, bất quá họ có một ý kiến đều thống
nhất với nhau chính là bộ dáng của la sát yêu nữ kia vô cùng xinh đẹp.
Có người còn hỏi so với Song kiều nổi danh tại kinh thành thì thế nào? Đa
phần các vị khách này đều là người hành tẩu giang hồ từ phương xa đến
đâu biết Song kiều của kinh thành là ai, có người nọ hướng lên tầng trên của trà lâu rồi thì thầm với mọi người: “Chính là hai nàng ấy.”
Dưới lầu lập tức trợn mắt há hốc mồm choáng váng trước nhan sắc của hai
nàng, một người đáp: “Ta đã từng thấy la sát quỷ, nàng ta cũng đẹp như
vậy.”
Nhiều người khác cũng gật đầu hùa theo, đúng là rất đẹp.
Tiết Tri Thiển thấy mọi người đều hướng về các nàng mà so sánh nên vui vẻ
cười cùng Hoắc Khinh Ly nói: “Không biết la sát nữ quỷ này có thật sự
được như những gì bọn họ mô tả hay không, nếu thật là như vậy thì ta rất muốn gặp nàng ta một lần.”
Hoắc Khinh Ly sắc mặt hời hợt nói: “Họ chỉ nói quá lên thôi.”
Tiết Tri Thiển ngạc nhiên hỏi: “Nghe nàng nói như vậy chẳng nhẽ nàng đã gặp qua nàng ta?”
Thường Tứ Hỷ đang đứng một bên thì chen miệng vào: “Tiểu thư nhà bọn ta đâu
chỉ đã từng gặp qua, tiểu thư nhà bọn ta còn…” Lời vẫn còn chưa nói hết
thì miệng đã bị một miếng bánh lớn bịt kín lại khiến Thường Tứ Hỷ không
nói thêm được tiếng nào.
Hoắc Khinh Ly khẽ quát nàng: “Câm miệng.”
Tiết Tri Thiển nãy giờ vẫn nhìn chằm chằm vào Hoắc Khinh Ly mà cũng không
trông thấy nàng ra tay khi nào, tốc độ quả thực nhanh không thể tưởng
tượng nổi, sau khi lấy lại tinh thần, nhớ đến những gì Thường Tứ Hỷ vừa
mới nói, chẳng lẽ là nữ quỷ la sát và Hoắc Khinh Ly có quen biết với
nhau?
Hoắc Khinh Ly nhìn ra được nghi hoặc từ trên mặt nàng: “Có từng gặp mặt nàng ta vài lần.”
Tiết Tri Thiển mới không tin, Hoắc Khinh Ly cũng từng nói không có quan hệ
gì với Liễu Mạch cả, kết quả lại bị nàng bắt gặp hai người đang cùng
nhau đi dạo, còn đi mua đồ trang sức ở cửa hàng nữa chứ, Hoắc Khinh Ly
thích nữ nhân, mà những chuyện có liên quan đến nữ quỷ la sát được
truyền đi vô cùng kì diệu, nhất định chuyện này không đơn giản như lời
Hoắc Khinh Ly nói, nếu như hai người quang minh lỗi lạc thì nàng cần gì
phải chặn miệng Thường Tứ Hỷ như lúc nãy?
Khi ở bên ngoài, Hoắc Khinh Ly không còn một chút nào vẻ ôn nhu hay thẹn
thùng khiến Tiết Tri Thiển vẫn mê luyến đến choáng váng đầu óc như lúc
hai nàng ở bên nhau, mà nàng thường quay trở lại cái bộ dáng trong trẻo, lạnh lùng của ngày thường mang lại cho người khác cảm giác khó gần,
Hoắc Khinh Ly nhấp một ngụm trà rồi nói: “Ta cùng nàng ấy có chút giao
tình, nhưng chắc chắn không phải giống như nàng đang nghĩ, không nên suy diễn lung tung nữa, với lại đã rất lâu rồi ta cũng không gặp nàng ta.”
Hoắc Khinh Ly càng nói như vậy thì Tiết Tri Thiển càng suy nghĩ lệch lạc
hơn, nàng chỉ cảm thấy toàn thân Hoắc Khinh Ly đều là bí mật, nàng rất
muốn hỏi cho rõ nhưng nghĩ kỹ thì nàng cũng không phải là gì của Hoắc
Khinh Ly thì có tư cách gì hỏi thăm Hoắc Khinh Ly bình thường qua lại
với những người nào, mà nếu cố gắng hỏi tiếp thì mình sẽ giống với loại
nữ nhân lòng dạ hẹp hòi mất. Chính vì thế dù trong nội tâm nảy sinh
nhiều nghi hoặc nhưng nàng cũng chẳng còn cách nào ngoài cố gắng nhịn
xuống, còn ra vẻ tươi cười nói: “Có quen biết hay không cũng đâu có sao, ta chỉ thuận miệng hỏi thăm một chút thôi mà.”
Hai người đang trò chuyện với nhau thì những người ở dưới lầu cũng đã đổi
sang một chủ đề khác mà tán gẫu, lúc này bọn họ đang nói đến việc Thái
Tử tuyển phi.
Trên đời không có chuyện gì là bí mật, huống chi nơi đây là dưới chân thiên
tử, Thái Tử chọn phi là việc sớm đã truyền đi khắp kinh thành đều biết
và trở thành đề tài bàn tán của dân chúng ở các quán trà, người khơi mào đề tài bởi vì không biết Tiết Tri Thiển cùng Hoắc Khinh Ly đang ở trên
lầu hai nên thoải mái nói đến văng cả nước bọt: “Lần này Tiết thừa tướng cùng Hoắc đại tướng quân vì muốn cho thiên kim nhà mình lên làm Thái Tử phi thiếu chút nữa đã tranh giành đến xảy ra đánh nhau ở Tuyên Chính
điện, nhưng dù sao đi nữa Thái Tử phi cũng chỉ có một, điều này làm
Hoàng thượng vô cùng khó xử, mà hai vị đại tiểu thư trước đây đã kị nhau như nước với lửa, ai đụng phải các nàng là cực kỳ xúi quẩy, hiện tại
bất hòa so với trước lại ngày càng sâu, có người chính mắt nhìn thấy
Hoắc đại tiểu thư đẩy Tiết đại tiểu thư rơi xuống nước, Tiết đại tiểu
thư thiếu chút nữa đã đi đời nhà ma, Hoắc đại tiểu thư còn vỗ tay bảo
hay rồi lạnh lùng nói, cho ngươi dám tranh đoạt với ta, nàng ta thật
đúng là một nữ nhân lòng dạ độc ác…”
Người nọ đang nói một cách cao hứng thì được tiểu nhị trong trà lâu lên tiếng nhắc nhở, hắn ngẩng đầu nhìn lên, thiếu chút nữa bị dọa cho vỡ mật,
ngay cả bạc cũng quên trả, co giò chạy biến khỏi trà lâu nhanh đến nổi
chỉ thoáng cái đã không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Tiết Tri Thiển cười đến không thể ngồi thẳng người lên nổi, còn bắt chước
khẩu khí người nọ, chỉ vào Hoắc Khinh Ly nói: “Thật đúng là một nữ nhân
lòng dạ độc ác mà!”
Hoắc Khinh Ly cũng không để ý, đợi nàng cười đủ rồi, mới nói: “Bây giờ không còn sớm nữa, chúng ta nên trở về thôi.”
Hai nàng quay trở lại phủ Thừa Tướng, nhưng mới vừa vào cửa đã được thông báo phu nhân đang đợi các nàng.
Tiết Tri Thiển hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Chỉ nghe người hầu trong phủ nói không biết có chuyện gì, có điều hôm nay trong cung có phái người đến.
Nghe vậy trong lòng hai nàng đều đã đoán ra được phần nào.
Khuôn mặt Tiết phu nhân đầy vẻ u sầu, thấy các nàng đi tới cũng không vòng vo mà nói thẳng: “Hoàng hậu nương nương cho gọi các con tiến cung.”
Tiết Tri Thiển không hiểu hỏi: “Tiến cung thì tiến cung có gì mà mẹ phải lo lắng như vậy ạ?”
Tiết phu nhân thấy Hoắc Khinh Ly đang ở bên, cũng không kiêng kỵ đáp: “Hôm
nay Tổng quản thái giám phụng mệnh đến truyền chỉ, y đã từng nhận ân huệ của cha con nên len lén nói cho ta biết chuyện Thái Tử Phi đã có quyết
định, Hoàng hậu nương nương muốn tại bữa tiệc hoa đăng đêm nay sẽ tuyên
bố chuyện này.”
Tiết Tri Thiển cũng khẩn trương lên vội hỏi: “Không phải là con chứ?”
Tiết phu nhân vẻ mặt bi thương nhẹ gật đầu.
Tâm trạng Tiết Tri Thiển bỗng dưng trầm xuống, lại hỏi: “Tại sao lại như vậy?”
Tiết phu nhân nói: “Thái Tử chỉ rõ muốn chọn con làm Thái Tử Phi.”
Tiết Tri Thiển cả giận nói: “Con với tên Thái Tử đó không quen không biết,
lại chỉ gặp qua có một lần, tại sao hắn cứ đeo bám không chịu buông tha
cho con?”
Tiết phu nhân bất đắc dĩ trả lời: “Vậy phải đợi đến lúc con tiến cung hỏi thẳng Thái Tử.”
Tiết Tri Thiển đành phải thôi, quay đầu lại nhìn Hoắc Khinh Ly một cái, thấy trên mặt nàng vẫn là vẽ lãnh đạm như thường, không hiểu được trong lòng nàng đang nghĩ gì, trong lòng Tiết Tri Thiển liền cảm thấy thất vọng.
Tiết phu nhân lại nói: “Cha con cùng Tri Thâm đã bị Hoàng thượng lưu lại,
đợi lát nữa ta sẽ vào cung với con, mau trở về chuẩn bị vài bộ quần áo,
Hoàng hậu nương nương nói muốn giữ con ở lại trong cung vài ngày.”
Tiết Tri Thiển nghĩ tới một chuyện, hỏi: “Còn Khinh Ly thì sao?”
Tiết phu nhân đáp: “Ta cũng không nghe nói đến, bất quá có cho gọi Khinh Ly tiến cung.”
Hoắc Khinh Ly thi lễ nói: “Làm phiền phu nhân đã báo.”
Vừa về tới trong phòng, Tiết Tri Thiển liền kéo tay Hoắc Khinh Ly nói: “Ta sẽ không gả cho Thái Tử đâu.”
Hoắc Khinh Ly nhíu mày: “Nàng muốn kháng chỉ sao?”
Tiết Tri Thiển nói chắc như đinh đóng cột: “Dù bị cho là kháng chỉ ta cũng sẽ không gả!”
Hoắc Khinh Ly hỏi: “Tại sao?”
Tiết Tri Thiển sững sờ, lúc nãy vì ở trước mặt mẫu thân nên Hoắc Khinh Ly
không thể nào bày tỏ thì còn có thể hiểu được, nhưng hiện tại chỉ có hai người các nàng, Hoắc Khinh Ly lại vẫn dùng thái độ như những việc này
không liên quan đến mình, điều này làm cho tim Tiết Tri Thiển khẽ nhói
đau, nàng hỏi vặn lại: “Nàng còn không biết sao?”
Hoắc Khinh Ly đưa mắt nhìn nàng trong chốc lát, cuối cùng thần sắc mềm mỏng trở lại, nhẹ giọng hỏi: “Là vì ta sao?”
Hoắc Khinh Ly biết rõ còn cố hỏi làm cho Tiết Tri Thiển thoáng cái liền nổi
giận, nàng cảm thấy tất cả sự ôn nhu, ấm áp mấy ngày qua đều tựa hồ như
bắt đầu tiêu tán từ lúc các nàng đến trà lâu, nàng còn tưởng rằng trong
lòng Hoắc Khinh Ly đã có nàng, không ngờ nàng ấy vẫn chẳng có gì thay
đổi, vẫn là thái độ lúc lạnh lúc nóng, làm cho nàng hoàn toàn rối bời
không thể hiểu thấu, vẻ mặt lạnh lùng đáp: “Không phải vậy, chỉ là ta
không quen Thái Tử nên ta không muốn gả thôi.”
Hoắc Khinh Ly không trả lời, chỉ lẳng lặng nhìn nàng.
Tiết Tri Thiển tùy tiện vớ lấy vài bộ y phục rồi nói: “Đi thôi, đừng để cho mẹ của ta chờ quá lâu.”
Hoắc Khinh Ly theo sau nàng, trên vẻ mặt lộ ra suy nghĩ sâu xa.