Lúc Tiết Tri Thiển được vớt lên mặt đã không còn chút máu, đôi môi tím bầm, ngay cả hơi thở cũng yếu ớt.
Hoắc Khinh Ly vận nội công, mới dần dần tỉnh lại.
Tiết Tri Thiển mở mắt ra, chỉ thấy mình được Bao Uyển Dung ôm, có
điều chỉ cần tỉnh lại liền biết là Hoắc Khinh Ly vớt nàng lên, đến một
lần nhũ nương cũng chưa từng nhảy xuống nước, thứ hai chỉ có Hoắc Khinh
Ly cũng đang trong tình trạng như nàng, toàn thân ướt sũng.
Hắt xì liền tù tì hai cái, Tiết Tri Thiển giãy giụa đứng lên, vốn
định nói một tiếng đa tạ với Hoắc Khinh Ly, thế nhưng nghĩ đến chuyện
mình rơi xuống nước, nàng ta cũng không thoát khỏi liên quan, bởi vì
giận lẫy nàng mới nhất thời quên là đang ở trên thuyền, trong lúc hấp
tấp mới té lộn cổ xuống sông… Vì vậy cứng rắn nuốt hai chữ “đa tạ” vào,
còn “Hừ” một tiếng, không chút nào cảm kích đi lướt qua Hoắc Khinh Ly.
Nhưng mà Tiết đại tiểu thư lại xúi quẩy làm sao, trong lòng thì đang tức giận, đế giày lại ướt, vì vậy liền trợt chân một cái…
Với võ công của Hoắc Khinh Ly mà nói, Tiết Tri Thiển cách nàng gần
như vậy, chỉ cần đưa tay chụp tới liền có thể cứu được nàng, nhưng Hoắc
đại tiểu thư lại ôm lấy tay, trơ mắt nhìn Tiết đại tiểu thư vồ ếch ngay
dưới chân mình…
Hoắc Khinh Ly liều mạng nhịn cười, đỡ nàng dậy, còn đau lòng hỏi: “Tri Thiển à, có bị thương không vậy hả?”
Tiết Tri Thiển mặt đã tối giờ còn đen như đít nồi, hơn nữa khẳng định là Hoắc Khinh Ly hoàn toàn cố ý, nhìn cái mặt mới giả tạo làm sao, lại
hắt xì liên tục mấy cái, muốn nói ai cần ngươi lo, bất quá rốt cuộc cũng không nói ra miệng, nhìn thấy hai gò má Hoắc Khinh Ly vẫn còn ướt, hai
tay lại lạnh buốt, cũng không khá hơn mình bao nhiêu, tức giận trong
lòng cũng tản bớt đi, nhỏ giọng nói: “Ta không sao, đa tạ ngươi.”
Hoắc Khinh Ly thấy nàng mới vừa rồi còn giận lẫy, nháy mắt một cái đã thay đổi thái độ, khẽ nhếch lên khóe miệng: “Sao bỗng dưng lại khách
khí với ta như vậy.”
Thị Họa đã tìm được hai cỗ kiệu, Hoắc Khinh Ly ra lệnh đến phủ Tướng
quân, Tiết Tri Thiển mới vừa há mồm, Hoắc Khinh Ly liền cắt lời nàng,
nói phủ Tướng quân cách đó không xa, Tiết Tri Thiển đành phải thôi.
Tắm rửa xong, Tiết Tri Thiển “tu hú sẵn tổ”, bọc chăn nhung nằm trên
giường khắc hoa của Hoắc Khinh Ly nhìn quanh, quan sát nội thất bên
trong, khuê phòng của Hoắc Khinh Ly cũng lạnh như băng giống nàng vậy,
bày biện không phải đao thì cũng là kiếm, phía sau cửa còn dựng một cây
lang nha bổng mà Thường Tứ Hỷ từng nói tới, thật là dọa người…
Hoắc Khinh Ly bưng canh gừng đi tới ngồi xuống bên giường, múc một muỗng bảo Tiết Tri Thiển há miệng, muốn đút cho nàng.
Tiết Tri Thiển nào dám làm phiền nàng như vậy, vội vàng nói: “Thôi để ta tự ăn được rồi.”
Hoắc Khinh Ly lại kiên trì muốn đút nàng.
Tiết Tri Thiển thấy thái độ của nàng so với lúc ở trên thuyền thực
khác biệt một trời một vực, suy nghĩ sâu xa một chút, mặt lập tức đỏ lên như tôm nấu chín, canh gừng vào miệng, lại không có cảm giác khó uống.
Hoắc Khinh Ly đút nàng hai muỗng, thấy sắc mặt nàng đỏ hồng, sờ qua
trán của nàng, quả nhiên có hơi nóng, khẽ nhíu mày: “Ta đi gọi đại phu
đến.”
Tiết Tri Thiển vội nói không cần làm phiền, qua một đêm thì tốt rồi, còn nói thuốc đắng, nàng sợ nhất là uống thuốc.
Hoắc Khinh Ly cười nàng quả nhiên được nuông chiều từ bé.
Tiết Tri Thiển lại không phản bác, ngoan ngoãn uống hết phần canh
gừng còn lại, đột nhiên nghĩ tới một chuyện, hỏi: “Lần trước Tri Thâm
rơi xuống sông đào ven bờ thành cũng do ngươi cứu hắn lên à?”
Hoắc Khinh Ly nói “Ừ”, còn bổ sung: “Hắn còn chìm nhiều hơn ngươi.”
Trên mặt Tiết Tri Thiển bừng tỉnh đại ngộ.
Hoắc Khinh Ly lập tức hiểu ý của nàng, nhàn nhạt nói: “Hắn cũng không có cơ hội được ta đích thân đút canh gừng cho uống.”
Tiết Tri Thiển lẩm bẩm: “Đáng tiếc cho tiểu tử ngốc kia không có cơ hội tốt.”
Hoắc Khinh Ly đột nhiên hỏi: “Vậy còn ngươi?”
Đối diện với ánh mắt của nàng, trái tim Tiết Tri Thiển kịch liệt nhảy lên một tí, vội vàng tránh đi, hồi lâu mới nhẹ giọng: “Tri Thâm hắn
thật sự phải lòng ngươi, ta chưa bao giờ thấy qua hắn dụng tâm như vậy
đối với một ai, hắn len lén vẽ tranh ngươi rồi mỗi ngày không biết xem
đi xem lại bao nhiêu lần, vắt óc tìm cách tặng quà cho ngươi đều vì muốn khiến cho ngươi vui vẻ, sáng sớm hôm nay hắn còn tự thân xuống bếp nấu
cháo tổ yến cho ngươi, hắn là đệ đệ ta, ta hiểu rõ hắn nhất, hết thảy
những điều hắn làm đều xuất phát từ chân tâm.” Lời này nói với Hoắc
Khinh Ly nhưng lại giống như đang tự nói với chính mình, lại một lần nữa ngẩng đầu lên nhìn Hoắc Khinh Ly: “Nếu như, nếu như ngươi cho hắn một
cơ hội, chắc chắn sẽ nhận ra là hắn tốt thế nào, Tri Thâm hắn tuyệt đối
là một người đáng phó thác chung thân.”
Hoắc Khinh Ly nghe xong lại cố chấp hỏi lại một lần: “Còn ngươi?”
Tiết Tri Thiển bị ánh mắt sắc sảo của nàng làm cho không cách nào
nhìn thẳng, cũng biết Hoắc Khinh Ly muốn hỏi cái gì, vấn đề này đã làm
nàng bối rối nhiều ngày, nhất là khi nghe chính miệng An Bình công chúa
thừa nhận người yêu cùng là nữ nhân, rồi sau đó Hoắc Khinh Ly còn tới
thuyền hoa tìm nàng, tất cả những phỏng đoán của nàng đều đã được xác
minh, nhưng làm thế nào bây giờ? Bất luận là Tri Thâm, hay là lòng của
nàng, đều không thể.
Tiết Tri Thiển lấy lại tinh thần, cố làm ra vẻ không hiểu hỏi: “Ta cái gì cơ?”
Hoắc Khinh Ly thấy thần sắc trên mặt nàng thay đổi liên tục mới trở
lại bình tĩnh, biết rõ trong lòng nàng đã trải qua một phen xao động,
nhưng vẫn mở miệng hỏi như thế, nhất định là trốn tránh, suy nghĩ một
chút, thẳng người dậy, đặt chén trong tay xuống, từ bên trong tủ quần áo lấy ra một cái hộp gỗ, đặt trước mặt Tiết Tri Thiển.
Tiết Tri Thiển hỏi: “Đây là cái gì?”
Hoắc Khinh Ly nói: “Mở ra xem thử đi.”
Tiết Tri Thiển nghi hoặc mở ra, lúc nhìn thấy đồ vật bên trong, hoàn toàn ngây ngẩn cả người
Hoắc Khinh Ly thấy nàng không lên tiếng, cười hỏi: “Thế nào, không
nhớ ra sao? Vậy ta giúp ngươi nhớ lại.” Nói đoạn cầm lấy một con hạc
giấy bên trong hộp, mở ra thì thầm, “Thanh thanh tử khâm , du du ngã tâm , túng ngã bất vãng , tử ninh bất tự âm …… nhất nhật bất kiến , như tam nguyệt hề* , … Một ngày không gặp, như cách ba thu, đây là bài thơ mà
lúc ngươi mười tuổi đã dạy cho ta, ta hỏi ngươi nó mang ý gì, ngươi nói
đó là một nữ nhân đang mong chờ tình nhân của nàng, một ngày không thấy
tựa như cách xa ba tháng, ta không hiểu tình nhân là như thế nào, ngươi
nói tình nhân chính là người trong lòng của mình, ta lại hỏi ta và ngươi có phải người trong lòng của nhau hay không, ngươi nói “Đúng vậy”, còn
viết xuống bài thơ này rồi gấp thành con hạc giấy tặng cho ta, nói rằng
lúc ngươi không thể đến chơi với ta, sẽ có con hạc giấy này ở cùng ta.”
(Trích từ Bài thơ Tử khâm 子衿trong Kinh Thi 诗经 phần Trịnh Phong 郑风.
Dịch thơ:
Xanh xanh tà áo
Bồi hồi lòng ta
Lâu không gặp Người
Bặt âm xa vợi….
Một ngày không gặp,
như cách ba thu
(Ẩm Vũ phỏng dịch)
Tiết Tri Thiển bị nàng nhắc mới mơ hồ nhớ tới đã từng có chuyện như vậy.
Khi đó Tiết thừa tướng còn không phải là Thừa tướng, Hoắc tướng quân
cũng không phải là Tướng quân, quan hệ giữa hai nhà cũng không kém đến
vậy, hai nhà cũng gần nhau, cách hai cái ngõ hẻm là tới, con nít không
mang thù, hôm nay đánh nhau, ngày mai lại đang cùng nhau chơi đùa, cho
nên ngoại trừ huynh muội nhà mình, bạn chơi nhiều nhất đúng là Hoắc
Khinh Ly, có một đoạn thời gian, Tiết Tri Thiển cùng Tiết Tri Thâm xuống thư phòng, chạy tới Hoắc gia chơi, chỉ thấy Hoắc Khinh Ly đứng trong
sân khóc nhè, Tiết Tri Thâm là một bé trai, nhìn thấy Hoắc Khinh Ly
khóc, liền xì mũi chọc quê nàng, Tiết Tri Thiển thấy nàng khóc thật đáng thương, liền hỏi nàng làm sao vậy, Hoắc Khinh Ly nói luyện võ luyện quá cực khổ, mà lại không có ai luyện chung với nàng, Tiết Tri Thiển liền
ra vẻ người lớn an ủi nàng, còn lấy bài thơ “Tử khâm” mới vừa học trộm
được lơ mơ dùng tới, quả nhiên dụ được Hoắc Khinh Ly dừng khóc, sau này
nàng cũng dùng cách đó dụ được mấy đứa con nít nữa, nhớ không lầm còn dụ dỗ qua Tiết Tri Thâm mấy lần…
Không ngờ rằng chuyện nhỏ như vậy mà Hoắc Khinh Ly lại nhớ kỹ, cả con hạc giấy kia cũng cất giữ cẩn thận.
Hoắc Khinh Ly lại lấy từ trong hộp ra một sợi dây thừng tơ hồng bện
bằng tay, vật kia làm quả thực rất sơ sài: “Đây là lúc ngươi mười hai
tuổi tặng cho ta, ngươi nói cái này gọi là “kết cỏ ngậm vành”(1), bởi vì cỏ rất dễ bị héo, cho nên sẽ dùng dây tơ hồng thay thế, còn nói sau này chỉ cần giữ lấy sợi dây thừng này, bất luận ta nhờ ngươi làm cái gì,
ngươi cũng sẽ nhảy vào nơi nước sôi lửa bỏng, không chối từ.”
Lúc này không cần Hoắc Khinh Ly nhắc lại, Tiết Tri Thiển liền nhớ đến vì sao lại tặng nàng sợi dây thừng bện bằng tay này, đó là do nàng hẹn
Hoắc Khinh Ly ra ngoài chơi, muốn đùa giỡn nàng, kết quả bị nàng trêu
cợt lại, lăn xuống sườn núi không nói, còn bị rắn độc trong bụi cỏ cắn
một cái, Hoắc Khinh Ly nói ngươi cầu xin ta một tí, ta sẽ giúp ngươi,
Tiết Tri Thiển không biết võ công, bất quá kiến thức thì lại không ít,
nhanh trí áp dụng điển cố “kết cỏ ngậm vành” để van cầu Hoắc Khinh Ly,
ngoài ra còn nói qua không ít lời ngon ngọt, vì mạng nhỏ nên gì cũng nói được, có cả hôm nay đại nạn không chết, ngày sau lấy thân báo đáp…
Vì chuyện này, nàng đã ghi hận Hoắc Khinh Ly suốt một thời gian.
Hoắc Khinh Ly lại lấy từ trong hộp ra từng món từng món một, mỗi một
món đều cất chứa một câu chuyện nhỏ về ngày xưa ấy, có vài chuyện Tiết
Tri Thiển còn nhớ rõ, có vài chuyện đã hoàn toàn quên mất, như là chuyện Hoắc Khinh Ly nói lúc mười bốn tuổi, Tiết Tri Thiển len lén hôn nàng,
Tiết Tri Thiển có chết cũng không nhớ nổi nàng đã từng làm chuyện lưu
manh như vậy…
Đợi đến khi Hoắc Khinh Ly nói xong tất cả chuyện xưa, Tiết Tri Thiển
nhịn không được cảm thán, hóa ra là nàng cùng Hoắc Khinh Ly vẫn luôn là “Chàng cưỡi ngựa tre đến, quanh giường tung trái mai.” (ý là “thanh mai trúc mã”, bắt nguồn từ bài thơ Trường can hành của Lý Bạch)
Không đúng, không phải là các nàng đối đầu tới chết ư?
Hoắc Khinh Ly lại đem từng món từng món bỏ vào trong hộp, cẩn thận
đặt lại vào trong tủ quần áo, sau đó ngồi vào bên cạnh Tiết Tri Thiển,
nhìn xem nàng, ánh mắt long lanh như ngời sáng, nói: “Tri Thiển, bây giờ ngươi đã hiểu rõ tâm ý của ta rồi chứ?”
Trái tim của Tiết Tri Thiển lại không tự chủ được mà đập loạn xạ cả
lên, những lời này của nàng là có ý gì, chớ không phải là… Nhưng mà Tri
Thâm làm sao bây giờ? Hơn nữa các nàng đều là cô nương! Chẳng lẽ nàng
thật sự có ý đó sao?
Đang lúc nghĩ ngợi lung tung, Tiết Tri Thiển phát hiện Hoắc Khinh Ly
dựa nàng càng ngày càng gần, có chút khó thở, đành phải ôm chăn nhung,
lùi về phía sau, kết quả là nàng lui một chút, Hoắc Khinh Ly liền tiến
đến một chút, tới khi lùi đến không còn chỗ để lùi nữa, cả người bị vây
trong phạm vi hơi thở của Hoắc Khinh Ly, trên mặt cũng đã ửng đỏ, nói
chuyện cũng lắp bắp: “Ngươi..ngươi muốn làm gì?”
Tầm mắt Hoắc Khinh Ly rơi thẳng trên môi nàng, ánh mắt trở nên say
đắm, đến thanh âm cũng trở nên trầm lắng, hỏi: “Hôm nay công chúa có hôn được ngươi không?”
Tiết Tri Thiển lắc đầu: “Không có.” Trong lòng bổ sung thêm một câu, còn không phải nhờ ám khí của ngươi đánh tới kịp thời à.
Hoắc Khinh Ly lại hỏi: “Ngươi biết rõ nàng là nữ nhân, tại sao còn để cho nàng hôn ngươi?”
Tiết Tri Thiển nhớ tới tình huống lúc đó, lúc An Bình muốn hôn nàng,
nàng vốn không xem An Bình như nữ nhân, nàng chỉ nghĩ đến một Thủy công
tử mà nàng từng vừa gặp đã thương mà thôi.
Hoắc Khinh Ly thấy nàng không lên tiếng, trên mặt thất vọng, thần sắc trở nên có chút ưu thương: “Trong lòng ngươi còn có nàng, phải không?”
Tiết Tri Thiển suy nghĩ một chút nói: “Có lẽ là vậy.”
Cứ nghĩ rằng nói như vậy Hoắc Khinh Ly sẽ thả nàng, lại không ngờ
rằng Hoắc Khinh Ly áp sát nàng ngày càng gần, gần đến mức muốn dán lên
môi của nàng, trong miệng thấp giọng lẩm bẩm tên của nàng: “Tri Thiển…”
Tim gan Tiết Tri Thiển cơ hồ muốn nhảy ra khỏi cổ họng, rõ ràng như
thế, nàng đương nhiên biết rõ Hoắc Khinh Ly muốn làm gì, nhưng ý niệm mà trong lòng nàng đang đấu tranh gay gắt mãnh liệt chính là, Hoắc Khinh
Ly là người trong lòng của Tri Thâm, trong lòng suy nghĩ, trong miệng
liền nói ra: “Tri Thâm thích ngươi…”
Hoắc Khinh Ly hơi chút kéo ra khoảng cách giữa các nàng, nhìn ánh mắt Tiết Tri Thiển nói: “Nhưng mà, ta thích chính là… Là…” Cơ hồ bật thốt
ra, rồi lại khó có thể mở miệng.
Một trận tiếng gõ cửa dồn dập cắt ngang nàng, tiếp đó truyền vào một
giọng nói vô cùng lo lắng: “Tiểu thư ơi, lão gia bị thương rồi, người
mau đến xem một chút đi ạ!” Là Thường Tứ Hỷ.
Hoắc Khinh Ly nghe được cha bị thương, sợ hãi kêu lên, lập tức bỏ lại Tiết Tri Thiển chạy như bay.