Lúc nãy Hoắc Khinh Ly nhìn thấy Tiết Tri Thiển vận trang phục xinh đẹp thu hút không ít người qua
đường nhìn chăm chú khiến nàng có chút mất hứng, nàng không muốn thấy Tiết Tri Thiển ăn mặc lộng lẫy khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt như thế.
Trong cửa tiệm đông đúc người là chuyện tốt, nhưng dựa vào
gương mặt để kiếm tiền thì rốt cuộc đó cũng chỉ là lừa dối
người khác mà thôi…
Sớm chiều chung đụng đều hiểu ý
nhau, Tiết Tri Thiển liếc mắt liền nhìn ra được Hoắc Khinh Ly
đang bất mãn, không những không thu liễm mà còn mắt hạnh chau
lên, phát tán “hoa đào”.
“Nàng không sợ kẻ khác sẽ có ý
nghĩ gì không an phận với mình sao?” Đến hôm nay Hoắc Khinh Ly
cũng hiểu rõ tâm ý đôi bên, chỉ là Tiết Tri Thiển đang cố tình rêu rao cá tính, thật là làm cho người khác đau đầu.
Tiết Tri Thiển nói: “Nhưng ta muốn
thế.”, tiếp theo thở dài một hơi, “Nhưng mà có nàng ở đây rồi,
kẻ nào dám chứ? Lần trước Mã công tử người ta chẳng qua không
cẩn thận dập đầu vào ta một cái thôi, ấy thế mà nàng lại dùng
đến Phân Cân Thác Cốt Thủ đánh cho người ta không thể tự thân
sinh hoạt được nữa, chậc chậc chậc chậc, thật là tàn nhẫn
quá đó mà.”
Hoắc Khinh Ly: “…Nếu không phải nàng
hô to ‘vô lễ, cứu mạng với’, thì ta sẽ ra tay nặng như vậy sao?”
Hoắc Khinh Ly đặc biệt nhớ kỹ ngày đó, thật ra nàng cũng không nhớ mình đã đánh như thế nào, chỉ biết mình tung ra một
chiêu, nhìn qua Tiết Tri Thiển đang nhàn nhã cắn hạt dưa, không
khỏi có phần tức giận, hành động ấu trĩ này Tiết Tri Thiển nhất định yêu thích không chán, hơn nữa lúc nào cũng dùng tới, nàng ấy
hầu như rất nhiều tật xấu.
Hai người đang ngồi gần cửa sổ ở
lầu hai trà quán, dự định trò chuyện một lát rồi đi. Hoắc Khinh Ly
tinh mắt thấy Thị Thư của phủ Thừa tướng đang vội vã đi qua bên dưới.
Mâu thuẫn giữa Tiết Tri Thiển và gia đình nàng không chỉ khiến Tiết Tri Thiển khó xử mà cũng là tâm bệnh của Hoắc Khinh Ly.
Tiết gia nhị lão ngoài việc không chấp
nhận tình yêu giữa nữ tử các nàng mà họ cũng chẳng thể nào dễ dàng tha
thứ cho chuyện này. Thân thể tóc da, nhận từ cha mẹ, thậm chí Tiết Tri
Thiển vì tình nhân, ngay cả tính mệnh nàng cũng không cần, hoàn toàn cô
phụ công ơn nuôi dưỡng hai mươi năm của bọn họ. Cho dù các nàng yêu nhau nhưng lại không được nhận lời chúc phúc từ người nhà thì đó quả là
việc vô cùng hối tiếc. Vả lại, nàng sẽ không để cho Tiết Tri Thiển vì
mình mà mất đi người thân, chỉ tiếc rằng nhiều lần nàng lôi Tiết Tri
Thiển về nhà thăm hỏi đều bị chặn ngoài cửa, hoặc là bị đối xử lạnh
nhạt.
So với thái độ Tiết gia, Hoắc Tướng quân
đối với chuyện của Hoắc Khinh Ly trái lại cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm. Thứ nhất, nữ nhi đã từng đi tới Quỷ Môn quan một lần thì không có gì lại
không thể bỏ qua; thứ hai là vì Bạch Sương Sương đã ngầm đồng ý thì Hoắc Tướng quân đương nhiên sẽ không nói thêm lời nào nữa.
“Tri Thiển, Thị Thư ở ngay bên dưới.” Hoắc Khinh Ly nhắc nhở nàng.
Tiết Tri Thiển theo lời nhìn xuống thì
thấy Thị Thư đang đi vào một tiệm thuốc, liền nhớ tới Bao Uyển Dung từng nói mẹ nàng bệnh nằm trên giường đã lâu, lập tức lo lắng.
Hoắc Khinh Ly thấy nét mặt nàng buồn bã cũng đoán được đôi phần, “Chẳng lẽ trong nhà nàng có người mắc bệnh sao?”
Tiết Tri Thiển gật đầu: “Nghe nói mẫu thân ta bị bệnh.”
“Chi bằng chúng ta trở về xem thử một
chút đi.” Hoắc Khinh Ly nói. Từ sau khi Tiết Tri Thiển nói lời tuyệt
tình với Tiết Thừa tướng cho đến nay cũng chưa từng về nhà, chỉ có lần
đó Tiết phu nhân tới tìm các nàng, mẫu tử bọn họ cãi nhau một trận ầm ĩ, nàng đứng một bên nhìn, trong lòng thật sự không mấy dễ chịu.
“Không trở về.” Tiết Tri Thiển phản đối như một phản xạ có điều kiện.
Hoắc Khinh Ly nhìn ra được nàng đang khẩu thị tâm phi, không cho phép nàng cự tuyệt liền ôm lấy eo của nàng trực
tiếp nhảy xuống, gắng sức đuổi cho kịp Thị Thư vừa rời khỏi tiệm thuốc.
Thị Thư thấy Tiết Tri Thiển, vui vẻ nói: “Tiểu thư, sao người lại ở đây?”
Tiết Tri Thiển lại hỏi nàng: “Mẫu thân ta thế nào rồi? Có phải bệnh tình đã trở nên nghiêm trọng rồi không?”
Đầu tiên Thị Thư có chút sững sờ, lập tức nói: “Phu nhân nhớ thương tiểu thư, đại phu nói lo âu thành bệnh. Tiểu
thư, người mau trở về xem thế nào đi ạ.”
Tiết Tri Thiển suy nghĩ một chút lại hỏi: “Cha ta có ở nhà không?”
Thị Thư trả lời: “Ngài ấy đang ở bên giường chăm sóc cho phu nhân.”
Tiết Tri Thiển do dự.
Hoắc Khinh Ly thay mặt Tiết Tri Thiển
bảo: “Thị Thư, thuốc trên tay ngươi cứ đưa cho ta, phiền ngươi giúp ta
đi một chuyến tới vườn dâu nhỏ, nói với Tứ Hỉ đem nhân sâm Trường Bạch
Sơn và máu yến đưa đến phủ Thừa tướng.”
Thị Thư nghe được ý tứ này liền nhanh chóng đem thuốc trên tay giao lại cho Hoắc Khinh Ly, một mạch chạy đi.
Tiết Tri Thiển dừng lại cước bộ không tiến lên.
“Chẳng lẽ nàng muốn đối đầu với cha nàng suốt cả đời hay sao?” Hoắc Khinh Ly ôn tồn khuyên nhủ.
Tiết Tri Thiển tất nhiên không muốn thế,
chẳng qua nàng nghĩ tới bộ dáng cha lạnh nhạt thì lại sinh ra cảm giác
khổ sở, càng không muốn cha khó chịu với Hoắc Khinh Ly.
“Nếu như nàng lo lắng cho ta thì ta sẽ ở
bên ngoài chờ nàng là được.” Kỳ thực Hoắc Khinh Ly chẳng hề quan tâm
mình sẽ thế nào, nàng chỉ sợ rằng Tiết Tri Thiển sẽ khó xử.
“Ta thực sự không hiểu, chúng ta không
làm gì sai cả, vì sao bọn họ không chịu chấp nhận chúng ta chứ? Hơn
nữa con đường này là do ta tự chọn, dù tương lai sau này có hối hận cũng là chuyện của ta.” Bất luận Bao Uyển Dung và Hoắc Khinh Ly có khuyên
nàng bao nhiêu lần thì Tiết Tri Thiển vẫn nghĩ không thông, rõ ràng đều
là những người nàng quan tâm, cớ sao cứ ép nàng phải chọn một trong hai.
Hoắc Khinh Ly không có cách nào cho nàng đáp án, chỉ thúc giục nàng nhanh chóng quay trở về đừng để mẹ nàng chờ lâu.
Tiết Tri Thiển vẫn giữ nguyên ý
định của mình: “Ta vẫn giữ câu nói kia, nếu hai người họ không
chấp nhận nàng thì ta thà rằng không gặp họ.”
Quả nhiên Tiết Tri Thiển là nữ nhi đã xuất giá nên không thể vào nhà, để cho gã sai vặt đi thông báo.
Tiết phu nhân đang cùng Tiết Thừa tướng
uống trà đánh cờ, nghe nói Tiết Tri Thiển trở về liền vui mừng muốn đi
ra, đột nhiên nhớ tới bản thân còn đang “mắc bệnh”, đành phải nói với
Tiết Thừa tướng: “Lão gia, ông ra xem thử đi.”
Tiết Thừa tướng hừ một tiếng: “Thật là tự cao tự đại, muốn vào thì cứ vào, chẳng lẽ còn chờ người khác ra mời chắc?”
Tiết phu nhân cũng tức giận, rơi lệ nói:
“Chẳng phải là do ông ngoan cố cho nên Tri Thiển mới có nhà mà không thể về, tính tình nữ nhi ra sao lẽ nào ông còn không biết, cũng đã mấy năm rồi, có cái gì mà không thể bỏ xuống được chứ; vả lại con bé Khinh Ly
đối với Tri Thiển thế nào tôi với ông đều thấy được. Bậc làm cha làm mẹ
nào cũng mong cho con mình được sống tốt, chẳng lẽ ông muốn con gái
tuyệt giao cùng chúng ta cả đời mới vừa lòng hay sao?”
Tiết Thừa tướng tức giận: “Phu nhân thấy
đó, hai nữ nhân ở cùng nhau còn ra thể thống gì nữa, trong triều có bao
nhiêu người dòm ngó, tôi không phải người chịu được như vậy.”
Tiết phu nhân phản đối: “Thế Hoắc Tướng quân người ta không sợ bị nước bọt dìm chết à?”
Tiết Thừa tướng hừ lạnh: “Mặt già da dày
như ông ta liệu ai có thể sánh bằng chứ. Có bản lĩnh thì bà nói đích
thân ông ta đến nhà tìm tôi, có như vậy tôi mới đáp ứng.”
Phu thê đã nhiều năm như vậy Tiết phu
nhân sao lại không hiểu tâm ý của Tiết Thừa tướng, sĩ diện chẳng qua là một chuyện, nói cho cùng ông vẫn sợ một cô nương như Hoắc Khinh Ly
không thể lo cho tương lai của nữ nhi sau này, cùng đạo lý đó, bọn họ
cũng phải có trách nhiệm với Hoắc Khinh Ly, con gái họ không cho người
ta được cái gì. Nếu như do song phương phụ mẫu làm chủ, các nàng một
là thiên kim tiểu thư nhà Thừa tướng, một là hòn ngọc quý trên tay Tướng quân, môn đăng hộ đối thế kia đương nhiên về sau chẳng cần lo lắng
thêm gì nữa.
Nhớ lúc đó Hoắc Tướng quân bị giáng
chức, dù cho thất thế nhưng Tiết Tri Thiển và Hoắc Khinh ly đều
là người tâm cao khí ngạo nên không đi nịnh bợ ai, chẳng những
Hoắc Khinh Ly không chịu nửa phần ân huệ mà ngay cả Tiết Tri
Thiển cũng không muốn nhận bất cứ thứ gì từ gia đình, nghĩ
đến việc giúp đỡ các nàng cũng thật khó khăn, nữ nhi từ nhỏ
luôn được nuông chiều thế mà bây giờ lại nỗ lực kiếm sống
không khỏi khiến cho bọn họ cảm thấy tiếc thương.
Khó có dịp Tiết Thừa tướng chịu
đồng ý, Tiết phu nhân vội nói: “Thế thì dễ rồi, bây giờ tôi
liền đi nói việc này cho Tri Thiển biết.”
Tiết Thừa tướng lại ngăn cản bà:
“Bà làm như vậy chẳng khác nào chúng ta nhờ vả người khác,
tôi với Hoắc Cẩm Khải đấu đá nhau hơn nửa đời, nhất định ông ta
không thể cư xử lễ độ cầu xin tôi.”
Tiết phu nhân nhất thời không nói
gì, lúc nào rồi mà còn khẩu khí như vậy, hơn nữa lại lấy
đại sự cuộc đời nữ nhi ra để nói. Có điều Tiết phu nhân luôn xem
chồng như trời, Tiết Thừa tướng nói gì thì bà tất nhiên sẽ làm theo
nhưng vẫn có chút lo lắng hỏi: “Sợ rằng Hoắc Tướng quân không hiểu được ý tứ này, hoặc là hiểu được nhưng không đồng ý thì sao?”
Tiết Thừa tướng nói: “Nếu ngay cả chuyện
đó mà ông ta cũng không thể vì Khinh Ly chấp nhận thì làm sao tôi có thể đồng ý để Tri Thiển theo Khinh Ly đây?”
Tiết phu nhân ngẫm lại thấy cũng đúng, sai hạ nhân đi bảo Tiết Tri Thiển trở về.
Tiết Tri Thiển nghe cha mẹ nói không
chịu gặp nàng, nghĩ đến cảm thấy đau lòng, nàng sợ Hoắc Khinh Ly lo lắng, cố nhịn xuống nước mắt, còn bày ra dáng vẻ thở
hồng hộc bảo: “Không gặp thì không gặp, Khinh Ly, chúng ta đi
thôi.”
Hoắc Khinh Ly lại lắc đầu: “Nàng vào trong đi, cha và mẹ nàng chỉ là không muốn gặp ta.”
“Như vậy sao được, chúng ta phải đi cùng nhau.”
Hai người đang dùng dằng chợt nghe xa xa truyền tới thanh âm trung khí mười phần: “Khinh Ly!”, quay đầu nhìn lại.
Dẫn đầu là Hoắc Tướng quân mình vận áo giáp uy phong lẫm liệt, phía sau ông là đoàn binh lính mặc
quân phục cùng màu, tất cả lưng thẳng tắp, vẻ mặt trang nghiêm
khiêng hòm rương nặng trịch tiến bước chỉnh tề, khí thế như
cầu vồng chiếm hơn nửa đường cái đang đi về hướng các nàng.
Hoàn cảnh long trọng thế kia thu hút lượng lớn bách tính quay xung quanh xem náo nhiệt.
Tiết Tri Thiển cùng Hoắc Khinh Ly liếc mắt nhìn nhau, không biết chuyện gì đang xảy ra.
Hoắc Khinh Ly nghênh đón hỏi: “Cha, cha đang làm gì vậy ạ?”
Hoắc Tướng quân chỉ cười nhưng không
đáp, quay sang nói với Tiết Tri Thiển: “Tri Thiển, con mau đi
thông báo cho cha con biết, nói rằng bổn tướng quân đưa nữ nhi
mang sính lễ tới rồi đây.”
Tiết Tri Thiển và Hoắc Khinh Ly đều
biểu cảm như nhau, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó lại khiếp sợ,
cuối cùng mừng đến chảy nước mắt.
Dân chúng xem náo nhiệt đều châu đầu ghé tai xì xầm bàn tán, tại sao nữ nhi lại mang sính lễ tới? Quả thực là chưa từng nhìn thấy chuyện này bao giờ, trong
lòng mỗi người đều cảm thấy kì lạ, hơn nữa ai ai cũng biết
Tiết gia đại công tử là Phò mã đương triều, tiểu công tử còn
chưa tới tuổi lập gia thất, chỉ còn một đại tiểu thư khuê nữ,
chẳng lẽ là…
Hoắc Tướng quân nhìn Hoắc Khinh Ly, vô cùng yêu thương nói: “Khinh Ly, con không trách cha chậm trễ chứ?”
Hoắc Khinh Ly rưng rưng lắc đầu, kinh
hỉ từ trên trời rơi xuống khiến cho nàng hồi lâu không nói nên
lời, đồng thời nghĩ đến chuyện mẫu thân của nàng lúc này đang cùng Hoàng hậu bàn tính cho tương lai của Bạch Cảnh Giản.
Khi Tiết Tri Thiển đi ra, ngoại trừ
phu thê Tiết Thừa tướng còn có An Bình thân mang bụng bầu được
Tiết Tri Thâm thận trọng đỡ tới. Lúc Tiết Tri Thâm nhìn thấy
bóng hình xinh đẹp kia, đến tận bây giờ vẫn không thể nào giữ được
tâm lặng như nước, trong lòng mỗi người đều ôm một giấc mộng, bởi vì
không thể nào đạt được nên mới đẹp đẽ vẹn nguyên.
Chẳng qua Tiết Tri Thâm chỉ thoáng nghĩ
đến một chút nhưng lại bị An Bình thu vào trong mắt, người bên ngoài
không để ý tới bọn họ, An Bình thì thầm: “Sao thế, còn nhớ tới ư?”
“Chỉ là có chút hoài cảm mà thôi.” Tiết Tri Thâm nói.
An Bình thấu hiểu được lòng hắn nghĩ gì,
giống như khi nàng nhìn thấy Tô Dĩnh vậy, cái loại tình cảm mãnh liệt ấy sớm đã tan biến, nhưng đôi khi chợt nhớ tới lại cảm thấy có chút mất
mát. Vả lại những hành động của Tô Dĩnh không khiến cho nàng phải lưu
luyến chút nào, còn Tiết Tri Thâm ôn nhu cùng săn sóc như nước chảy đá
mòn, chậm rãi xuyên thấu vào lòng nàng. An Bình sờ sờ cái bụng nhô lên,
cảm giác hạnh phúc lan tỏa.
Tiết Tri Thâm sớm đã dời ánh mắt đi, nhìn người trước mặt đầy yêu thương.
An Bình lần nữa cảm động chuyện
giữa Tiết Tri Thiển và Hoắc Khinh Ly, nàng vẫn luôn cho rằng hai
nàng sẽ chẳng đi đến đâu, nào ngờ hai người có thể “Đợi vầng mây rẽ thấy trăng thanh*”, chứng kiến nụ cười trên khuôn mặt Tiết Tri Thiển đầy thật tâm
khiến lòng nàng khẽ động, đột nhiên nảy sinh ý nghĩ, kéo Tiết Tri Thâm đến một bên nói: “Tri Thâm này, chúng ta đã có Tiểu
Duệ, vả lại về sau có thể sanh thêm nữa, chi bằng…”
Tiết Tri Thâm hiểu ngay ý tứ kia, không
đợi nàng nói xong đã cướp lời: “Thật tốt quá, nàng bằng lòng ư?” Kỳ thực hắn đã sớm nghĩ đến việc để Tiết Tri Thiển nhận con mình làm con nuôi,
hơn ai hết hắn biết Tiết Tri Thiển thích con trẻ nhiều thế nào,
mỗi lần Tiết Tri Thiển nhìn thấy Tiểu Duệ hai mắt đều tỏa
sáng, chơi đùa hơn cả buổi mới chịu dừng. Tỷ tỷ và Hoắc Khinh Ly đều là nữ nhân đương nhiên không thể sinh con, nếu như hai
người yêu nhau mà không có đứa bé ở giữa làm giảng hòa, sợ rằng
sau này mâu thuẫn ngày càng nhiều, giống như hắn cùng với An
Bình từ sau khi sinh Tiểu Duệ, bọn họ tranh cãi cũng dần ít đi, có thêm một đứa trẻ như thêm một phần nhẫn nại, hắn chỉ hy vọng các nàng có thể sống một cuộc đời bình thường, trước kia còn sợ An
Bình không đồng ý nhưng hiện tại An Bình đã chấp nhận làm cho
hắn không khỏi mừng vui. (Chậc chậc chậc, một Tri Thiển con ra đời, học theo mẹ nó, bắt chéo chân – cắn hạt dưa – xem náo nhiệt :))))
An Bình giả vờ tức giận nói: “Thì ra chàng đã sớm nghĩ tới rồi cơ à.”
Tiết Tri Thâm vội giơ tay thề thốt: “Nàng không đồng ý thì có cho ta mười lá gan đi nữa cũng không dám.”
Tuy rằng Hoắc Tướng quân đích thân
đến đây nhưng Tiết Thừa tướng nào phải người dễ nói chuyện, hai
người vốn đối đầu nhau tất nhiên phải tranh luận một phen, tình
cảnh hiện giờ quả thực rất sôi nổi.
Hoắc Khinh Ly cùng Tiết Tri Thiển
mười ngón đan vào nhau, an tĩnh đứng ở một bên, bao nhiêu khúc
mắc quanh co từng trải giờ đây không còn trọng yếu nữa, điều quan trọng là… cuối cùng các nàng đã tới được ngày này.