Editor: Tachito
Trong kinh thành, không biết từ khi nào
lại xuất hiện một vị mỹ nhân còn xinh đẹp hơn cả “song kiều kinh thành”, công tử đại gia trong thành nhìn thấy đều không khỏi thèm thuồng, cho
đến một ngày, Hoàng thượng vì nghênh đón tướng quân thắng trận trở về đã tự mình điều văn võ bá quan nghênh đón ở cửa thành, chỉ thấy vị mỹ nhân kia cùng tướng quân uy vũ cưỡi chung một con ngựa dẫn đầu, tướng quân
khí thế bức người cùng mỹ nhân kiều diễm, hình ảnh mới đẹp đẽ làm sao.
Kẻ háo sắc đương nhiên sẽ bị mỹ nhân hấp
dẫn, sau đó dùng ánh mắt sắc bén nhìn xem là vị tướng quân nào, lập tức
nhận ra liền kinh hô, Ô~ đây chẳng phải là Hoắc đại tướng quân năm năm
trước bị giáng chức thành sĩ tốt đây sao?
Hoàng thượng ở ngay trước mặt mọi người
tuyên chỉ, Hoắc tướng quân chiến công lừng lẫy, khôi phục quan chức, sắc phong Nhất Đẳng Công, ban thưởng một tấm kim bài miễn tử, mà mỹ nhân
bên cạnh ông cũng được sắc phong là Nhất phẩm Cáo mệnh phu nhân.
Thì ra vị mỹ nhân được đám công tử bột
trong kinh thành thèm thuồng đã lâu chính là tướng quân phu nhân, mặc dù Hoắc tướng quân nhìn qua so với phu nhân lớn tuổi hơn nhiều, nhưng như
vậy cũng không hề ảnh hưởng đến bọn họ chút nào, nhìn mà xem, xưa nay
anh hùng luôn kết hợp cùng mỹ nhân, bọn họ trông cực kỳ xứng đôi thế kia mà.
Nếu đã là phu nhân của Hoắc tướng quân,
đám công tử bột sao còn dám đem lòng tơ tưởng, một lần nữa đành đặt tâm
tư vào “song kiều kinh thành” đi thôi. Có điều hai nữ nhân này quả thực
là kỳ lạ, đã sớm qua tuổi lấy chồng nhưng mãi không chịu gả, mà cứ đi
ngược nhân thế hết lần này tới lần khác mỗi ngày còn ăn mặc trang điểm
lộng lẫy xuất hiện ở trong chợ, để cho người khác nhìn thấy nhưng không
chiếm được, quả thực trong lòng ngứa ngáy khó chịu.
Hôm nay Hoắc đại tướng quân khôi phục
quan chức, muốn thành thân cùng Hoắc đại tiểu thư thì càng khó khăn hơn. Về phần Tiết đại tiểu thư, mặc dù Thừa tướng đại nhân đến nay còn chưa
cho nàng ta về nhà, nhưng dẫu sao vẫn là Thừa tướng thiên kim, kẻ thèm
thuồng Tiết đại tiểu thư dù có tà tâm cũng không có can đảm, thật sự
không dám bất chấp.
Không chiếm được trên tay nhưng nhìn cho
đỡ thèm cũng được, cho nên mỗi ngày người đến “Mặc Nhiễm Trai” nhiều
không đếm xuể, trên danh nghĩa đến để mua tranh, nhưng thật ra là muốn
được đến gần mỹ nhân, mà thư họa lại cực kì đắt, một bộ chỉ với vài nét
bút mực trúc là có thể bán được năm mươi lượng, trong phòng ngay cả
chưởng quỹ cũng thấy chạnh lòng, mỗi khi khách nhân mua xong ra về đều
len lén nhét chút bạc vụn cho bọn họ, những khách nhân đó cảm động đến
rơi nước mắt.
“Tiểu thư à, bây giờ người vẽ tranh càng
ngày càng qua loa rồi đấy.” Bao Uyển Dung xem vật trong tay nhìn không
ra là tranh gì, vừa chắc lưỡi, vừa lắc đầu.
Tiết Tri Thiển đang ở trước gương đồng
hoạ mi, quay đầu lại nhìn thoáng qua rồi chợt nhìn lại, mình cũng không
nhận ra bức tranh này vẽ cái gì… Suy nghĩ một chút rồi dùng than chì
trong tay múa vài nét bút lên tranh, một dáng vẻ thướt tha mềm mại của
nữ nhân lập tức nổi bật trên mặt giấy, không thể không nói, tài nghệ vẽ
tranh của Tiết Tri Thiển đã đạt đến một tầm cao mới.
Bao Uyển Dung hài lòng nói: “Vậy thì còn tạm được.”
“Bức họa này nhiều hơn năm mươi lượng đấy.”
Bao Uyển Dung: “…”
Cất bức tranh đi, vài lần muốn nói gì đó
lại thôi, sau lại nói: “Tiểu thư này, chi bằng người hạ mình trước đi
vậy, trở về xem thử tình hình thế nào rồi, có một dạo phu nhân bị bệnh,
ngày nào cũng nhớ mong tiểu thư muốn gặp tiểu thư.”
Tiết Tri Thiển dừng động tác trên tay một chút, sau đó tiếp tục họa mi của mình: “Mưu kế giả vờ đổ bệnh này mẹ ta đã dùng qua rất nhiều lần rồi, bọn họ ngày nào còn chưa đồng ý cho ta
và Khinh Ly sống cùng nhau thì ngày đó ta sẽ không quay về đâu.”
Bao Uyển Dung thở dài nói: “Người làm cha làm mẹ ai lại không hy vọng con mình sống tốt, bọn họ thấy người và
Hoắc đại tiểu thư sống cùng nhau sẽ không có tương lai, không đồng ý
cũng là chuyện có thể hiểu thôi.”
Tiết Tri Thiển đập than chì lên bàn đánh
“bộp” một tiếng, đầu bút lập tức bị gãy thành hai đoạn, chỉ thấy nàng
mặt giận dữ: “Ngay cả Hoàng thượng ban rượu độc ta còn dám uống, vậy mà
vẫn chưa đủ chứng tỏ quyết tâm của ta sao?”
Bao Uyển Dung lòng vẫn còn sợ hãi liền vỗ ngực một cái nói: “Tiểu thư còn nói nữa à, rượu độc không khiến người
độc chết nhưng lại khiến ta bị dọa gần chết đây này, người cũng thật là, cổ giương lên đầu rơi xuống, nếu thật có chuyện không hay như thế xảy
ra thì làm sao đây hả?”
Tiết Tri Thiển bĩu môi, không thèm quan tâm nói: “Thì đi cùng Khinh Ly thôi.”
“Đúng là đứa trẻ vô tri, khó trách lão
gia và phu nhân oán trách tiểu thư như vậy, ngay cả ta trong lòng cũng
không dễ chịu gì”, Bao Uyển Dung tự vỗ ngực mình, “Ngoại trừ người trong lòng là Hoắc đại tiểu thư ra thì người không còn nghĩ cho ai khác nữa
hay sao, làm gì còn nghĩ đến chúng ta nữa? Về phần ta, ta nuôi tiểu thư
khôn lớn dễ dàng như vậy sao, giúp tiểu thư thu xếp biết bao nhiêu cục
diện rối rắm, mách cho tiểu thư biết bao nhiêu là ý kiến hay, còn chuyện giữa người và Hoắc đại tiểu thư nữa, nếu không phải ta ở bên trong đáp
cầu dắt mối, các người liệu có thể thành đôi sao? Qua cầu rút ván, vong
ân phụ nghĩa, tiểu thư cứ tiếp tục ở đó mà làm bạch nhãn lang* đi, ta tự thương lấy thân ta thì hơn.” (*kẻ vô tình vô nghĩa)
Tiết Tri Thiển xoay người ôm bà ta: “Xem
cái bộ dạng hẹp hòi của bà kìa, ta quên khi nào chứ, cho nên mới nói
người tốt sẽ được báo đáp tốt, chẳng phải bây giờ Khinh Ly đối xử với bà còn tốt hơn ta đối với bà hay sao, bà còn chưa thấy như vậy đã đủ rồi
à.”
“Chuyện này cũng đúng.” Bao Uyển Dung lại đắc ý, “Không gặp Bạch Sương Sương kia thì thôi chứ mỗi lần nhìn lại ta đều hận nghiến răng nghiến lợi, như vậy cũng phải thôi.”
Tiết Tri Thiển nhìn bà chau mày: “Người
ta hiện giờ đã là Nhất phẩm Cáo mệnh phu nhân, còn khôi phục lại dung
mạo xinh đẹp, toàn bộ tâm tư của nam nhân trong kinh thành đều nghĩ tới
bà ấy đấy.”
Bao Uyển Dung liếc mắt: “Ai thèm chứ, cây to thì đón gió lớn, ta lại muốn chống mắt lên xem bà ta có thể đắc ý được bao lâu.”
Tiết Tri Thiển rõ ràng nghe thấy một dòng vị chua, cũng không cười nữa mà mang chuyện khác ra trêu chọc bà, đây
cũng là bí mật nàng mới vừa phát hiện ra, huých vai Bao Uyển Dung một
cái, thần bí cười hề hề nói: “Uyển Dung à, gần đây ta thấy bà và bà chủ
Như Yên của tiệm cầm kỳ rất thân mật nha!” (lật xem chương 2 để biết lí lịch ghệ của Bao đại nhân nhóe :)))
Nét mặt Bao Uyển Dung hơi ửng đỏ, đẩy
Tiết Tri Thiển ra, vẻ mặt nhăn nhó nói: “Tiểu thư toàn đoán mò là giỏi,
ta với bà chủ Thẩm chẳng có quan hệ gì cả, chỉ là thiếu tay cho nên cùng nhau đánh vài ván mạt chược mà thôi.”
Tiết Tri Thiển một chút cũng không tin:
“Hai người mắt đi mày lại đều bị ta thấy hết cả rồi, bộ son phấn trên
bàn trang điểm của bà cũng là do bà ấy tặng, bà còn xem như bảo bối vậy
đó, làm như sợ ai đoạt lấy không bằng, mỗi khi thấy ta trở về, bà đều
đem giấu, bà thành thật thừa nhận đi, có theo đuổi được người ta chưa?”
Bao Uyển Dung thẹn quá hoá giận nói: “Tiểu thư mà còn nói nữa ta liền trở mặt đấy nhé.”
Chuyện này còn chưa kịp trở mặt thì đã có tiểu nha đầu đứng ở ngoài cửa gọi vào: “Bao đại nương ơi, bà chủ Thẩm tìm bà này.”
Tiết Tri Thiển lập tức cười ha hả, Bao
Uyển Dung thì mặt đầy xấu hổ, bất quá vẫn nói với tiểu nha đầu: “Nói với bà chủ Thẩm là ta sẽ ra ngay.”
Tiết Tri Thiển sau khi cười xong, nghiêm
mặt nói: “Nhũ nương à, bà cũng nên vì chính mình mà suy tính đi chứ,
chưa nói đến bà và Bạch Sương Sương đã hoàn toàn không có khả năng, nói
đến Bạch Sương Sương kia, thật sự người này không thích hợp với bà chút
nào, bà đối với người khác quá tốt, cũng nên có một người đối xử tốt với bà, ta thấy Như Yên cô cô rất tốt, người đẹp có tâm thiện lương không
nói, lại còn đối xử với bà tốt như vậy, hiếm có nhất là bà ấy vậy mà
cũng có ý với nữ nhân, bỏ qua lần này thì không còn lần nào nữa đâu, nên nắm bắt thật tốt đi thôi!”
Bao Uyển Dung thu lại vẻ giận dữ, cũng nghiêm túc nói: “Ta biết rồi.”
Tiết Tri Thiển nắm chặt tay thành quyền động viên bà, trên mặt Bao Uyển Dung lại có chút xấu hổ.
Lúc Tiết Tri Thiển xuất hiện trong cửa
hàng thiếu chút nữa đã sáng chói mù mắt khách nhân, vì lúc này đây nàng đang vận trên mình bộ váy đỏ xinh đẹp đến cực hạn, váy dài thướt tha
kéo trên mặt đất như khói như mây, búi tóc phù dung phía trên cài một
cây trâm trân châu, tua cờ rủ xuống, mày sậm môi son, xinh đẹp như yêu
nghiệt.
Sóng mắt lưu động, Tiết Tri Thiển nhìn
bọn nam nhân, bộ dạng thất thố của họ đều thu vào mắt, trong nội tâm có
chút khinh thường, bất quá dù sao những người này cũng là cơm cha áo mẹ
của nàng, cũng không nên biểu hiện ra ngoài, đi đến chỗ quầy hàng, quay
đầu lại nhếch miệng nhìn bọn họ, nhất tiếu bách mị sinh*, những khách
nhân càng ngây ngô người. (*một nụ cười sinh trăm vẻ đẹp)
Vốn là Tiết Tri Thiển cũng không muốn ăn
mặc phô trương như thế, nhưng hôm nay Hoắc Khinh Ly sẽ trở về, lần này
ra ngoài có hơi lâu, đã gần một tháng rồi, trong lòng thực sự rất nhung
nhớ, ăn mặc thành như vậy tất nhiên là do nữ nhân chỉ làm đẹp vì người
mình yêu.
Tiết Tri Thiển mới vừa uống nửa chung trà thì thấy một cỗ kiệu ở trước cửa, người chưa xuống kiệu, chỉ có một nha đầu đi thẳng đến trước mặt Tiết Tri Thiển, nói: “Phu nhân nhà ta muốn
gặp tiểu thư.”
Nha đầu trông thật lạ mắt, Tiết Tri Thiển không biết trong kiệu là người phương nào, hơn nữa còn là một vị phu
nhân, thế nên khẳng định không phải vì mua tranh họa mà tìm đến, ấy chà, chẳng lẽ là thê tử của khách quen nào đến hưng sư vấn tội? Nói mới nhớ, tranh họa đúng là không đáng nhiều tiền như vậy…
Tiết Tri Thiển đi theo ra ngoài, còn chưa gặp được người bên trong, trước hết đã cảm giác được một luồng khí chất cường đại toát ra, rất quen thuộc, nhất thời không nhớ ra được là ai.
“Tri Thiển.”
Chỉ một tiếng, Tiết Tri Thiển hai chân
mềm nhũn, thiếu chút nữa đã quỳ xuống, nha đầu bên cạnh vội vàng đỡ
nàng, đúng lúc người trong kiệu lại nói: “Giữa đường giữa sá thế này
không cần hành lễ đâu.”
Tiết Tri Thiển thuận theo, trong nội tâm
hoảng sợ, nàng và Hoắc Khinh Ly đã thoát ly cung đình từ lâu lắm rồi,
không biết cách biệt năm năm, Hoàng hậu nương nương đột nhiên lại giá
lâm là có chuyện gì đây.
Trước tiên đuổi khéo khách nhân trong cửa hàng đi, sau đó mời Hoàng hậu xuống kiệu, xa xa chỉ thấy một chiếc xe
ngựa chạy tới, phu xe chính là phu quân của Thường Tứ Hỉ – Lữ Chiêu Tài, vậy là Hoắc Khinh Ly đã trở về.
Hoắc Khinh Ly xuống xe ngựa, mặc dù lặn
lội đường xa, trên người lại không nhiễm bụi trần, tay áo bạch y trong
trẻo nhưng lạnh lùng thoát tục, nhìn thấy Tiết Tri Thiển đặc biệt đứng ở cửa đợi mình, trong lòng thầm vui mừng, tiến đến nắm tay của nàng thì
thấy Tiết Tri Thiển đầy thần sắc lo lắng, vội hỏi: “Làm sao vậy?”
Tiết Tri Thiển chỉ vào bên trong, sau đó dùng thanh âm cực nhỏ nói: “Hoàng hậu nương nương đang ở bên trong.”
Phản ứng của Hoắc Khinh Ly cũng giống như Tiết Tri Thiển khi nãy, đều là thần sắc đại biến, bật thốt ra: “Có chuyện gì vậy?”
Tiết Tri Thiển lắc đầu nói: “Đến trước nàng một bước, ta cũng không rõ.”
Hoắc Khinh Ly lấy lại bình tĩnh: “Đừng lo lắng, có ta ở đây.” Nhớ tới Hoàng hậu còn chưa biết chuyện hai người
các nàng, vội vàng buông tay Tiết Tri Thiển, sửa sang lại y phục một
chút rồi mới đi vào.
Hoàng hậu mặc váy thêu đuôi phượng màu
ánh kim, khoác ngoài áo choàng vân ti, đây chỉ là cách ăn mặc bình
thường của quý phu nhân, nhưng khí thế lại kinh người, cho dù là đang
đưa lưng về phía các nàng, vẫn cảm giác được một chút áp bách.
Tiết Tri Thiển treo trên tường phần lớn
là những tác phẩm của mình, Hoàng hậu chậm rãi nhìn một vòng, gật đầu
nói: “Thật không tệ, Tri Thiển quả đúng là tài nữ.”
Hoắc Khinh Ly hành lễ: “Khinh Ly diện kiến nương nương.”
Hoàng hậu nghe vậy xoay người lại, trên gương mặt bình tĩnh có một tia xúc động: “Khinh Ly, ngươi vẫn còn trách Bổn cung sao?”
“Khinh Ly không dám.”
“Bổn cung ba lần bốn lượt chiêu ngươi tiến cung, ngươi đều cự tuyệt, còn không phải là đang trách Bổn cung ư?”
“Kể từ sau khi Hoàng thượng ban cho chén
rượu độc, Khinh Ly của trước kia đã chết rồi, Khinh Ly của bây giờ cùng
lắm chỉ là một người dân bình thường nơi phố phường mà thôi, nương nương thân phận tôn quý, Khinh Ly không dám lỗ mãng ạ.” Hoắc Khinh Ly trong
lời nói tuy lạnh nhạt nhưng lại cung kính.
Hoàng hậu thở dài nói: “Kỳ thật trong
lòng ngươi còn oán khí cũng phải, ngày đó Bổn cung chẳng những không
giúp ngươi mà còn trả đũa, khiến cho Hoàng thượng giận dữ phạt nặng hai
cha con ngươi, thế nhưng Bổn cung cũng bị Hoàng thượng trách phạt, hơn
nữa cũng không nhẹ hơn các ngươi, ngươi cùng lắm chỉ sợ bóng sợ gió một
phen, Hoàng thượng ban cho ngươi chén rượu độc kia nhưng thật ra là rượu nho của Thổ Lỗ Phiên*, còn giáng đi chức Đại tướng quân cha ngươi là kế dụ địch của Hoàng thượng, hôm nay cha ngươi chinh chiến trở về, hoàn
toàn thắng lợi, Hoàng thượng chẳng những khôi phục chức vụ ban đầu của
ông ta, còn ban thưởng kim bài miễn tử, có thể thấy được Hoàng thượng
sủng ái thế nào, bởi có câu nhất vinh câu vinh**, chút ít sai lầm mà
ngươi đã phạm phải sớm đã tan thành mây khói.”
*/Thổ Lỗ Phiên (hay Thổ Phồn – Turfan): là tên vương quốc từng cai trị Tây Tạng mà con người thời nhà Đường hay gọi.
Bonus: nếu cần thêm cảm hứng khi đọc truyện mời nghe bài hát “Nho ở Thổ Lỗ Phiên đã chín rồi – Black Duck” (Tachito)
**/nhất vinh câu vinh – nhất tổn câu
tổn (vế sau): muốn vinh quang thì cùng vinh quang, bị tổn hại thì cùng
tổn hại. Ý nói rằng Hoắc tướng quân được phục chức tha tội cũ thì kéo
theo người thân là Hoắc Khinh Ly cũng được xá tội.
Trong lúc Hoắc Khinh Ly vẫn duy trì lòng
cảnh giác thì Hoàng hậu nói xong những lời này, tựa hồ có chút hiểu được mục đích chuyến đi lần này của người, không đợi Hoàng hậu nói ra, liền
nói trước: “Có lẽ nương nương còn có điều chưa biết, kỳ thật ta cũng
không phải là con gái ruột của cha, Cảnh Giản mới là con trai ông ấy,
hôm nay mẹ ta cũng trở về đây, cả nhà bọn họ đoàn tụ, mà ta đã chuyển ra khỏi phủ Tướng quân, ngoại trừ những lễ nghi ân cần thăm hỏi cần thiết
thì rất ít khi gặp mặt.”
Thật ra ở trong lòng Hoắc Khinh Ly nàng
thân với cha nhiều hơn mẹ, sở dĩ chuyển ra khỏi phủ Tướng quân, một mặt
là vì có thể cùng Tiết Tri Thiển sớm chiều chung đụng, mặt khác là trốn
tránh Bạch Sương Sương. Mặc dù chữa lành bệnh cho Bạch Sương Sương không thể bỏ qua công lao của nàng, nhưng Bạch Sương Sương cũng bởi vì nàng
mới thành ra như vậy, công tội bù trừ lẫn nhau, hiện tại hai người cũng
không ai nợ ai.
Hoàng hậu cũng là lần đầu tiên nghe nói,
dù sao vẫn nhìn ra được Hoắc tướng quân cực kỳ yêu thương Hoắc Khinh Ly, nếu không cũng sẽ không vì Hoắc Khinh Ly mà hy sinh tất cả, cho nên
những lời nói này của Hoắc Khinh Ly cùng lắm là muốn thoái thác mà thôi. Nếu không phải Tô quý phi hạ sinh ra tiểu hoàng tử, hôm nay trong cung
địa vị của bà như chơi vơi giữa trời. Mà vị thế lung lay cũng là do ba
năm trước đây lão quốc trượng (cha của hoàng hậu) đi về cõi tiên, thế lực nhà mẹ đẻ bị Hoàng thượng liên tiêu đái đả*, đã yếu đi rất
nhiều, Thái tử lại là người mà Hoàng thượng kiêng kị, tình cảnh quả thực từng bước hoảng sợ trong lòng (bộ bộ kinh tâm), nếu thật sự
không lôi kéo nổi một chỗ dựa, chỉ e vị trí Đông cung tràn ngập nguy cơ, nếu không bà cũng không lấy danh nhất quốc chi hậu để van cầu Hoắc
Khinh Ly giúp đỡ.
*/liên tiêu đái đả: mượn cách đánh
quyền trong võ thuật để nói lên hành động vừa ngăn chặn, hóa giải
(tiêu), vừa công khích phản đòn (đái đả)/
Hoàng hậu đang muốn nói chuyện, lại nghe thấy ngoài cửa có tiếng huyên náo, nhìn lại thì thấy một người đứng ở cửa.
Tiết Tri Thiển đã phân phó không cho
người ngoài bước vào, nhưng khi nhìn thấy người kia, liền biết rõ vì sao hạ nhân không ngăn được.
“Mẹ.” Hoắc Khinh Ly gọi một tiếng.
Trăm nghe không bằng một thấy, Hoàng hậu
sớm đã nghe nói Hoắc phu nhân xinh đẹp như hoa, sau khi nhìn thấy, quả
nhiên xinh đẹp vô song, với tuổi tác của bà ấy, thực sự không nhìn ra bà ấy có đứa con gái lớn như Hoắc Khinh Ly vậy.
Bạch Sương Sương cũng có bản lĩnh nhìn
người đoán vật, thấy Hoàng hậu ung dung hoa quý, khí độ bất phàm, tuyệt
đối không phải người bình thường, khi được Hoắc Khinh Ly giới thiệu qua, cảm thấy thầm khen, cũng chỉ có Hoàng hậu mới có khí chất như vậy.
Hoắc Khinh Ly chưa kịp khó xử, Bạch Sương Sương vừa đến, đúng lúc giúp nàng giải vây, ý định của Hoàng hậu là lôi kéo Hoắc tướng quân, chuyện này mà cùng Bạch Sương Sương đàm đạo thì
không gì thích hợp hơn, dù sao Danh Kiếm sơn trang cũng được thông qua
giúp triều đình chế tạo binh khí, phần nào giải nguy tình hình khẩn cấp, có điều Bạch Cảnh Giản cũng không phải là một tướng tài, không có Bạch
Sương Sương ở sau lưng chỉ điểm, mới vừa qua hai năm thì đã chống đỡ
không nổi.
Bạch Sương Sương không muốn gia nghiệp hoàn toàn bị sụp đổ, liền giao lại Danh Kiếm sơn trang cho một thế giao (quan hệ thân thiết lâu đời) của Bạch gia, điều kiện duy nhất chính là không được để cho Danh Kiếm
sơn trang bị xoá tên trên giang hồ, ít nhất phải thực hiện được trong
thời gian bà còn sống. Sau đó Bạch Cảnh Giản cũng đến kinh thành, ngay
lúc đó Hoắc tướng quân đã bị giáng chức còn đang đánh trận tại biên
quan, may nhờ Tiết Tri Thâm hỗ trợ mới lấy được chức võ quan phi kỵ úy*, cứ tưởng rằng Hoắc tướng quân quan phục nguyên chức, có thể giúp Bạch
Cảnh Giản trải đường bắc cầu, nâng cao một bước, nào ngờ Hoắc tướng quân là người chính trực, cuộc đời trải qua không biết bao lần lên voi xuống chó, biết rõ muốn thành tài thì phải dựa vào chính mình tôi luyện,
chẳng những không giúp Bạch Cảnh Giản mà còn làm khó hắn đủ điều, khiến
cho Bạch Cảnh Giản khổ không sao kể xiết, đương nhiên tiếng xấu đều đổ
lên người Bạch Sương Sương.
(*một chức quan ngũ phẩm)
Bạch Sương Sương cũng vì muốn gắn kết mối quan hệ cha con giữa hai người họ mà đã hao tốn biết bao tâm tư, cũng
biết Hoắc tướng quân làm như vậy chỉ vì muốn tốt cho Bạch Cảnh Giản,
không cách nào khuyên ngăn được, hiện tại Hoàng hậu lại tìm tới cửa,
hai người đều có sở cầu, vừa lúc có thể làm thành một cuộc trao đổi,
Bạch Sương Sương và Hoàng hậu đều là cao thủ có lòng dạ thâm sâu, muốn
đối phương thua thiệt thì thật khó khăn, để hai người hợp tác đôi bên
cùng có lợi, cùng nhau tính kế, quả thực vô cùng thích hợp.
Hoắc Khinh Ly nghĩ như thế, cũng sẽ làm
như thế, chỉ ám hiệu vài câu, Hoàng hậu và Bạch Sương Sương liền tâm
linh tương thông, Hoắc Khinh Ly thì mang theo Tiết Tri Thiển tránh đi,
hiện tại các nàng muốn được yên ổn đã khó, không muốn lại dính dáng đến
những chuyện chẳng đáng này.
Sau khi đi xa, Tiết Tri Thiển mới khen: “Khinh Ly, nàng thật là thông minh quá đi.”