Giang Mục không có trả lời một câu gọi kia của Hạ Lăng. Tuy rằng hệ
thống đã sớm nói với Hạ Lăng rằng vấn đề về bệnh của Giang Mục đã không
còn trở ngại, có thể nói là hoàn toàn gần như đã được khôi phục. Nhưng
mà sợ là sợ Giang Mục sẽ tái phát bệnh cũ, loại bệnh tình này cho dù là
ai cũng không thể nói chính xác được, bất quá cũng may cho dù có tái
phát thì cũng sẽ không kéo dài quá lâu.
Cảm xúc của Giang Mục có
chút không ổn, bởi vì vừa rồi động tác của y có chút lớn, khiến cho
những người đang ngồi trong quán trà sữa đều đưa tầm mắt về phía này. Vì để đảm bảo thân phận của Giang Mục không bị bất cứ ai phát hiện, Hạ
Lăng đành phải mạnh mẽ lôi kéo Giang Mục rời khỏi quán trà sữa. Biện
pháp tốt nhất hiện tại chính là đưa y trở về nhà, còn những vấn đề khác
thì tạm thời không cần bàn tới.
Hạ Lăng cũng không biết một người đột nhiên không nghe được thấy gì có thể hay không sẽ tạo thành ảnh
hưởng đối với thần kinh, bất quá nhìn Giang Mục bộ dáng như sắp tan vỡ
dựa vào bên cạnh, Hạ Lăng có chút không đành lòng. Cũng may quán trà sữa cách nhà của Hạ Lăng không quá xa, Hạ Lăng đặc biệt chỉ chọn đường nhỏ
để đi. Loại trạng thái này của Giang Mục nếu như để cho người ta phát
hiện ra liền sẽ rất phiền phức.
Xác nhận xung quanh hẳn là sẽ
không có ai chạy tới đây xong, Hạ Lăng mới đem Giang Mục từ trong góc
khuất đi về phía phòng trọ của hệ thống thuê cho mình. Đôi nam nữ lúc
trước cãi nhau ở dưới tầng, hiện tại đã được khuyên nhủ. Nam thì sắc mặt rất kém, trên mặt rõ ràng có vài vết máu bởi vì bị móng tay cào tới;
còn nữ thì bộ mặt xưng phù cũng không thua kém gì.
Nhẹ nhàng liếc mắt về phía xe cảnh sát ngay cạnh đó một cái, Hạ Lăng vẫn lựa chọn coi
như không nhìn thấy bất cứ thứ gì đang xảy. Có những thời điểm lòng hiếu kỳ quá mạnh, thực sự cũng không phải là việc gì tốt. Cứ thích làm một
quần chúng vây xem hài kịch, có lẽ không chừng một lúc nào đó lửa cũng
sẽ đốt lên trên người của bạn mà bạn còn không biết. Phụ giúp Giang Mục
đi lên trên tầng, Hạ Lăng còn tưởng rằng Giang Mục hiện tại cảm xúc có
chút không ổn sẽ làm khó tới mình, không chịu để bản thân nâng y đưa trở về phòng ở. Không nghĩ tới mới vừa lôi kéo được vài bước lên tầng,
Giang Mục liền nhìn hắn bằng một thần sắc quái dị.
“Đây là đâu?”
Hạ Lăng sợ nhất chính là Giang Mục hiểu lầm bản thân đang muốn bắt cóc
linh tinh gì đó, chỉ là hiện tại cho dù hắn có nói ra thì Giang Mục cũng không nghe thấy được. Muốn dùng bút để viết chữ thì cũng không có chữ,
ngay cả di động cũng không có, căn bản là không có phương pháp nào để
cùng Giang Mục tiến hành trao đổi. Do dự nửa ngày, Hạ lăng cũng không
quản Giang Mục có hiểu hay không, hé miệng thả chậm tốc độ nói, nói ra
một câu ‘Tôi mang anh trở về nhà’ liền trực tiếp kéo Giang Mục đi lên
tầng năm.
Dù sao chờ sau khi Hạ Lăng nói ra câu nói kia, Giang
Mục cũng không có động tác gì cả, toàn thân yên tĩnh mặc cho Hạ Lăng lôi kéo cánh tay của y bước lên một tầng lại một tầng. Chờ tới sau khi bước tới trước cánh cửa của phòng ở, Hạ Lăng lấy ra chìa khóa để mở cửa, sau đó ra hiệu cho Giang Mục tùy ý đi vào. Giang Mục cũng không do dự, nâng chân lên đi vào trong phòng ở, Hạ lăng cũng lập tức đem cửa đóng chặt
vào.
Rất nhanh chạy về trong phòng của mình lấy ra một cái bút dạ cùng một tờ giấy, Hạ Lăng ngồi xuống cái ghế trước mặt của Giang Mục,
nhanh chóng viết xuống một hàng dài.
[Tôi rất xin lỗi, không cùng anh nói trước đã đem anh lôi trở về nhà của mình. Nhìn tình huống của
anh vừa rồi, định hỏi anh xem có sao không, nhưng mà anh lại không trả
lời tôi. Có phải hay không lỗ tai có vấn đề? Tôi làm như vậy có chút
đường đột, nhưng mà cũng xin Giang nam thần thứ lỗi cho.] Hạ Lăng một
đường trở về bước chân rất gấp gáp, thời điểm về tới nhà thì khí lực
cũng không còn dư bao nhiêu, cho nên chữ viết có chút hơi ngoáy, nhưng
tốt xấu gì Giang Mục cũng vẫn có thể đọc được.
Chữ viết này vừa
nhìn qua đã thấy có chút kỳ quái. Thời điểm trước kia Giang Mục được Hạ
Lăng trị liệu cho, Hạ Lăng cũng từng rất nhiều lần hãm hại không chịu
cùng y nói chuyện, mà trao đổi với y bằng phương thức chữ viết. Cho nên
Giang Mục đối với chữ viết của Hạ Lăng rất quen thuộc. Mà hiện tại người tên Lăng Hạ này chữ viết tuy rằng có chút ngoáy, nhưng mà lại cực kỳ
giống chữ của Hạ Lăng.
Giang Mục ở trong đầu có rất nhiều suy
đoán về thân phận của nam sinh có tên Lăng Hạ này. Y có một loại dự cảm
không tốt, nhưng mà Giang Mục vẫn như trước lựa chọn tạm thời quan sát
Lăng Hạ xem sao, “Không sao, chuyện này tôi còn cần cảm ơn cậu. Bệnh về
lỗ tai của tôi tuy đã chữa khỏi nhưng vẫn có thể sẽ bị tái phát. Đây coi như là lần đầu tiên bị tái phát, tôi cũng không biết sẽ kéo dài bao
lâu. Nếu tình trạng này mà bị người ta nhìn thấy, nhất định sẽ tạo thành ảnh hưởng tiêu cực.”
[Cái kia, anh không trách tôi là được rồi.
Hiện tại thời gian cũng có chút trễ, nếu anh không ngại thì có thể ở lại nhà tôi dùng một bữa cơm.] Hạ Lăng tuy rằng thích ăn, nhưng mà đối với
thiên phú nấu ăn của mình thì vẫn rất hiểu rõ. Hắn bảo Giang Mục lưu lại ăn cơm kỳ thực ra chính là mua đồ ăn làm sẵn từ bên ngoài về, bất quá
so với mấy món cháy đen thui mà bản thân làm ra thì vẫn tốt hơn rất
nhiều.
“Vậy phiền toái cậu.” Giang Mục cũng không khách khí, tình huống hiện tại có thể trốn liền trốn, nhiều một chuyện chẳng bằng ít
một chuyện. Bất quá vấn đề chính là Hạ Lăng không có một xu trên người.
Hắn rối rắm cả buổi, cuối cùng nhịn đau đổi từ hệ thống nơi đó 2000 đồng theo tỉ lệ 1:100. Tích phân của hắn trước kia muốn đổi bao nhiêu thì
đổi, cũng không làm sao cả, mấu chốt chính là hiện tại hắn còn quá ít
tích phân, ai biết được sau đó có hay không phải dùng tới tích phân. Cho nên có thể tiết kiệm được bao nhiêu liền cố tích kiệm bấy nhiêu.
[Này, Giang nam thần, anh thích ăn cái gì? Tôi đi xuống mua, dưới tầng vừa
vặn có một quán cơm.] Ở trong ánh mắt nghi hoặc của Giang Mục, mới chậm
rãi viết, [Thông cảm một chút, bởi vì tôi không biết nấu cơm.] Không
biết nấu cơm chính là tâm bệnh đã quấn quýt lấy Hạ Lăng suốt bao nhiêu
năm, trước kia hắn tính toán sẽ học thật giỏi để tự nấu cho mình ăn,
không nghĩ tới học không nổi, cuối cùng vẫn chỉ có thể để cho Lâm Quân
Ngạn hỗ trợ.
“Khẩu vị của tôi không quá kén, tùy tiện mua thứ gì
cũng được.” Giang Mục những lời này là thực lòng. Trước kia thời điểm Hạ Lăng ở tại nhà của Giang Mục, phát hiện ra Giang Mục cái gì cũng có thể ăn được, không đặc biệt chán ghét hay thích món ăn nào. Nhưng mà việc
bản thân ở không bao lâu lại bị Giang Mục nuôi cho thành kén chọn, điều
này hắn mới không chịu thừa nhận đâu.
Đi xuống dưới tầng, Hạ Lăng tới trong quán cơm mua một vài món ăn mà trước kia hắn thường nhìn thấy nhất tại trong nhà của Giang Mục, sau đó mới cảm thấy mỹ mãn mà trở về
nhà. Tiền của bữa cơm này cũng không có đắt như hắn tưởng tượng, mua
thêm một chút nữa cũng chưa tới 50 động, giá cả hợp lý tới mức Hạ Lăng
muốn tặng cho lời khen.
Đi tới trên tầng, Hạ Lăng vươn tay mở
cửa, lại không nghĩ tới hắn vừa mới quay đầu liền thấy được Giang Mục
đang đứng ở bên cạnh cửa sổ, hơn nữa cửa sổ này còn đang trong trạng
thái hoàn toàn không có che chắn gì. Có thể nói Giang Mục chỉ cần tiến
về phía trước một chút thôi, rất có thể sẽ bị ngã xuống khỏi cửa sổ. Vì
cửa sổ trong phòng ở có chút lớn, lấy dáng người của Giang Mục mà nói,
nhảy xuống bên ngoài là không thành vấn đề.
“?” Giang Mục hiển
nhiên còn chưa có khôi phục lại tinh thần, nhìn thấy bộ dạng khua tay
múa chân ở trước mặt mình của Hạ Lăng, y có chút buồn cười, “Cậu đang
nói cái gì? Tôi không nghe thấy.” Giang Mục mới phản ứng lại liền thấy
Hạ Lăng chạy về phía cái bàn, dùng bút cùng giấy viết xuống những lời
vừa nói. Đợi cho tới khi Giang Mục xem xong, y rốt cuộc không nhịn nổi,
liền bật cười, “Tôi vì cái gì mà muốn nhảy ra ngoài, hơn nữa cửa sổ này
cũng không phải là do tôi mở ra. Vừa rồi ngồi ở trên ghế có chút lạnh,
sau đó mới phát hiện ra là do cửa sổ mở. Vốn tính toán đi ra để đóng
lại, không ngờ cậu lại trở về.”
Cửa sổ không đóng? Hạ Lăng lập
tức nghĩ tới thời điểm ngày hôm nay khi hắn đang ngủ, bị đôi trai gái
dưới tầng kia ồn ào đánh thức. Lúc đó hắn mở ra cửa sổ nhìn xuống dưới
để xem xem có chuyện gì phát sinh, không nghĩ tới cư nhiên lại quên đóng cửa sổ lại, cứ như vậy vội vàng chạy đi gặp mặt cái tên Hạ lang băm
kia. Phát hiện ra bản thân đã nghĩ quá nhiều, Hạ Lăng có chút ngượng
ngùng xoa xoa đầu, tiện đá vung bút viết ra.
[Đồ ăn tôi đã mua rồi, chúng ta đi ăn cơm trước đã.]
“Được.” Xem ra Giang Mục tâm tình hiện tại không tệ đi? Tuy rằng không biết
Giang Mục thấy gì trong lúc hắn đi xuống mua cơm, bất quá có thể khiến
cho tâm tình của Giang Mục trở nên tốt hơn một chút cũng không tồi. Đem
đồ ăn từng món đặt lên trên bàn, Hạ Lăng đem một cái bát cùng một đôi
đũa đặt xuống trước mặt của Giang Mục.
[Tôi cũng không biết anh thích ăn cái gì, cho nên món nào cũng mua về một chút.]
Hạ Lăng viết như vậy, nhưng mà tự hắn hiểu rõ, những đồ ăn mà hắn mua về
này Giang Mục sẽ ăn được nhiều hơn một chút. Cho dù không tính là thích
thì cũng đạt được tới trình độ gần ‘thích’. Ăn cơm xong, lỗ tai của
Giang Mục đã tốt hơn một chút, đại khái là có thể nghe được một ít âm
thanh. Bất quá thời điểm cùng Hạ Lăng nói chuyện, Hạ Lăng phải nói thật
chậm thì Giang Mục mới có thể nghe được.
Hiện tại Hạ Lăng vô cùng rối rắm, có nên cảm thấy may mắn hay không khi không cần phải viết chữ
nữa, nhưng mà nói chuyện chậm như vậy thực sự là rất mệt mỏi nha
_(:3ゝ∠)_
Đợi cho tới thời điểm Hạ Lăng thu dọn xong hết bát đũa,
đem túi bóng mang xuống dưới tầng để vứt rác, hắn mới phát hiện ra tựa
hồ có ai đó đang nhìn mình chằm chằm. Nhưng mà chờ tới thời điểm hắn
quay đầu lại, lại phát hiện ra ở phía sau không có ai hết. Hỏi hệ thống
một chút, hóa ra là có một vị phóng viên, không biết từ nơi nào nghe
được thông tin ở trên đường nhỏ này thấy có một người rất giống với
Giang Mục xuất hiện qua, cho nên liền cắm chốt tại đây.
Đại khái
là muốn bắt được tin tức mới về Giang Mục, cho nên liền chờ ở đây đi.
Nếu hiện tại để cho Giang Mục trở về, phỏng chừng sáng sớm ngày mai hắn
sẽ có thể thấy được trên trang đầu của các tờ báo sẽ đưa tin [Giang Mục
cùng một nam tử về nhà, nguyên nhân rốt cuộc là làm sao?]. Nói không
chừng còn có thể bịa ra vài tin tức gì đó rất máu chó, ví dụ như nam
thần mà nhóm các chị em yêu thích nhất kỳ thực ra thích nam nhân blab
blab…
Tận lực để cho bản thân nhìn qua tự nhiên một chút, Hạ Lăng vẫn như bình thường trở về nhà. Xác nhận bản thân không hề bị theo sau, Hạ Lăng bước nhanh lên trên tầng, mở ra cửa phòng một cái liền có thể
thấy được Giang Mục đang ngồi ở trên sopha nhìn mình. Không chờ cho
Giang Mục mở miệng, Hạ Lăng liền tranh nói trước, “Dưới tầng có cẩu tử
cắm chốt, đại khái tin tức mà anh xuất hiện ở đây đã bị người nào đó
tung ra ngoài.”
* cẩu tử: paparazzi
“Ừm.” Giang Mục hiển
nhiên đối với chuyện mà Hạ Lăng vừa nói không quá để bụng, “Nếu bên
ngoài thực sự có đội cẩu tử cắm chốt, vậy tối hôm nay tôi trở về sẽ có
thể có một chút phiền phức. Cậu không ngại thì thu lưu tôi một buổi tối
đi?” Giang Mục nói thật dễ nghe, mà Hạ Lăng xác thực cũng có ý như vậy.
Nhưng mà phòng ở này bên trong chỉ có một phòng ngủ duy nhất, chung quy
cũng không thể để cho Giang nam thần ngủ trên sàn nhà đi?
Vậy có
nghĩa là bản thân sẽ ngủ trên sàn nhà gì đó… Bất quá ngủ sàn nhà thì ngủ sàn nhà đi, cùng lắm là hít khí đất. Hạ Lăng chôn người trong phòng
khách xem TV vài giờ, trong lúc đó Giang Mục một mực ở bên cạnh của hắn
để đọc sách, khiến cho Hạ Lăng có chút ngượng ngùng khi đem âm lượng của TV điều chỉnh quá to. Kỳ thực nói là xem TV, nhưng thực ra chính là
đang coi một ít tin tức gần đây. Không tốt chính là Hạ Lăng mặc dù đổi
qua bao nhiêu kênh thì bên trong vẫn nghe được cùng một cái tên.
Giang Mục.
Mà Giang Mục lúc này hiển nhiên cũng có thể nghe được tên của mình đang
được nhắc tới giữa một đám diễn viên, y liền đem tầm mắt từ trên sách
chuyển rời về phía màn hình TV. Tin tức đang được nhắc tới nói về chuyện Giang Mục sắp sửa đóng một bộ phim điện ảnh mới. Nói đây là phim điện
ảnh mới, nhưng kỳ thực Hạ Lăng cũng biết đấy chỉ là nói dối. Bộ phim
điện ảnh này được quay từ trước kia, nhưng chậm chạp chưa được trình
chiếu bởi vì lúc ấy lỗ tai của Giang Mục xảy ra vấn đề mà thôi.
Giai đoạn trước công tác tuyên truyền rất tốt, cho nên thời điểm phim điện
ảnh ra mắt lần đầu, phòng bán vé không ngừng được gia tăng. Số lượng về
sau có bao nhiêu thì Hạ Lăng cũng không dám nghĩ tới. Nội dung của phim
rất hay, hơn nữa tuy rằng chỉ có 90 phút, nhưng mà mỗi một cảnh tượng
hay một đoạn ngắn đều được làm rất dụng tâm. Loại phim điện ảnh như thế
nào mà còn không HOT thì hắn mới cảm thấy kỳ lạ.
Phim điện ảnh
bối cảnh là cuộc sống đại học, câu chuyện nói về tình cảm phát triển của một đôi nam nữ, cuối cùng kết thúc là bi kích, lấy đi không ít nước mắt của người xem. Loại diễn viên trẻ tuổi nhưng lại đã vô cùng nổi tiếng
như Giang Mục, có thể nói không chỉ dựa vào thiên thời địa lợi, mà còn
có quan hệ mật thiết với nỗ lực của chính bản thân y. Trong phim Giang
Mục đóng vai nam chủ tính tình nóng nảy, căn bản không được tính là một
người tốt, nhưng lại bởi vì nữ chủ mà làm ra không ít những hành động ôn nhu.
Nhưng mà nếu một bộ phim điện ảnh có thể HOT, tự nhiên
không thể thiếu được những antifan. Bình luận đại khái chính là Giang
Mục căn bản không hề đem tình cảm tiến nhập vào trong vai diễn, hơn nữa
câu chuyện tuy rằng nhìn qua thì chân thực, nhưng chung quy vẫn luôn cảm thấy có gì đó không quá thực tế… Trong tin tức có đề cập tới một cuộc
phỏng vấn với Giang Mục, Hạ Lăng cũng không nghe bao nhiêu, dù sao chân
thân vẫn đang ngồi ở bên cạnh mình.
“Cậu hình như có chút tâm
sự.” Giang Mục đem sách gấp lại, đây là một tập truyện cổ ấm áp mà Giang Mục tìm thấy được trong phòng của Hạ Lăng. Hạ Lăng thấy Giang Mục đem
sách đặt tại trên bàn, bộ dáng hình như tính tâm sự với mình, hắn vẫn có một chút ngượng ngùng mở miệng nói, “Giang nam thần, tôi chỉ là rất tò
mò, anh cảm thấy những người cố ý bôi xấu anh kia như thế nào?”
“Có vài thời điểm cậu không thể tùy hứng, nhân sinh không có khả năng thuận buồm xuôi gió, muốn ở trên con đường này đi xa hơn, nhất định phải kiên cường hơn so với người khác. Người trong sạch tự nhiên sẽ lộ rõ ra sự
trong sạch, nhưng mà mọi chuyện không phải lúc nào cũng nên ôm tư tưởng
này để giải quyết. Cái này giống như là lội vào trong nước bùn. Cậu nếu
có thể lội qua được thì tự nhiên mọi chuyện sẽ trở nên tốt đẹp, nhưng
ngược lại, cậu nếu không lội qua được, chỉ biết càng ngày càng bị hãm
sâu vào, vậy thì cậu sẽ toàn thân tanh hôi.” Những lời này của Giang
Mục, Hạ Lăng có chút không hiểu, hắn cũng không biết đáp lại Giang Mục
ra sao.Giang Mục nhìn Hạ Lăng đang cố gắng để hiểu được những gì mình
vừa nói, nhịn không được vươn tay ra xoa xoa đầu của Hạ Lăng, “Có đôi
lúc, có vài người cũng không sạch sẽ vinh quang như ở ngoài mặt cậu nhìn thấy… Được rồi, hiện tại đã sắp 10 giờ, mau đi nghỉ ngơi đi.”
“Giang nam thần anh đi ngủ trước đi, cứ ngủ trên giường của tôi ấy.” Hạ Lăng
chỉ chỉ vào gian phòng ở bên trong cùng, bên trong đó có không ít đồ
vật, có máy tính cùng có giường, hy vọng nam thần không nên ghét bỏ a a a a a. Giang Mục không biết tâm lý của Hạ Lăng, y do dự một lát sau đó
mới đi vào bên trong gian phòng mà Hạ Lăng chỉ.
Vào trong phòng,
đèn từ phòng khách hắt vào chỉ chiếu sáng được một phần nhỏ, Giang Mục
vươn tay mở lên công tắc đèn, đập vào mắt chính là một mảnh vách tường
trắng toát. Rất kỳ quái chính là, mặc dù đồ đạc trong gian phòng này
cũng không quá nhiều, nhưng tuyệt đối không để cho người ta cảm thấy đơn điệu. Có một loại cảm giác tựa như trở lại nhà.
Nhà? Ý tưởng này khiến cho Giang Mục không khỏi rơi vào trầm mặc, y rốt cuộc là từ đâu
cảm nhận được loại cảm giác quái dị này. Quay đầu nhìn về phía Hạ Lăng
bên cạnh, ngay tại thời điểm Hạ Lăng tưởng rằng Giang Mục là ghét bỏ
phòng ngủ của chính mình, không để ý tới bên ngoài có đội cẩu tử đang
cắm chốt, nhất quyết cũng muốn rời đi, thì tay của Giang Mục đột nhiên
lại khẽ đặt lên trên đầu của cậu, “Phòng rất được.”
Hạ Lăng còn
chưa từ trong câu nói kia của Giang Mục hồi phục lại tinh thần, chợt
thấy Giang Mục chậm rãi nói: “Đáng tiếc giường có chút nhỏ.”
A a a a a, Giang nam thần, anh nói như vậy thực sự được sao! Còn có cái câu
giường có chút nhỏ kia là ý tứ gì! Hạ Lăng hoàn toàn không dám suy nghĩ
sâu xa về ý tứ trong những lời của Giang Mục. Hắn vươn tay đem Giang Mục đỡ ngồi xuống bên giường, nói: “Giang nam thần, anh sớm nghỉ ngơi một
chút đi!” Nói xong cũng đã chạy tới bên cạnh cánh cửa, đem đèn trong
phòng tắt đi, “Nam thần, ngủ ngon.”
“… Ngủ ngon.” Nhìn thấy Hạ
Lăng đóng cửa lại, Giang Mục lúc này mới lấy ra di động ở trong túi, đem toàn bộ ảnh chụp tập trung lại cùng một chỗ. Trong từng ảnh chụp đều có thể thấy được những dòng chữ. Một tấm là được chụp từ mấy tháng trước,
thời điểm ấy Hạ lang băm vẫn còn đang giúp y chữa bệnh; một tấm là chữ
sau khi bác sĩ Hạ rời đi; cuối cùng chính là ảnh chụp chữ của Hạ Lăng
ngày hôm nay khi hắn đi xuống dưới tầng mua cơm.
Giang Mục đem ảnh chụp chia làm ba đợt, gửi cho một người, sau đó lại nhắn thêm một câu.
[Nhìn giúp tôi xem đây có phải là chữ do cùng một người viết hay không.]
[An tâm đi đại nhân, chờ cậu tỉnh dậy liền có thể biết được kết quả nha:d]
Xem xong tin nhắn đối phương gửi lại, Giang Mục liền đứng lên ra khỏi
phòng. Đèn trong phòng khách đã sớm tắt, lúc này Hạ Lăng đang nằm trên
sopha ngủ say. Tuy rằng buổi chiều nay hắn đã ngủ qua, nhưng mà cả ngày
bận rộn cộng thêm việc cùng với Giang Mục náo loạn tới như vậy, hắn đã
sớm mệt tới chịu không nổi.
Giang Mục nhìn Hạ Lăng đang vùi người trên sopha, trầm mặc một lúc rồi bước tới đem hắn từ trên sopha ôm vào
trong ***g ngực, mang vào phòng ngủ. Đem Hạ Lăng nhẹ nhàng đặt tại trên
giường, mà Giang Mục lại tự mình ngồi ở trên ghế bên cạnh để ngủ.
….
Hạ Lăng vừa ngủ dậy cảm giác rất không tồi, cũng không có gặp ác mộng gì
đó. Vốn muốn vươn tay ôm lấy chăn, ở trên giường lăn vài vòng, sau đó
tới giữa trưa mới chịu đứng lên. Đúng lúc này hắn liền chợt nhớ ra, hình như hôm qua Giang Mục có tới nhà hắn để ngủ một tối, mà bản thân lúc
này hẳn là nên ngủ ở trên sopha trong phòng khách mới đúng!
= 口=
vì cái gì bản thân lại có cảm giác như đang nằm trong phòng ngủ a, chẳng lẽ Giang Mục tối hôm qua tới nhà của hắn chỉ là một giấc mộng thôi sao. Không đợi cho Hạ Lăng rối rắm quá lâu, cửa phòng của hắn liền bị người
khác đẩy ra, Giang Mục nhìn thấy Hạ Lăng đã tỉnh, liền cười nói, “Nếu
tỉnh rồi liền đứng dậy dùng bữa sáng đi.”
# nam thần của tôi không có khả năng ôn nhu tới như vậy #
# nhất định là do phương thức mở mắt tỉnh dậy của tôi không đúng #
# là ai đem nhân vật do nam thần diễn trong TV kéo ra ngoài nha! #
“Còn chưa chịu rời giường sao? Bằng không tôi đem bữa sáng mang vào trong
phòng?” Câu thứ hai của Giang Mục mới khiến cho Hạ Lăng lấy lại được
thần trí. Hắn cơ hồ là từ trên giường nhảy dựng lên, vài bước liền vọt
vào trong phòng tắm để đánh răng rửa mặt. Đem cái chỏm tóc dựng đứng ở
trên đầu của mình ép xuống, sau đó mới ngồi bên bàn ăn chờ ăn sáng. Động tác nhanh tới mức Giang Mục không khỏi tặc lưỡi.
Hạ Lăng vẫn cho rằng tất cả chỉ là một giấc mộng của mình, nhân vật cấp bậc như Giang
Mục làm sao có thể nấu cơm cho mình ăn, ngẫm lại quả thực rất không chân thực. Bất quá nghĩ tới bản thân đã lâu như vậy chưa được ăn bữa sáng do Giang Mục làm, Hạ Lăng cũng rất vui vẻ đón nhận cảnh tượng trong mơ
này. Giang Mục làm bữa sáng, tất cả đều là những món mà Hạ Lăng thích ăn nhất. Mà Giang Mục ngồi ở đối diện của Hạ Lăng, vẫn đang lẳng lặng ngồi nhìn Hạ Lăng ăn.
Trên màn hình của di động, vẫn còn giữ nguyên tin nhắn buổi sáng được gửi tới.
[e( 罒 w 罒)3 đại nhân đã điều tra, lấy danh nghĩa của tôi xin thề, hai bức
ảnh này tuyệt đối là do cùng một người viết ra, còn cái còn lại thì là
do người khác viết.]
Thấy Hạ Lăng đã ăn không sai biệt lắm, Giang Mục mới sâu kính nói: “Hạ Lăng, bữa sáng hợp khẩu vị chứ?”
“Đương nhiên… Này này này, tôi gọi là Lăng Hạ a, không phải Hạ Lăng.” Thiếu
chút nữa bị Giang Mục bẫy, Hạ Lăng may mắn phản ứng đúng lúc, lại không
nghĩ tới Giang Mục sau khi nghe thấy hắn nói xong liền cười, “Tôi có thể hỏi một chút, chữ của cậu là học từ ai thế? Thực sự là có duyên a, vì
sao chữ của cậu cùng Hạ Lăng lại giống nhau như đúc vậy?”
“Cái
này… ha ha… này là do… nói thế nào đây…” Hạ Lăng cười gặng hai tiếng,
“Trên thế giới này chung quy có nhiều điều trùng hợp lắm, đúng không.
Anh xem, trên thế giới này có bao nhiêu người bộ dạng giống nhau như
đúc.”
“Song bào thai cũng không thể giống nhau toàn bộ.”
Bị Giang Mục nói thế, Hạ Lăng vẻ mặt đầy màu nhìn về phía Giang nam thần nhà mình, “Có lẽ là do anh không biết đấy.”
“Phải không.” Giang Mục vươn tay gõ nhẹ lên mặt bàn, “Tôi có một việc rất
thắc mắc. Thứ nhất, từ sau khi sinh nhật của bác sĩ Hạ trôi qua, cậu ta
đối đãi với tôi như người xa lạ, hơn nữa vẻ mặt biểu hiện ra tựa như
thực sự không quen biết tôi, điều này là vì sao. Thứ hai, cậu rõ ràng
quen biết bác sĩ Hạ, vì sao lại nói không quen biết? Hơn nữa tại sao cậu cùng với bác sĩ Hạ trước khi ‘mất trí nhớ’ rất giống nhau? Thứ ba, vì
sao chữ viết của cậu cùng với chữ viết của bác sĩ Hạ ngày hôm qua là
hoàn toàn khác biệt, nhưng hiện tại điều tra ra, kết quả chữ viết của
cậu cùng chữ viết của bác sĩ Hạ trước khi ‘mất trí nhớ’ lại giống như
như đúc? Cuối cùng một điều, Bạch Lê là ai?”
“…” Những câu hỏi
trước còn hoàn hảo, ít nhất Hạ Lăng còn có thể tự mình biện giải, chính
là vì cái gì ở phía sau lại có nhắc tới Bạch Lê a (╯‵□′)╯︵┻━┻, có phải
hay không người này lại làm ra chuyện gì rồi! Hoàn toàn không biết Giang Mục làm cách nào suy đoán được, Hạ Lăng đành phải giả bộ trầm mặc.
Giang Mục cũng không vội bức bách Hạ Lăng trả lời, y chỉ thu hồi di động, sao đó hỏi: “Vì cái gì không nói cho tôi biết cậu là ai, hơn nữa tới cuối
cùng, vì sao cậu vẫn không chịu thừa nhận.”
“Thực có lỗi, tôi chỉ là…”
“Cậu thực sự ích kỷ. Một câu cũng không thèm nói, liền cứ như vậy rời đi,
đây là có ý tứ gì? Tôi thực sự rất nhớ cậu, nhưng mà cậu thì sao? Cậu có hay không suy nghĩ qua cảm nhận của tôi? Nếu không phải hiện tại có
những chứng cớ chứng minh rằng cậu thực sự chính là Hạ Lăng, tôi hẳn là
vẫn sẽ nghĩ rằng người trong bệnh viện kia mới là người mà bản thân muốn tìm, mới là người mà tôi vẫn luôn thhích.”
Tâm tình của Giang
Mục có chút kích động, Hạ Lăng nhìn được ra y thực sự rất khó chịu,
thanh âm khi nói chuyện cũng trở nên khàn khàn. Hạ Lăng hiện tại lời duy nhất có thể nói với Giang Mục được, chính là thực xin lỗi. Chỉ là hắn
biết, cho dù có nói xin lỗi thì căn bản cũng không có tác dụng gì. Ngay
tại thời điểm Hạ Lăng vẫn tiếp tục trầm mặc, Giang Mục đột nhiên lại mở
miệng hỏi.
“Hạ Lăng, cậu sẽ lưu lại sao?”
Cậu sẽ lưu lại
sao? Vấn đề này Hạ Lăng không thể cho Giang Mục một câu trả lời, hắn vẫn luôn muốn đem Lâm Quân Ngạn trở về, nhưng mà hắn không muốn cứ như vậy
bỏ lại Giang Mục. Từ lúc trước tới bây giờ, mỗi một cái thế giới đều là
như vậy, liền ngay cả bản thân Hạ Lăng cũng bắt đầu cảm thấy có chút
buồn bực, rốt cuộc là đi hay là ở.
Giờ phút này hắn hi vọng tất cả mọi chuyện đều chỉ là một giấc mông, mà không phải là sự thực!