Hôm đó trời mưa cả ngày. Những lớp sương mù chầm chậm lan trên sườn dãy
núi Abruzzes phía chúng tôi, rồi dường như ngần ngại một lát trước khi
vượt qua đỉnh núi và tan biến về phía biển Adriatic. Những cánh chim săn mồi như bị hút về phía chân trời.
Cha Nil đã cho tôi trú lại
gian nhà đơn sơ đào ngay trong vách đá của ông. Một chiếc đệm rơm đặt
trên một chiếc giường dương xỉ khô, một chiếc bàn nhỏ kê trước cửa sổ tí hon. Một lò sưởi sơ sài, một cuốn Kinh Thánh đặt trên giá, vài bó củi.
Còn ít hơn cả những thứ thiết yếu nhất: thứ chủ yếu ở đây nằm ở nơi
khác.
Ông báo trước với tôi rằng chúng tôi đang đi đến hồi kết
của câu chuyện. Sau mọi chuyện, trong sự tĩnh lặng của vùng núi này, ông mới hiểu hết những tình tiết xung quanh nó. Ông chỉ bối rối có một lần, và tôi nhận thấy điều đó qua sự run rẩy trong giọng nói của ông: đó là
khi ông nói với tôi về Rembert Leeland, về nỗi đau khổ nội tâm dai dẳng
mà người đàn ông này đã phải trải qua, nỗi đau đã kết thúc trong vòng
vài giờ, một cách bi thảm.
Ngay từ khi ông tìm ra bản thảo bị mất tích, các sự kiện đã tác động đến nhau. Khi lôi văn tự thuở xưa này ra
khỏi lãng quên, ông đã mở những chiếc van mà phía sau chúng những người
ông không hề quen biết đang nôn nóng đợi chờ, mỗi người trong số họ đều
bảo vệ cho sự nghiệp của mình với sự kiên quyết và bạo liệt mà cho đến
hôm nay ông vẫn không thể hiểu nổi.