Rượu vang nhẹ Castelli khiến đầu óc cha Nil hơi quay cuồng. Ông ngạc
nhiên thấy người phục vụ đặt trước mặt mình một tách cà phê: hoàn toàn
bị lôi cuốn bởi câu chuyện của Lev, ông đã ngốn hết món penne arrabiate
và lát thịt làm theo kiểu Milan kế tiếp mà không hề để ý. Vẻ lo lắng,
Leeland khuấy chiếc thìa trong tách của mình. Ông quyết định hỏi Lev một câu mà cha Nil đã từng đặt ra cho ông, trong sân Belvedere:
-
Nói xem, Lev… Tại sao anh lại gửi cho tôi hai giấy mời đến buổi hòa
nhạc, và lại còn thêm một lời nhắn nói rõ rằng có thể bạn tôi cũng sẽ
quan tâm? Làm thế nào mà anh biết rõ rằng ông ấy đang ở Roma, và rất đơn giản là làm thế nào mà anh biết về sự tồn tại của ông ấy?
Lev nhướng mày vẻ ngạc nhiên.
- Nhưng… chính ông đã cho tôi biết điều đó! Hôm sau khi tôi đến đây, ở
khách sạn trên đường Giulia tôi đã nhận được một bức thư, có rập huy
hiệu của Vatican. Bên trong có vài dòng đánh máy – nếu tôi nhớ rõ, đại ý là: “Đức ông Leeland và bạn ông là cha Nil sẽ hân hạnh được tham dự
v.v…” Tôi đã nghĩ là ông nhờ thư ký báo cho tôi, và tôi cũng thấy chuyện này hơi mau lẹ, nhưng hẳn đó là do phong tục của Vatican đã ảnh hưởng
đến ông.
Leeland nhẹ nhàng trả lời:
- Tôi không có thư ký, Lev ạ, và tôi chưa bao giờ gửi thư cho anh. Thậm chí tôi còn không biết khách sạn nơi anh ở trong chuyến lưu diễn của anh tại Roma. Hãy nói
xem… bức thư đó có chữ ký của tôi không?
Lev lùa tay vào mái tóc dày.
- Tôi cũng không biết nữa! Không, không phải chữ ký của ông, ở bên dưới
chỉ có một chữ cái đầu. Một chữ C viết hoa, tôi nghĩ thế, sau đó là một
dấu chấm. Dù sao, Rembert ạ, tôi cũng đã có ý định gặp ông nhân dịp qua
đây, và hẳn là tôi cũng sẽ làm quen với cha Nil.
Gương mặt Leeland đột ngột kín bưng: Catzinger hay Calfo? Cơn giận dữ lại dâng lên trong ông.
Chìm đắm trong dòng suy nghĩ, cha Nil theo dõi câu chuyện một cách lơ đãng.
Ông đang vướng bận với rất nhiều câu hỏi khác, và đột ngột cắt ngang:
- Chỉ kết quả là đáng kể thôi, vì chính nhờ bức thư này, tối nay tôi được nghe phần trình diễn tuyệt vời bản hòa tấu của Rachmaninov. Nhưng anh
nói xem, Lev… Tại sao anh lại tâm sự với chúng tôi những chuyện này? Anh đoán được việc phát hiện ra một bức thư tông đồ mới, bức thư được lôi
ra khỏi sự quên lãng một cách thần kỳ vào cuối thế kỷ XX, và có thể sẽ
khiến chúng tôi phải xem lại đức tin của mình, có ý nghĩa như thế nào
đối với Rembert và tôi. Tại sao anh lại nói với chúng tôi toàn bộ chuyện này?
Lev trả lời bằng nụ cười quyến rũ nhất. Anh không thể nói sự thật với cha Nil: “Vì đó là chỉ thị của Mossad”.
- Vậy còn ai có thể quan tâm đến chuyện này hơn các ông?
Dường như anh không hề coi trọng câu hỏi của cha Nil, và quan sát ông một cách thân tình.- Cha Nil… liệu một tài liệu cổ đơn giản phản bác thiên chất của Jesus, có thể thực sự làm thay đổi điều gì đó đối với các ông?
Những khách hàng cuối cùng vừa rời khỏi cửa hàng, lúc này chỉ còn lại họ
trong căn phòng nơi người chủ bắt đầu nhẹ nhàng thu dọn. Cha Nil suy
nghĩ một lúc lâu trước khi trả lời, dường như ông đã quên mất mình đang
nói chuyện với ai:
- Tối nay, anh đã cho tôi biết rằng một bức
thư của tông đồ đã được phát hiện tại Qumran cùng với các bản thảo vùng
biển Chết: từ vài tuần nay, tôi đã tích lũy được các bằng chứng về sự
tồn tại của nó. Vào thế kỷ III với một bản thảo chữ Ai Cập cổ, vào thời
điểm bản lề của thế kỷ IV với một văn bản của Origène. Vào thế kỷ VIII
với một mật mã được đưa vào Tín điều Nicée ở Germigny, và cuối cùng là
vào thế kỷ XIV với vụ án các Hiệp sĩ. Tất cả những chuyện này sau nhiều
năm giải mã văn bản viết vào cuối thế kỷ I, nơi bắt đầu tất cả: kinh
Phúc âm theo thánh Jean. Bức thư của tông đồ thứ mười ba, tôi đã lần
theo được dấu vết của nó, nhờ có cái bóng nó in vào lịch sử phương Tây.
Ông nhìn thẳng vào Lev.
- Giờ đây, anh vừa nói với tôi rằng anh đã mang nó trong chiếc cặp học
sinh của mình, khi tìm cách hoàn thành dưới làn bom một nhiệm vụ đối với người lãnh đạo của Hagana. Rồi anh cho tôi biết rằng nó đang nằm ở đâu
đó ở Vatican, bị che giấu hoặc đơn giản là không được biết tới. Anh đã
nghe Ygaël Yadin nói rằng nó chứa đựng một bí mật kinh khủng. Dù tôi có
biết được nội dung của nó – hẳn là phải rất kinh khủng, thật thế, để
trong suốt những thế kỷ qua có thể gây ra ngần ấy vụ thanh trừng, giết
người và cạm bẫy – thì điều đó cũng không làm thay đổi chút nào mối quan hệ giữa tôi với Jesus. Tôi đã gặp Người một cách riêng tư, Lev ạ, anh
có thể hiểu điều đó không? Con người của Jesus không thuộc về bất cứ
Giáo hội nào, Người không cần đến chúng để tồn tại.
Lev có vẻ bị ấn tượng mạnh. Anh nhẹ nhàng đặt bàn tay lên cánh tay cha Nil.
- Tôi chưa bao giờ là một tín đồ chăm chỉ, cha Nil ạ, nhưng mọi người Do
Thái đều hiểu điều ông đang nói với tôi, vì mọi người Do Thái đều xuất
thân từ dòng dõi của các nhà truyền giáo, dù muốn hay không. Tôi muốn
ông biết rằng tôi thấy ông vô cùng dễ mến, và nếu trong đời mình tôi đã
nói dối nhiều, thì khi nói với ông điều này tôi hoàn toàn chân thành.
Anh đứng dậy, chủ quán bắt đầu đi quanh bàn của họ.
- Với tất cả tấm lòng mình, tôi mong rằng ông sẽ thành công trong việc
tìm kiếm. Đừng cho rằng nó chỉ liên quan đến ông, và tôi sẽ không nói
thêm điều gì nữa. Hãy cẩn thận: tất cả các nhà truyền giáo và những
người giống họ đều phải chịu một cái chết tàn khốc. Cả điều này, một
người Do Thái cũng biết được bằng bản năng, và anh ta chấp nhận nó giống như Jesus, người Do Thái đã chấp nhận trước đây. Bây giờ là hai giờ
sáng: hãy cho phép tôi trả tiền taxi để đưa ông về San Girolamo.
Lún sâu người trong ghế ô tô, cha Nil nhìn mái vòm của Vatican lướt qua,
ánh nhẹ lên trong đêm tháng Mười hai lạnh lẽo, mắt ông nhòe nước. Cho
đến ngày hôm nay, bức thư này vẫn chỉ là một giả thiết, chỉ là một sự
thật giả tưởng. Vậy mà ông vừa bắt bàn tay đã từng chạm vào nó, vừa bắt
gặp ánh mắt đã từng nhìn thấy tài liệu này.
Đột nhiên, giả thiết
trở thành sự thật. Bức thư của tông đồ thứ mười ba hẳn đang nằm đâu đó
sau bức tường thành Vatican cao ngất.
Ông sẽ đi đến tận cùng. Ông cũng vậy, ông cũng sẽ được tận mắt nhìn thấy bức thư này.
Và sẽ cố gắng sống sót, khác với tất cả những người đi trước ông.