Đức cha Calfo kiềm chế không nhăn mặt và để
thân hình mũm mĩm của mình được ôm khít trong ghế phô tơi mềm mại đặt
trước chiếc bàn làm việc đồ sộ. Ông không thích bị Emil Catzinger, vị
Hồng y Giáo chủ đầy quyền lực đứng đầu Cơ quan truyền bá đức tin, triệu
tập một cách chính thức như vậy. Ai cũng biết rằng công việc thực sự
không được xử lý tại bàn viết mà được giải quyết khi đang cùng ăn bánh
pizza hoặc tản bộ trong một khu vườn râm mát sau khi ăn một đĩa
spaghetti, một điếu xì gà ngon kẹp giữa ngón trỏ và ngón giữa.
Alessandro Calfo sinh ra ở khu Tây Ban Nha, trung tâm bình dân của thành phố
Napoli, là thành viên của một gia đình sống chật vật, nghèo khổ trong
căn hộ một phòng hỗn tạp quay ra phố. Đắm chìm trong một cộng đồng mà
dục vọng mạnh mẽ được nuôi dưỡng bởi ánh nắng dồi dào, từ rất sớm ông đã cảm thấy không thể cưỡng lại nhu cầu khoái lạc. Da thịt ở đó, êm ái,
run rẩy, nhưng là cái không thể với tới đối với cậu trai khốn khổ, người đã học được cách mơ mộng về tình dục và thèm muốn những giấc mơ của
mình.
Alessandro lẽ ra đã trở thành một người xứ Napoli thực sự,
bị ám ảnh bởi tín ngưỡng thờ thần Eros – cách duy nhất để lãng quên cảnh nghèo khổ ở khu phố nơi ông sinh ra. Nhưng trong một xã hội phụ hệ, từ
ham muốn chuyển thành hành động còn bấp bênh hơn việc được chứng kiến
những phép màu mà năm nào Thánh Gennaro [[5]] cũng hứa hẹn.
Chính khi ấy cha ông đã gửi ông đến miền Bắc không mến khách. Trong căn hộ
một phòng duy nhất đó đã có quá nhiều trẻ con phải nuôi: cậu trai này sẽ trở thành người của Giáo hội, nhưng không phải ở bất kỳ đâu. Vốn là
người hâm mộ Mussolini đến đờ đẫn, cha ông nghe nói rằng ở đó những
người yêu nước thực sự đã thiết lập lại các trường dòng theo tinh thần
của chủ nghĩa phát xít. Chúa trời vốn cũng là một người Ý tốt bụng, nên
không cần phải đi nơi khác để học tập nhằm phục vụ Người. Ngay từ khi
mười tuổi, ở miền bình nguyên sông Po, Alessandro đã khoác lên người
chiếc áo thầy tu mà ông không bao giờ rời ra nữa.
Nhưng chiếc áo
đó cũng bao bọc, tuy không thể kìm giữ, những đớn đau thường xuyên trong cậu con trai của ngọn núi lửa Vesuvius đang khốn khổ với những đợt phun trào của mình.
Ở trường dòng, ông đã có phát hiện thứ hai: sự
tiện nghi, thoải mái. Tiền bí ẩn đổ về từ vô số mạng lưới thuộc phái cực hữu của Châu u. Cậu trai nghèo khổ trong khu phố ngày nào đã hiểu được
tầm quan trọng của đồng tiên, và rằng tiền có thể làm tất cả.
Mười bảy tuổi, ông được gửi đến dưới bóng Vatican, để học về đức tin bằng
ngôn ngữ của Chúa, tiếng Latin. Ở đó, ông đã có phát hiện thứ ba: quyền
lực. Và rằng hơn cả nỗi ám ảnh về khoái cảm xác thịt, việc thực thi
quyền lực có thể chiếm trọn một cuộc đời và mang lại ý nghĩa cho nó. Tất nhiên, tín ngưỡng thờ thần Eros là một trong những cách để tiếp cận bí
ẩn của Chúa: nhưng quyền lực còn khiến người nắm giữ nó trở thành ngang
hàng với chính Chúa trời.
Rồi một ngày, khuynh hướng phát xít tự
nhiên trong con người ông đã hội ngộ Hội thánh Pie V. Ông hiểu rằng ba
phát hiện liên tục của mình sẽ có đất để thực hiện ngay trong chính Hội
này. Ham muốn quyền lực của ông sẽ càng phát triển trong chế độ tư tưởng cực quyền của Hội. Chiếc áo thầy tu viền tím sẽ nhắc nhở ông về những
khát vọng tinh thần muộn màng, và cũng là một cái vỏ thanh lịch để ông
thỏa mãn những ham muốn xác thịt của mình. Cuối cùng, tiền sẽ đổ vào tay ông, nhờ vào hàng trăm hồ sơ được Hội cập nhật một cách cẩn thận và
không loại trừ bất cứ một người nào.
Tiền bạc, quyền lực và tình
dục: Alessandro Calfo đã sẵn sàng. Ở tuổi bốn mươi, ông được phong Đức
ông, và trở thành người đứng đầu của Hội hết sức bí ẩn và rất có ảnh
hưởng này, là giáo sĩ cấp cao trực tiếp làm việc dưới quyền của Giáo
hoàng, và chỉ phải tuân thủ sự chỉ đạo của duy nhất Giáo hoàng. Thế là
điều không ngờ tới đã xảy ra: ông cảm thấy một niềm say mê thực sự đối
với sứ mệnh được giao gánh vác, và trở thành người bảo vệ nhiệt thành
cho những giáo lý nền tảng của Giáo hội, nơi đã mang lại cho ông tất cả.
Ông thôi không kìm nén ham muốn xác thịt của mình nữa. Nhưng đồng thời với
việc để mặc ham muốn này bộc lộ, ông còn gán cho nó một tầm vóc tương
hợp với thiên chức của mình: thông qua hóa thân xác thịt, ông tìm thấy
cách thức nhanh chóng nhất để đạt đến sự hợp nhất thần bí.
Hai
người – và chỉ hai thôi – biết rằng nhân vật đứng đầu đầy quyền lực cùa
Hội chính là người đàn ông nhỏ bé có giọng nói êm dịu: Giáo hoàng và
Hồng y Giáo chú Emil Catzinger. Đối với tất cả những người khác, trong
và ngoài Roma, ông chỉ là một trong những viên thư lại khiêm tốn của Cơ
quan truyền bá đức tin.
Về nguyên tắc là thế.
- Mời ông ngồi. Hai vấn đề, một bên ngoài, một bên trong.
Sự phân biệt này đã trở nên quen thuộc trong các bộ của Vatican: ở đây,
người ta gọi là “các vấn đề bên trong”, những việc xảy ra trong Giáo
hội, thế giới thân tình, bình thường và có thể kiểm soát được. Và “các
vấn đề bên ngoài” là những gì xảy ra trong phần còn lại của hành tinh,
thế giới thù địch, bất bình thường và cần phải được kiểm soát dù muốn dù không.
- Tôi đã nói với ông về vấn đề đáng lo ngại liên quan đến một tu viện dòng Benedict ở Pháp…
- Vâng, ngài đã yêu cầu tôi làm mọi việc cần thiết. Nhưng chúng ta không
cần phải can thiệp nữa, vì cha Andrei tội nghiệp đã tự sát, tôi chắc
vậy, và vụ việc đã được xếp lại.
Đức Hồng y rất ghét bị cắt
ngang: mặc dù Calfo cố gắng khiến ông quên điều này, nhưng ở đây, ông
mới là chỉ huy. Lát nữa ông sẽ phải đặt hắn về đúng chỗ của mình.
Là người Áo, Catzinger đã được Giáo hoàng lựa chọn nhờ có tiếng là một nhà thần học sáng suốt. Nhưng ông nhanh chóng thể hiện là một nhân vật bảo
thủ đáng gờm, và vì đó cũng chính là bản chất sâu kín ở người kế tục mới của Thánh Peter, giai đoạn trăng mật giữa hai người đã biến thành mối
liên minh bền vững.
- Tự sát là một tội lỗi tồi tệ, cầu Chúa cứu
vớt linh hồn ông ấy! Nhưng hình như còn có một con chiên ghẻ khác trong
tu viện đó, nơi đàn chiên phải thật hoàn hảo. Hãy xem cái này – ông đưa
cho Calfo một tập hồ sơ, tố cáo của Cha tu viện trưởng, v.v… Có thể
không có gì quan trọng: ông hãy xem xét, rồi chúng ta sẽ nói lại chuyện
này. Không có gì khẩn cấp, ít ra là cũng chưa khẩn cấp.
Các mối
liên hệ của Hồng y Giáo chủ với quá khứ của chính ông rất mâu thuẫn. Cha ông là sĩ quan trong đội quân Wehrmacht đóng trên đất Áo, sư đoàn
Anschluss. Mặc dù luôn duy trì khoảng cách với chủ nghĩa phát xít, ông
vẫn có một đặc điểm của chủ nghĩa này: niềm tin rằng mình là người duy
nhất nắm giữ một sự thật, chỉ một mình sự thật này có thể thống nhất thế giới quanh một đức tin công giáo không thể phản bác.
- Vấn đề bên trong liên quan trực tiếp đến ông, Đức ông ạ…Calfo bắt tréo chân và chờ nghe tiếp.
- Ông hẳn biết câu ngạn ngữ của người Roma: una piccola avventura non fà
male, một cuộc phiêu lưu nhỏ thì không có gì xấu, chừng nào giáo sĩ cấp
cao đó còn giữ được phẩm cấp của mình, trước hết là sự kín đáo lịch sự.
Vậy mà tôi lại được biết rằng một… cô gái đang đe dọa sẽ để các
paparazzi làm việc cho giới truyền thông chống giáo quyền tiếp cận, vì
họ hứa sẽ cho cô ta nhiều của cái để đổi lấy những tiết lộ liên quan đến một số… nói thế nào nhỉ? một số cuộc nói chuyện riêng tư giữa ông và cô ta.
- Tinh thần, thưa Đức Hồng y. Chúng ta cùng tiến bước trên con đường thử nghiệm thần bí.
- Tôi không nghi ngờ điều đó. Nhưng tóm lại, số tiền đưa ra rất đáng kể. Ông định làm gì?
- Im lặng là đức tính đầu tiên của người Cơ đốc. Chính Thầy của chúng ta
cũng đã từ chối trả lời Giáo chủ Caiphe khi hắn lăng nhục Người. Như vậy là nó vô giá: tôi nghĩ rằng vài trăm đô…
- Ông nói đùa! Lần này, cần phải thêm vào một con số không nữa. Tôi luôn sẵn sàng giúp đỡ ông,
nhưng đây phải là lần cuối cùng. Đức Thánh Cha hẳn sẽ không bỏ qua mục
tin vắn trên tờ La Stampa mà người ta dùng để cảnh báo chúng ta. Tất cả
những chuyện này thật là tệ hại!
Emil Catzinger luồn tay vào dưới áo choàng màu tím và lấy từ túi trong ra một chìa khóa nhỏ bằng bạc mạ
vàng. Ông cúi xuống, tra chìa khóa vào ngăn tủ dưới cùng của bàn làm
việc rồi mở ra.
Trong ngăn có khoảng hai chục chiếc phong bì căng phồng. Từ những xứ đạo nhỏ bé nhất của Đế chế Công giáo, một khoản thuế được thu để nộp về trụ sở giáo hội. Catzinger là người đứng đầu một
trong ba cơ quan phụ trách việc thu nhận thứ thức ăn trời ban này, đều
đặn – và không mùi – như mưa phùn ở xứ Bretagne.
Ông khẽ khàng
nhặt chiếc phong bì đầu tiên, mở ra và đếm nhanh số tiền bằng đầu ngón
tay. Sau đó, ông đưa cho Calfo, ông này chỉ mở hé và không cần đưa tay
vào phong bì cũng biết chính xác số tiền bên trong: một người xứ Napoli
thực thụ chỉ cần một cái liếc mắt để xác định giá trị của một tập tiền.
- Thưa Đức Hồng y, cử chỉ của ngài khiến tôi vô cùng xúc động, tôi dành hết lòng biết ơn và sự tận tụy của tôi cho ngài!
- Tôi không nghi ngờ điều đó. Giáo hoàng và tôi đánh giá cao lòng nhiệt
tình của ông đối với sự nghiệp cao cả nhất của chúng ta, vì nó động chạm đến chính con người Đức Thiên Chúa Jesus Christ. Va bene, monsignore
[[6]] hãy làm dịu những khát khao truyền thông của cô gái đó, và hãy dẫn dắt cô ta trên những lối đi tinh thần… theo cách ít tốn kém hơn.
Vài giờ sau, Catzinger đang ở trong văn phòng nhô ra bên trên hàng cột
Bernin, phía bên phải, có cửa sổ nhìn thẳng ra quảng trường Saint Peter. Từ khi được bầu, Giáo hoàng đã chọn cách đi du lịch, giao lại việc quản lý các công việc hàng ngày cho những người ở dưới bóng Vatican, những
người không được ai nói đến. Nhưng chính họ là người chèo lái con thuyền của Thánh Peter đi theo đúng hướng, trên con đường khôi phục trật tự
cũ.
Đức Hồng y Emil Catzinger lãnh đạo một cách bí mật – và bằng bàn tay sắt – Giáo hội Công giáo.
Một bàn tay run rẩy chìa một tờ La Stampa về phía Hồng y, người đang đứng
kính cẩn trước ghế của ông già. Ông già này diễn đạt một cách khó khăn:
- Câu chuyện này, nơi xuất hiện cái tên Calfo… hừm… có phải là Đức ông Calfo của chúng ta không?
- Đúng, thưa Cha rất thánh, đúng là ông ta. Tôi đã gặp ông ta hôm nay.
Ông ta sẽ làm mọi việc cần thiết để ngăn những điều vu khống bỉ ổi này
làm vấy bẩn Tòa thánh.
- Vậy… làm thế nào để tránh…?
- Ông ta sẽ đích thân giám sát việc này. Và Ngài cũng biết rằng, thông qua
trung gian là Ngân hàng Vatican, chúng ta kiểm soát được tập đoàn báo
chí mà La Stampa trực thuộc.
- Không, tôi không biết chi tiết
này. Tốt lắm, hãy làm sao để bình yên trở lại, đức cha ạ. Bình yên là
điều khiến tôi lúc nào cũng lo lắng
Hồng y Giáo chủ vừa nghiêng
mình vừa mỉm cười. Ông đã học được cách để yêu quý vị Giáo hoàng già,
người mà quá khứ của ông ngăn cách ông với ngài đến từng thớ thịt trên
thân thể. Mỗi ngày, ông lại xúc động trước cuộc đấu tranh chống lại bệnh tật của Giáo hoàng, trước sự chịu đựng dũng cảm của ngài.