Giang Thánh Trác nâng cô đứng dậy, đóng cửa, một lần nữa trở lại hành lang.
Cậu ta rất thoải mái thanh cổ họng, trong mắt hiện lên chút gian xảo, giọng nói vẫn đều đều như cũ không dám làm kinh động tới cô, "Em nói là, em
thích anh, rất nhiều năm?"
Kiều Nhạc Hi vẫn còn chìm đắm trong bầu không khí vừa rồi, cúi đầu suy nghĩ nhìn xuống hoa văn trên thảm, thành thật gật đầu.
Giang Thánh Trác theo trình tự dụ dỗ, "Thật sự?"
"Ừm"
"Cái gì thật?"
"Em thích anh rất nhiều năm".
Kiều Nhạc Hị bị hỏi liên tiếp mấy câu mới cảm thấy có điều khác thường, cô
nhất thời không rõ mới ngẩng đầu lên nhìn Giang Thánh Trác.
Giang Thánh Trác mặt mày hớn hở, lộ ra vẻ mặt anh tuấn, "Thế này có được xem là em thổ lộ với anh không?"
Vẻ mặt cười xấu xa của cậu ta có giống chút nào với bộ dạng thâm tình như lúc nãy?
Kiều Nhạc Hi giờ mới phát hiện mình bị mắc mưu, đỏ mặt giơ tay đánh lên
người cậu. Giang Thánh Trác thuận thế bắt lấy tay cô đặt trên ngực, ôm
cô vào lòng, cằm đặt trên đỉnh đầu cô, hồi lâu cũng không nói chuyện.
Đây là lần đầu tiên Giang Thánh Trác quang minh chính đại ôm cô. Cô cũng
ngoan ngoãn yên lặng trước ngực cậu, mềm mại dịu dàng như con mèo nhỏ,
hơi thở ấm áp từ cơ thể cô thông qua chiếc áo mỏng xuyên qua lớp áo
trước ngực cậu khiến lòng cậu thật khoan khoái. Loại cảm xúc này mang
đến một cảm giác không chân thực.
Cậu cũng không còn ở cái tuổi
đỏ mặt tim run, thời thiếu niên trước kia, cậu đã sớm lạnh nhạt. Có lẽ
chỉ có cô gái nhỏ trong ngực này mới có thể mang lại những ngày tháng tự tại vui vẻ trở về.
Cậu không rõ tâm trạng hiện giờ nên diễn tả
thế nào, giống như từ lâu bản thân cậu hiểu rõ, có một thứ mà cả đời này cậu mãi mãi cũng không có được nhưng đột nhiên, một ngày nào đó cậu
phát hiện vật đó vẫn luôn nằm trong túi mình. Vừa kinh ngạc lẫn vui
mừng, hai niềm vui bất ngờ dâng lên, sau đó bỗng nhiên thất vọng.
"Không cãi nhau nữa, chúng ta phải hòa thuận đem những năm tháng lãng phí bù đắp lại nhé".
Giang Thánh Trác cằm vẫn đặt trên đầu cô nói nhỏ, không biết là nói cho Kiều Nhạc Hi nghe hay tự nói cho chính mình nghe.
Kiều Nhạc Hi vừa rồi khóc một lúc lâu, lúc này đang dựa vào người cậu có
chút mệt mỏi. Vừa nghiêng đầu, nhìn thấy trên mặt sàn có mấy bóng người di động, cô đẩy Giang Thánh Trác ra, bước tới vài bước bắt gặp Diệp Tử
Nam, Thi Thần, Tiêu Tử Uyên còn có Kiều Dụ đang đứng trong góc tường nén cười. Cả bọn đang rình coi bị bắt tại trận, vẻ mặt không được tự nhiên
nhưng vì tất cả hết sức thân thiết nên rất nhanh đã che dấu, thay vào đó là vẻ mặt tươi cười nhìn hai người.
Kiều Nhạc Hi lập tức đỏ mặt, Giang Thánh Trác che cô phía sau lưng mình, híp mắt nhìn kỹ bốn người,
giống như đang đợi họ giải thích.
"Khụ, à, chuyện này, tớ thấy
hai người đi ra ngoài lâu vậy còn chưa trở lại nên đến xem thế nào" -
Thi Thần nhảy ra tạo khoảng cách với ba người kia.
"Tớ đi toilet thuận đường nên đi qua" - Diệp Tử Nam nhích lại gần Thi Thần chứng tỏ lập trường.
Giang Thánh Trác vẻ mặt giả cười gật đầu, hỏi hai tên còn lại, "Vậy nhóm
người này, người hầu Tiêu tử kính mến và đầy tớ Kiều thân yêu?"
Tiêu Tử Uyên vẻ mặt đứng đắn, "Tớ thật sự là đi ngang qua, cậu nhìn thấy bộ
dạng tớ thế này giống người nhiều chuyện sao? Mấy chuyện như vậy ảnh
hưởng không tốt đến hình tượng của tớ!".
Kiều Dụ mang vẻ mặt hợp tình hợp lý, "Tôi tới tìm em gái của mình, có vấn đề gì sao?"
Giang Thánh Trác biết sự ảnh hưởng của Kiều Dụ với Kiều Nhạc Hi, sau này cũng có nhiều chuyện còn cần cậu ta giúp đỡ nên tất nhiên không dám nói gì
thêm.
Kiều Nhạc Hi đứng cúi đầu phía sau cậu hai tay nắm lấy ngón tay của cậu chơi đùa, bị bốn người cười chọc làm cả khuôn mặt càng ngày càng đỏ.
Giang Thánh Trác cảm nhận lòng bàn tay lành lạnh của cô, cau mày đuổi bọn họ đi. Mà bọn họ cũng cười toe toét về lại bàn tiệc.
Giang Thánh Trác xoay người xoa đầu cô cười, "Chúng ta cũng trở lại đi".
Kiều Nhạc Hi bỗng nhiên trở mặt, hất tay cậu ra, "Em không muốn quay lại".
Tay Giang Thánh Trác mon men nắm lại như cũ, cười không nghiêm túc hỏi, "Tại sao?"
"Anh nói xem!" - Kiều Nhạc Hi hung dữ trừng mắt nhìn cậu, vừa rồi cậu ta với Lý Thư Dao liếc mắt đưa tình mập mờ như vậy còn hỏi!
Giang Thánh Trác nhìn thấy bộ dáng như xù lông của cô, chỉ sợ một giây sau sẽ trực
tiếp nhảy qua cào cậu, cậu chỉ cười không nói, nhờ phục vụ vào phòng lấy áo khoác và túi ra giúp họ. Sau đó hai người lặng lẽ ra về.
Giang Thánh Trác và Kiều Nhạc Hi tay trong tay đi chầm chậm bên đường. Thời
gian cũng không trễ lắm, bên đường còn thấy đa dạng người qua đường.
Quán ăn vặt bên đường, người làm đứng ngay nồi cháo hầm hập chào hỏi khách,
dáng vẻ vội vàng nhìn người qua đường đang vội vã qua lại, còn có cặp
tình nhân đang cãi nhau, cặp khác thì tay trong tay tình tứ đi dạo.
Giang Thánh Trác đang cúi đầu giúp cô choàng khăng quanh cổ, ngón tay ấm áp
lúc vô tình xoẹt qua má cô sau đó nổi lên một chút hồng.
Kiều
Nhạc Hi ngoan ngoãn đứng im gần sát bên người cậu, ngẩng đầu lên nhìn
cậu. Cậu cũng không nhìn cô, nghiêm túc đem tóc của cô vén lên cao, sau
đó cả bàn tay cậu nắm chặt tay cô nhét vào trong túi áo, một câu cũng
không nói.
Kiều Nhạc Hi nghiêng đầu nhìn cậu, hai mắt cậu nhìn về phía trước nhưng khóe miệng tự nhiên cong lên chứng tỏ tâm trạng hiện
giờ vô tình tốt.
Có lẽ vì hạnh phúc tới quá đột ngột nên cả hai
không giống trước kia cứ đấu võ mồm mấy chuyện vặt vãnh. Không khí yên
lặng suốt đường đi. Tuy nhiên loại yên lặng này không phải là yên lặng
xấu hổ, dưới ánh đèn mờ nhạt hai bóng người như có như không quấn lấy
nhau mang đến một loại yên lặng ấm áp lạ thường.
Đi được một lúc, Kiều Nhạc Hi vẫn nhịn không được mở miệng, "Dạ dày sao rồi?"
Giang Thánh Trác nhéo mạnh tay cô, từ lỗ mũi "hừ" một tiếng, khóe mắt hơi nhíu, "Chờ em hỏi tới chắc tớ cũng sắp chết rồi"."Phi phi phi" - Kiều Nhạc Hi lập tức nhảy dựng lên, "Không nên nói lung tung!"
Giang Thánh Trác xoa mặt cô, "Vậy tại sao không đến thăm anh?"
Hai mắt Kiều Nhạc Hi đảo qua mấy vòng, vừa định mở miệng thì bị Giang Thánh Trác nói thêm một câu, "Đừng nói với anh em không biết!"
Kiều
Nhạc Hi cúi thấp đầu, mũi chân vẽ bậy trên mặt đất nói nhỏ, "Không phải
lúc đó hai người đang cãi nhau sao, em sao đi tìm anh được...."
Giang Thánh Trác kéo cô đi tiếp, bộ dáng không biết làm thế nào, "Đúng là thiệt thòi gì cũng trãi qua hết!"
"Không phải, lúc đó em nghĩ anh thích Mạnh Lai........"
"Em nghĩ! Em muốn biết gì sao không tới hỏi trực tiếp anh? Người khác nói
thế nào em cũng tin như vậy? Tại sao từ trước tới giờ em không nhớ là
phải chạy qua hỏi anh?"
Kiều Nhạc Hi đi theo bước chân của cậu, nhìn cậu nổi giận đùng đùng không dám phản bác chỉ im lặng lắng nghe.
Giang Thánh Trác không phải trách móc cô mà cậu đang tự trách chính mình. Đối với quá khứ mấy năm qua cậu vẫn luôn canh cánh trong lòng, cho dù cậu
muốn thay đổi điều gì đi nữa cũng không được vì tất cả đã là những năm
tháng đã qua.
Giang Thánh Trác đưa cô lên lầu, Kiều Nhạc Hi tìm chìa khóa mở cửa rồi mới quay qua hỏi cậu, "Có muốn vào ngồi không?"
Giang Thánh Trác đứng dựa cửa, vẻ mặt không đứng đắn đùa hỏi, "Mùa đông khắc
nghiệt, đêm khuya yên tĩnh, đêm dài mênh mang, chúng ta là
trai-gái-cô-đơn, em đưa ra yêu cầu cám dỗ như vậy có biết ý nghĩa gì
không?"
Nhà của cô cậu tới cũng mấy trăm lần rồi, mỗi lần tới đều là bộ dạng trở về nhà mình. Kiều Nhạc Hi mở cửa, trực tiếp lôi kéo cậu
vô trong, "Em ngay cả không mặc quần áo anh cũng xem qua rồi còn sợ gì
nữa".
Giang Thánh Trác nghe vậy giật mình, không nói nữa.
Nói là ngồi một lát, nhưng từ khi Giang Thánh Trác ngồi xuống cầm cốc trà
nhìn chằm chằm tivi thỉnh thoảng lâu lắm mới đưa lên miệng hớp một hớp,
cũng không có ý định ra về.
Kiều Nhạc Hi nhàm chán nhìn tin tức trong tivi ngáp, "Này, em mệt rồi".
Giang Thánh Trác nhìn cô, "Vậy đi ngủ đi".
Lời nói lẫn ánh mắt kia muốn thuần khiết bao nhiêu thì sẽ có bấy nhiêu thuần khiết.
Kiều Nhạc Hi chỉ tay ra cửa, "Vậy em không tiễn đâu".
Giang Thánh Trác vẻ mặt kinh ngạc, "Em để anh đi?"
Kiều Nhạc Hi thật bình tĩnh nhìn cậu, "Không vậy thì sao?"
Giang Thánh Trác thương xót kể khổ, "Em còn nhớ rõ không, chúng ta là đi bộ
về, anh không có xe, nhà anh cách chỗ này khá xa, em nỡ lòng nào để anh
đi bộ trở về xa như vậy? Anh đúng là mới ra viện....."
Kiều Nhạc
Hi vừa nhớ tới cái gì, híp mắt cười rộ lên, "Đúng đúng đúng, thân thể
anh suy nhược, là hoạt động quá độ với Lý Thư Dao, em nhớ rồi!"
Giang Thánh Trác lập tức im lặng, cậu càng nhìn nụ cười quỷ dị của cô trong
lòng càng thấy hối hận. Đúng là gậy ông đập lưng ông đây mà!
Kiều Nhạc Hi vẫn giữ nguyên nụ cười quỷ dị đó, mãi tới lúc kéo cậu ra khỏi
sô-pha đẩy ra cửa, mới hung tợn nói, "Tự đem bản thân thu dọn sạch sẽ
rồi quay lại tìm em!"
Sau đó đóng sầm cửa lại.
Giang Thánh Trác vô tội sờ sờ cái mũi, gõ cửa giải thích, "Anh và cô ta thật sự không có gì".
Kiều Nhạc Hi bên kia cánh cửa trả lời, "Không phải là chỉ mình "cô ta", là mấy "cô ta"!"
"Em cho anh vào trước đã, bên ngoài lạnh lắm".
"Không được!" - Kiều Nhạc Hi vốn đang bừng bừng nổi giận bỗng nhiên ỉu xìu,
"Em cho người lái xe tới đón anh, anh đừng chờ ở cửa, em đi vào đây,
chào nhé".
Giang Thánh Trác nhìn cánh cửa không nhúc nhích chút nào liền hiểu rõ, thì ra cô gái nhỏ của cậu đang thẹn thùng.
Tươi cười trên mặt không đổi thậm chí còn rực rỡ hơn, cậu khẽ hát mấy câu
tới thang máy. Mới đầu cậu không có ý định gì, chỉ là thói quen muốn
chọc ghẹo cô. Trước kia vì cố kị nhưng hiện tại, cuối cùng cũng danh
chính ngôn thuận nên dĩ nhiên cậu không thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy.
Giang Thánh Trác đợi dưới lầu một thì có xe chậm rãi tới đón, sau khi ngồi
yên ổn trên ghế cậu mới quay qua hỏi, "Đưa cô ấy trở về rồi?"
Diệp Tử Nam dựa lưng vào ghế gật đầu, "Cái gì cần nói tớ đã nói, cô ấy cũng
hiểu rõ ý của cậu. Lý Thư Dao là người thông minh, mắt chọn người đẹp
của cậu đúng là khiến người khác không thể không bội phục".
Giang Thánh Trác cắt ngang lời cậu ta, "Dừng! Dừng lại! Lời này của cậu không có gì hay, tớ và cô ấy thật sự không có gì!".
Diệp Tử Nam cười cười không nói nữa.
Giang Thánh Trác liếc cậu một cái, phần sáng tối trong xe hiện lên vẻ mặt cậu hiện sự mệt mỏi rõ ràng, "Sao vậy? Vừa mới kết hôn không phải là lúc
lòng xuân phơi phới sao?"
Diệp Tử Nam ảm đạm cười, nửa mở nửa khép mắt, "Mỗi nhà đều có chuyện khó riêng".
Giang Thánh Trác biết cậu không muốn nói nên cũng không hỏi nhiều, trong lòng bắt đầu tính toán nên thu dọn sạch sẽ như thế nào.