Lúc Cố Quân Điệt nghe Tiêu Gia Khải thông báo, đứng ở bên giường sửng sốt một phút đồng hồ.
Sau đó thượng tướng đại nhân không thèm để ý đến cẩu độc thân còn đứng ở đây, kích động ôm lấy tiểu tử kia mà cắn.
Tiêu Gia Khải xoa xoa huyệt thái dương, tỏ vẻ lâu dần hắn cũng đã miễn dịch
rồi, Cố đại thượng tướng ân ái hơn nữa cũng không việc gì.
Du Chi đưa tay nhẹ nhàng đặt lên bụng nhỏ, biểu tình trên mặt vẫn còn ngơ ngác.
Mang thai có nghĩa là… Trong bụng hiện tại có một cục cưng.
Cục cưng, của thượng tướng, và cậu.
Đột nhiên được thông báo trong bụng có một tiểu sinh mệnh, Du Chi có cảm
giác là lạ, nói không sợ hãi là giả, nhưng nhiều hơn vẫn là kích động
vui sướng.
Dù sao, đây cũng là cục cưng của thượng tướng.
Nơi bàn tay đang đặt lên sắp có một tiểu tử chậm rãi lớn lên biến thành một hình cầu, đến lúc đó bụng nhỏ của Du Chi sẽ trở nên tròn trịa, sau đó
cất tiếng khóc chào đời, biến thành một tiểu bảo bảo hay khóc hay cười
của hai người, tiểu tử kia sẽ có mái tóc đen mềm mại cùng cái mũi cao
thẳng như thượng tướng, cũng có thể có đôi mắt màu lam to cùng làn da
trắng nõn như mình…
Mặt Du Chi trở nên đỏ bừng.
—– Thật chờ mong quá đi =w=
Sau khi nghe tin con dâu mang thai, Cố mama kịch liệt yêu cầu đưa Du Chi về nhà cũ để bà chăm sóc, còn than rằng hận không thể hôn đứa cháu chưa
sinh của mình.
Thượng tướng tuy rằng không muốn vợ bị cướp đi,
nhưng bản thân còn phải lo chuyện trong quân bộ, đúng là không cách nào
thời thời khắc khắc chăm sóc tiểu tử kia, thuê bảo mẫu không yên tâm
bằng người trong nhà, bất đắc dĩ đồng ý.
Ở nhà cũ bảy tám tháng,
cuộc sống của Du Chi giống như thần tiên, thượng tướng có thời gian liền tập tức tới xem, ôm tiểu tử kia vào phòng ngủ coi tròn méo thế nào.
Mỗi lần Cố mama đều cười trộm, ngoài miệng không quên dặn thằng con cẩn
thận một chút, đừng quá cơ khát mà làm đứa nhỏ bị thương, làm Du Chi chỉ muốn kiếm cái gì đó chui vào.
Tới ngày dự tính sinh, cả nhà mọi
người đều khẩn trương, Du Chi nôn nóng đến mất ngủ, kết quả vật nhỏ
trong bụng lại yên lặng, một chút động tĩnh cũng không có, phải đến tuần sau mới có phản ứng.
Tiêu Gia Khải nhận được tin lập tức chạy đến nhà cũ.
Còn thượng tướng đang làm công ở quân bộ nghe lão mẹ gọi điện báo tin, lập
tức ném văn kiện trong tay, cầm chìa khóa xe, khóa kĩ cửa, một đường
chạy như bay đến nhà cũ.