Lúc La San cùng với
Tiểu Lộ đến quán KTV thì mọi người đều đã có mặt đông đủ. Các thầy cô
giáo thường ngày nghiêm trang kính cẩn vậy mà đến dịp cuối tuần lại tụ
tập ăn chơi không thua kém bất cứ sinh viên nào.Nếu để học trò của mình
nhìn thấy thì còn gì là phong phạm của một nhà giáo nữa chứ.
“
La San, Tiểu Lộ, mau lại đây ngồi”. Người vừa lên tiếng không ai khác
ngoài Vu Vận Linh, hôm nay cô ấy mặc một chiếc váy đỏ rực, vừa quyến rũ
lại phong tình, khác hẳn với dáng vẻ điềm đạm thường ngày, có lẽ vì nghề giáo yêu cầu cao về mặt tác phong nên mỗi khi có dịp thì mọi người luôn xõa hết mức có thể.
Chỗ Vu Vận Linh ngồi là một bàn trong góc
phòng, nhìn sơ qua thì chỉ có vài người La San quen, nếu như thường ngày tâm trạng vui vẻ cô cũng có thể miễn cưỡng cười cười nói nói với bọn
họ, nhưng hôm nay tâm tình cô đang rất tệ, sao phải gượng ép bản thân
mình làm gì cơ chứ. Vì thế nên bỏ mặc Vu Vận Linh đang cười nói bên kia, cô kéo Tiểu Lộ ngồi vào góc trong cùng của chiếc bàn gần mình nhất.
Giáo viên trong trường rất đông, La San cũng không thể nào nhớ mặt hết
được, chỉ thấy mọi người lúc nào gặp nhau cũng đều trưng ra bộ dạng thân thiết như chị em mười năm không gặp, cười nói tâm tình mọi chuyện gần
xa, nhưng thực chất là đang dò xét cuộc sống của nhau. La San vừa ngồi
xuống thì cô giáo khác liền ngồi xuống bên cạnh cô niềm nở bắt
chuyện, cô ấy khoảng chừng 30 tuổi, cô cũng không thể nhớ rõ đó là ai,
chỉ thấy gương mặt cũng có chút ấn tượng. Trong lúc cô còn đang tự hỏi
bản thân đã trốn vào một góc như thế này rồi mà vẫn có người tìm ra,
không biết tại mình có sức hút hay tại người ta có thiên lý nhãn đây.
“Cô giáo La, lâu ngày không gặp cô càng ngày càng đẹp ra, định bao giờ mới cho chúng tôi ăn kẹo đây”.
La San còn chưa kịp trả lời thì Tiểu Lộ bên cạnh đã nói thay hộ cô:
“Cô giáo Lý, sao vừa gặp đã liền quan tâm chuyện chung thân đại sự của
La San rồi, khi nào cô ấy cưới nhất định sẽ phát thiệp cho cô, cô cứ
yên tâm đi, đừng nóng vội, sẽ mau già đi đấy”.
Cách nói chuyện
của cô giáo Lý này đúng là kiểu người Tiểu Lộ ghét, không thân quen gì
mà vừa gặp đã tò mò chuyện riêng tư của người khác, không phải là muốn
kiếm chuyện thì là gì nữa. Minh chứng cho thấy suy đoán của Tiểu Lộ là
vô cùng chính xác, cô giáo Lý gì đó đúng là mặt dày vô đối, không hề e
ngại mà vẫn tiếp tục cầm tay La San tâm tình thao thao bất tuyệt.
“ Tôi nói này cô giáo La, con gái quan trọng nhất là tìm được một ông
chồng tốt chăm sóc cho mình, xinh đẹp thì đã là gì, cô đó, đừng quá kén
chọn, cứ như tôi đây thành gia lập thất, mọi chuyện đã có người giúp
mình gánh vác”.
“ Mới tuần trước ông xã vừa mua tặng tôi chiếc
nhẫn kim cương, cô xem xem, có đẹp không, anh ấy còn định mua thêm mấy
chiếc túi xách hàng hiệu cho tôi nữa, nhưng tôi sợ mang đi làm mọi người sẽ dị nghi nên bảo anh ấy không cần mua, quá lãng phí rồi”.
Nhìn cô giáo Lý tô son môi đỏ chót, cái miệng đóng mở liên tục kể lể về
ông xã nhà mình khiến La San cảm thấy khó chịu, cô đứng dậy lịch sự cắt
ngang lời cô ta:
“Xin lỗi, tôi muốn ra ngoài một lát, cô cứ tự nhiên”.
Nói xong cô đi thẳng ra ngoài, xem như không thấy vẻ mặt nhịn cười muốn nội thương của Tiểu Lộ.
Cô đứng trước bồn rửa tay cả 10 phút như người mất hồn, âm thanh trong
KTV khá hỗn loạn, cộng thêm tâm tình không tốt khiến La San như muốn nổi điên, cô tự nhắc mình phải bình tĩnh, cô còn chưa biết rõ mọi chuyện là như thế nào, không nên vội vàng kết tội Đường Vũ. Mặc dù tự an ủi bản
thân như vậy nhưng trong tâm trí cô như có một cái gì đó bắt đầu nảy
sinh, chính bản thân cô dù có muốn cũng không thể kiềm chế được. Cô chán ghét cảm giác bất lực này của mình, chẳng phải cô chỉ cần nhấc điện
thoại lên hỏi anh là sẽ biết được đáp án hay sao? La San cầm điện thoại
lên, tìm tên của anh, tay cô ngập ngừng đặt ở phím gọi, cô dừng lại một
lúc lâu rồi vẫn quyết định cất điện thoại đi, cô đang sợ điều gì chứ,
một đáp án mà chính bản thân cô đã mơ hồ nhận ra nhưng cô vẫn không dám
thừa nhận. Nếu anh đã có người khác, nếu anh không còn yêu cô nữa thì cô phải làm sao đây. Chạy đến trước mặt người đàn bà đó làm loạn, kể lể
khóc lóc với cha mẹ hai bên, hay kiêm quyết không đồng ý ly hôn với anh. Hàng trăm đáp án thi nhau hiện lên trong đầu cô, nhưng La San biết cô
không thể làm được như vậy, từ nhỏ cô đã được giáo dục tốt, ngay cả chửi người cũng chỉ biết có một hai câu, cho dù là người lạ ngoài đường cô
cũng không nỡ thương tổn họ thì làm sao cô có thể khiến anh – người đàn
ông cô yêu bị thương tổn được cơ chứ. Cho dù anh có thực sự phản bội cô, cô cũng không có cách nào mắng chửi anh thậm tệ, nếu trách thì trách
bản thân cô quá yếu đuối, yêu anh đến mức không biết chừa lại một phần
an toàn cho trái tim của mình.
**
Cố gắng ổn định tâm trạng
hỗn loạn của mình, La San bước ra khỏi phòng vệ sinh, ai ngờ hôm nay
đúng là ngày xui xẻo nhất trong 24 năm cuộc đời của cô, chuyện với Đường Vũ còn chưa biết thực hư thế nào thì cô lại vướng phải một chuyện rắc
rối khác.
“Con ranh kia, mày không có mắt hả, va vào đại gia ta
mà còn không biết xin lỗi, mày đang trừng mắt nhìn ai đấy hả?” Gã đàn
ông béo ú kia cầm chặt tay La San, ép cô về phía tường, hai mắt hắn trợn trừng hung tợn, miệng nồng nặc mùi rượu.
Hơi thở của hắn kề sát mặt khiến cô cảm thấy buồn nôn, cô định dùng lực đẩy hắn ra nhưng sức
lực không đủ, chỉ có thể giương mắt nhìn những người xung quanh cầu cứu.
Người đến KTV chơi có đủ thành phần từ trí thức đến bất hảo, nhưng La
San chắc chắn là không có kiểu người sẵn sàng ra tay tương trợ kẻ yếu.
Mọi người như đang xem kịch vui, nhìn La San cười đầy mờ ám. Lúc nãy La
San đã uống vài ly rượu, mặc dù chỉ là rượu nhẹ nhưng cũng khiến tinh
thần cô hưng phấn, cảm giác sợ hãi ban nãy đã giảm bớt phần nào, cô lấy
hết can đảm hét vào mặt gã đàn ông kia.
“ Bổn cô nương đây đụng
ông khi nào hả, ông mở mắt ra nhìn rõ xem là ai đụng vào ai, mau buông
tôi ra, đừng có thấy tôi không nói gì mà làm tới”.
Gã đàn ông đó bị La San chọc giận, hai mắt long sòng sọc, gã vung bàn tay to như hộ
pháp của mình lên khiến La San sợ hết hồn. Cô nhắm chặt hai mắt, hy vọng cảm giác đau đớn sẽ chóng qua, làm ơn ngày mai trên mặt đừng bị sưng là được rồi.
La San chưa thấy cảm giác đau đớn trên mặt thì đã
nghe tiếng gã đàn ông kia kêu la thảm thiết, cô vội mởi mắt ra thì thấy
hai tay gã bị bẻ ngược lại phía sau, gương mặt nhăn nhó vì đau đớn. Sau
vài phút hoảng sợ, La San hoàn hồn vội chạy lại kéo tay Tưởng Tử Vụ, cô
thực sự nghi ngờ mình không cản anh ta lại thì tay gã đàn ông kia sẽ gãy rời ra mất.
**
Sau khi hai người ra khỏi KTV, La San ngượng ngùng nhìn Tưởng Tử Vụ, khó khăn lắm mới mở miệng nói hai tiếng nhỏ như muỗi kêu.
“Cám ơn”.
Tưởng Tử Vụ nhìn cô với ánh mắt kẻ quân tử không thèm chấp tiểu nhân,
khinh thường liếc nhìn cô một cái không nói tiếng nào mà bỏ đi luôn. Mặc dù nhìn thái độ của hắn khiến La San rất muốn lớn tiếng chửi hắn một
trận, nhưng nghĩ đến hắn vừa cứu mình thì cô lại nhịn được. Cô lấy điện
thoại nói với Tiểu Lộ là mình về trước, trải qua chuyện vừa rồi cô cũng
chẳng còn tâm tình nào mà quay lại đó nữa.
La San đưa tay định
vẫy taxi thì một chiếc xe BMW dừng lại trước mặt cô, trong lúc cô còn
chưa kịp định hồn thì gương mặt vạn người mê của thầy giáo Tưởng đáng
kính ló ra, hắn ta lời ít ý nhiều mà nói với cô hai chữ: “Lên xe”.
Mặc dù La San rất muốn bỏ mặc hắn, nghênh ngang bắt Taxi ra về, nhưng
nghĩ đến việc giờ này cũng hơi muộn, nơi đây lại hơi phức tạp không
thích hợp để cô đứng đợi xe một mình, thế là cô quyết định mặt dày quá
giang hắn về nhà.
Đến lúc ngồi lên xe rồi thì La San mới hối hận không thôi, bây giờ cô còn có thể xuống xe được không. Từ lúc bắt đầu
lên xe, ngoài câu đầu tiên hắn hỏi cô đi đâu xong thì bắt đầu chủ trương im lặng là vàng. Không khí trong xe khiến người nhát gan như La San cảm thấy ớn lạnh, không biết ngoài cô ra có ai chót dại leo lên xe Tưởng Tử Vụ chưa nhỉ.
Cũng may khu cô ở cũng không xa lắm, một lúc sau
xe đã dừng lại trước khi La San chết cóng vì lạnh, cô vội vàng nói với
hắn lời cám ơn lần thứ hai trong ngày rồi chạy vội xuống xe.