La San mở cửa bước
vào nhà, căn nhà này do một tay cô trang trí, từ rèm cửa, giấy dán
tường, cho đến những vật trang trí nhỏ, tất cả đều là tâm tư của cô dồn
hết vào trong đó. Công việc của Đường Vũ khá bận rộn, anh vừa phải quản
lý công ty, lại phải bận xã giao, còn phải luôn luôn để mắt đến mọi rắc
rối trong cuộc sống hằng ngày của cô, nên phần lớn công việc trong nhà,
nếu có thể thì La San đều cố gắng hoàn thành một cách tốt nhất.
Hôm nay sau khi xong giờ dạy ở trường, cô đặc biệt ghé siêu thị mua cá,
muốn làm món cá hấp mà Đường Vũ yêu thích. Vừa về đến nhà, La San đã
ngay lập tức bắt tay vào nấu nướng, mặc dù tay nghề của cô không được
tốt lắm, thậm chí còn thua xa ông xã nhà mình, nhưng nấu ăn cho anh lại
là một trong số ít những sở thích của cô, cho dù vậy thì cũng không thể
phủ nhận một sự thật là số lần cô xuống bếp ít đến đáng thương. Dù sao
thì nấu ăn ngon hay không cũng là do thiên phú, cô thừa nhận mình lại
không có thiên phú trong lĩnh vực này.
Trong lúc cô đang vật lộn
với món cá hấp ở trong bếp thì Đường Vũ bước vào. Hai người bốn mắt nhìn nhau, cô nhìn anh, anh nhìn cô, rồi cả hai cùng bật cười mà không biết
nói gì cả. Trên tay Đường Vũ là mấy bịch xốp đựng thực phẩm tươi sống,
rất rõ ràng anh vừa mới đi chợ về. Nói đến thói quen đi chợ của anh thì
ngay cả La San cũng không biết nói gì hơn, một người đàn ông thân toàn
tây trang hàng hiệu mà lại đích thân đi chợ, lựa chọn kỹ càng từng loại
thực phẩm một, đúng là hiếm có của hiếm có mà. Ông xã cô chọn đúng là
không phải người bình thường mà.
“Sao hôm nay em lại nổi hứng nấu ăn vậy, anh nhớ dự báo thời tiết nói là không có bão mà”. Anh nhìn cô vừa cười vừa nói.
La San không thèm chấp với anh, xem như anh không tồn tại mà tiếp tục công việc trên tay. Thế nhưng có ai nói cho cô biết phải làm thế nào với con cá này đây, trong sách dạy nấu ăn cũng chỉ nói là sơ chế cá, ai mà biết phải sơ chế như thế nào cơ chứ.
Đường Vũ nhìn cô loay hoay mà
không nhịn nổi cười, cô nhóc này, rõ ràng không biết làm cá mà còn cứng
đầu không chịu nhờ anh giúp. Cô rõ ràng không thích ăn cá, tại sao lại
mua cá về cơ chứ. Sao anh không biết bà xã của mình có tính tự ngược
nhỉ.
Nhìn nụ cười ngày càng thêm rạng rỡ trên môi Đường Vũ khiến ý chí chiến đấu của La San trỗi dậy mạnh mẽ, cô không thắng được anh,
chẳng lẽ lại thua cả con cá này sao, cô là người mang nó từ siêu thị về
nhà đó. Ý chí chiến đấu hừng hực, hai tay cô dùng lực, cầm dao chém mạnh vào người con cá, tao không tin tao không thu phục được mày. Lưỡi dao
sắc bén ăn sâu vào đầu cá, nhưng do không cẩn thận, phần đầu của lưỡi
dao lại cứa vào tay cô, ngay lập tức một dòng máu đỏ tươi chảy ra từ
miệng vết thương khiến cô hết hồn. Trong lúc La San đang ngây người vì
sợ, một bóng người đã nhanh chóng vọt đến. Đường Vũ cầm lấy tay cô đưa
đến vòi nước rửa sạch vết thương.
“Á, xót quá”, miệng vết thương
tiếp xúc với nước khiến La San phải hét lên đau đớn, vết thương có vẻ
sâu hơn cô tưởng, không biết có để lại sẹo không nữa.
Nhìn khuôn mặt
nhỏ nhắn của cô nhăn nhó vì đau, Đường Vũ lại cảm thấy đau lòng. Anh đưa tay cô bỏ vào miệng, lưỡi khẽ đưa nhẹ liếm mút ngón tay cô. Nhìn hành
động mờ ám của anh khiến mặt La San trở nên đỏ ửng, cô dãy dụa định
thoát khỏi vòng ôm của anh nhưng bị anh ngay lập tức giữ lại.
“Ngoan, em đừng làm loạn nữa, vết thương vẫn còn chảy máu đây này”, anh vừa nói vừa trừng mắt nhìn cô, ánh mắt như đe dọa, em dám làm loạn tiếp thử
xem. Thì sao chứ, La San cô mới không sợ anh đâu, cô cũng có làm gì sai
đâu chứ, chỉ là một vết thương bé tí tẹo thôi mà. Ngay lúc cô tính làm
một cuộc nông nô nổi dậy thì tay anh khẽ xoa xoa đầu cô, ôm chặt cô vào
ngực mình. La San không thể làm gì khác đành im lặng dụi dụi đầu trong
ngực anh, lắng nghe trái tim anh đập từng nhịp ổn định khiến cô cũng
thấy an lòng hơn phần nào.
“Anh nuôi em bao lâu mới lớn được như
vậy, em lại không biết quý trọng bản thân mình, em bảo anh phải làm sao
với em đây, hôm nay phải ăn nhiều vào, có biết không”.
Lời nói
của anh khiến suy nghĩ của cô như bị đình trệ, đầu óc cứ quay lung tung
mà không thể sáng tỏ được gì. Cô muốn làm món ăn mà anh yêu thích, nhưng lại không thể làm ra bất cứ thứ gì, cô phải làm sao mới tốt đây, một
con nhỏ như cô có tài đức gì mà lại có thể khiến anh yêu cô như vậy, nếu một ngày nào đó, anh thu lại phần tình cảm này thì cô còn có thể vô lo
vô nghĩ như bây giờ được không?
**
Đường Vũ dẫn cô vào
phòng khách, sau khi xử lý xong vết thương thì mở ti vi cho cô xem, còn
tự bản thân mình thì nhanh chóng đi nấu cơm, cũng đã hơn 7h tối rồi, anh sợ cô sẽ đói. Nhìn phòng bếp như một bãi chiến trận khiến anh không
khỏi cười khổ, sao hôm nay vợ anh bị ai kích động mà lại có hứng xuống
bếp như vậy chứ, xem ra phải thu dọn mọi thứ cho gọn gàng thì mới có thể bắt đầu nấu ăn được.
Con cá bị La San hành hạ lúc nãy nhanh
chóng được Đường Vũ dọn qua một bên, ngay cả đống rau củ bị cô bày loạn
cũng được anh sắp xếp gọn gàng cho vào tủ lạnh. Tay chân nhanh chóng dọn dẹp tàn cuộc của cô, bỗng tay Đường Vũ khựng lại, ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào quyển sách nấu ăn đặt ngay bên cạnh bếp, trang sách vẫn còn
được đánh dấu, trang 52, hướng dẫn cách làm món cá hấp. Cô vốn không
thích ăn cá, lại đi mua cá, không thích nấu ăn nay lại lăn lộn ở trong
bếp, trái tim Đường Vũ như mềm ra khi nhớ lại tất cả những chuyện đó. Cô bé ngốc, cô không nói ra thì sao anh có thể biết được cô làm tất cả
những chuyện đó là vì anh cơ chứ.
Món ăn rất nhanh được Đường Vũ hoàn thành, La San chạy lăng xăng trong phòng bếp giúp anh dọn bàn ăn,
anh nấu ăn rất ngon, cả một bàn ăn đầy đủ hương sắc khiến con sâu thèm
ăn trong bụng cô sớm kêu gào từ lâu rồi. Món cá hấp mà cô mất sức chín
trâu hai hổ cũng không làm được nay đã nằm yên trên chiếc đĩa xinh đẹp,
ngay cả canh củ từ cũng được anh nấu thật nhừ, chỉ nhìn thôi đã ứa nước
miếng rồi.
La San vội gắp một miếng cá hấp thật to, gỡ bỏ hết
xương chỉ còn lại phần thịt trắng mềm thơm phức, bỏ miếng cá vào bát
anh, cô cười hì hì lấy lòng anh, mong anh đại nhân độ lượng, không chấp
với tiểu nhân như cô nữa.
Đường Vũ cũng gắp vào bát cô một miếng
sườn thật to, từ nhỏ cô đã chỉ thích ăn thịt, không thích ăn cá, hôm nay cô lại chảy máu nhiều như vậy, anh phải ép cô ăn nhiều một chút mới
được.
Cứ thế trong suốt bữa cơm, hai người họ anh gắp cho, em gắp cho anh, ngọt ngọt ngào ngào mà trôi qua.