Vừa đến giờ nghỉ trưa, đồng nghiệp Tiểu Lộ ngay lập tức dẫn cô chạy băng
băng đến phòng ăn. Nguyên một buổi sáng đứng lớp, cả hai cô đã sớm đói
đến không thể đói hơn được nữa.
“Tiểu San San, hôm nay nhà bếp
có món thịt kho tàu mà cậu yêu thích đấy, không nhanh lên là hết bây
giờ”. Tiểu Lộ vừa nói vừa kéo cánh tay La San chạy đến xếp hàng.
“Được rồi, được rồi, cậu đừng kéo mình nữa có được hay không, thịt kho tàu cũng đâu có chạy mất được đâu, cậu gấp cái gì chứ.”
“Cậu đó, nhà ăn trường mình đông sinh viên như vậy, nếu không nhanh chân thì làm sao chọn được món mình thích chứ, đến lúc đó hết món ngon rồi xem
cậu làm sao, không được ăn đồ ăn của mình đâu đấy.” Tiểu Lộ trừng mắt
với La San, đến lúc đó cho dù cô ấy có năn nỉ như thế nào thì Tiểu Lộ cô nhất định không nhường thức ăn cho cô ấy. Nói thì nói thế, nhưng mỗi
lần La San nhìn chằm chằm vào dĩa đồ ăn của cô với ánh mắt long lanh
sáng rỡ thì cô lại không kiềm lòng được, ai bảo người ta trời sinh mỹ
lệ, người thấy người yêu cơ chứ.
Sau khi khó khăn chen chúc trong nhà ăn cả mười mấy phút, hai cô gái lại vật lộn tiếp với chiến trường
thứ hai: tìm chỗ ngồi. Mặc dù cơ sở vật chất của trường này khá tốt,
giáo viên sẽ có nhà ăn riêng tránh phải chung đụng với sinh viên, nhưng
vào giờ cao điểm tất cả các giáo viên cùng ra một lượt thì khó tránh
khỏi tình trạng khan hiếm chỗ ngồi.
La San đang dáo dác nhìn khắp xung quanh, hy vọng tìm được một bàn còn trống, nhưng đúng là trời
không thương người tốt mà, cô tự nhận thấy thường ngày mình ăn ở hiền
lành nhân đức, vậy mà đến lúc cần thiết lại chẳng thấy ai ra tay tương
trợ cho mình cả. Trong lúc cô đang thầm nghĩ có nên đi đến khuôn viên
trường tìm chỗ nào đó để ngồi ăn hay không thì nghe thấy tiếng ai đó gọi mình.
“La San, ở đây nè”. Thì ra là Vu Vận Linh, giáo viên khoa
Văn, vô trường cùng đợt với cô, nhưng do khác khoa nên chỉ những khi có
hoạt động chung của toàn trường thì các cô mới có dịp gặp nhau. Nhìn
thấy bên cạnh chỗ Vu Vận Linh còn chỗ trống, La San vội kéo Tiểu Lộ chạy đến bàn của Vu Vận Linh.
“Trường mình mỗi khi đến giờ nghỉ trưa
lại như xảy ra chiến trận vậy, các cậu không nhanh là không có chỗ để
ngồi đâu, cũng may mình nhanh chân nên mới tìm được bàn này, chứ như mọi ngày toàn phải đợi mọi người ăn xong mới được ăn”.
Hai cô vừa
ngồi xuống Vu Vận Linh đã tuôn một tràng oán than về tình trạng mà ai
cũng biết là gì đấy của trường này. Nghe thấy vậy, La San không biết nói gì, tính cô vốn ngại giao tiếp với người lạ mà Tiểu Lộ cũng không thèm
tiếp lời với cô ta làm gì, ngay từ những ngày đầu mới gặp, Tiểu Lộ đã tỏ ra không thích Vu Vận Linh, cô chỉ lặng lẽ ngồi ăn cho xong để mau
chóng đứng dậy. Nhất thời không khí bàn ăn trở nên tĩnh lặng, thấy thế
La San bèn phải tạo chủ đề mới để cải tạo bầu không khí này.
“Nghe thầy hiệu trưởng thông báo bên khoa Anh mới có giáo viên mới, nghe nói là vừa đi du học bên Anh về, các cậu đã gặp chưa”.
Vừa nghe thấy vậy, Vu Vận Linh hai mắt tỏa sáng, cười đầy bí hiểm nói nhỏ với La San.
“Gặp rồi, gặp rồi, là rùa vàng điển hình, trẻ tuổi đẹp trai, nghe nói gia
thế cũng không phải là loại người bình thường chúng ta có thể với tới”.
Tiểu Lộ liếc cô ta một cái, không nhanh không chậm nói:
“Người ta mới đến trường ngày hôm nay mà cô Vu đã tìm hiểu kỹ nhỉ, chỉ sợ người tốt như vậy thì đã là hoa có chủ rồi cũng nên”.
Thấy thế Vu Vận Linh cũng thấy hơi ngượng, La San liếc Tiểu Lộ, ý bảo cô
đừng nói nữa, cô không muốn không khí trở nên nặng nề hơn nữa. Dù sao
thì các cô và Vu Vận Linh cũng ít có dịp gặp nhau, sao phải gây ấn tượng xấu làm gì chứ. Nhưng mà thầy giáo mới đến cũng có sức hút thật đấy,
chỉ mới nghe danh chưa thấy người đâu mà đã gây ra chiến tranh ở đây
rồi. Cứ với kiểu này thì sau này cô càng phải tránh xa thị phi càng xa
càng tốt rồi. Nhưng tình hình trước mắt thì không tốt chút nào cả, La
San lại phải một lần nữa cố gắng gượng cười tính nói vài câu nhằm xoa
dịu bầu không khí rồi léo Tiểu Lộ đi, suy nghĩ mãi cô cũng không biết
phải nói gì cho tốt, cuối cùng lại buột miệng nói:
“Ha ha biết
đâu chỉ là tin đồn thì sao, theo mình nghĩ thì cái người thầy giáo khoa
Anh mới đến gì gì đó có lẽ vừa già vừa xấu, mũi hếch răng hô, ba vợ bốn
con rồi cũng nên”.
La San vừa nói xong thì càng cảm nhận sâu sắc câu nói khi không biết nói gì thì đừng nên nói gì, nói lung tung thì
chỉ mang họa vào thân mà thôi. Cô chỉ biết câm nín nhìn thầy hiệu trưởng đang dẫn theo một anh chàng nào đó đứng bên cạnh bàn cô thao thao bất
tuyệt giới thiệu với tất cả niềm tự hào.
Thực sự thì La San chẳng nghe được thầy hiệu trưởng nói gì cả, trong suốt quá trình đó luôn có
một đôi mắt rét lạnh chiếu thẳng vào cô làm cho cô đang từ sa mạc mùa hè rớt xuống bắc cực mùa đông. Cô chỉ hơi lỡ lời thôi mà, mà chắc gì anh
ta đã nghe thấy những điều lúc nãy mình nói chứ, nghĩ đến đấy làm cô như có thêm tự tin, giương mắt lên nhìn thẳng vào con rùa vàng đó, hừ,
chẳng lẽ tôi lại sợ anh sao. Nhưng nghĩ là một chuyện , làm lại là một
chuyện khác, sau vài giây ngắn ngủi đọ mắt với anh, La San tự nhận mình
nội công chưa đủ, cần về nhà tu luyện thêm, điều cần thiết nhất lúc này
là phải nghĩ cách bảo toàn mạng sống để mà còn về nhà tu luyện.
Cho đến lúc Tiểu Lộ huých nhẹ một cái thì La San mới sực tỉnh, không biết
nãy giờ cô mất hồn bao lâu rồi nữa, chỉ thấy thầy hiệu trưởng nhìn cô
cười đầy hòa ái:
“Cô La, đây là Tưởng Tử Vụ thầy giáo mới của
khoa tiếng Anh trường ta, năm nay 27 tuổi, mới từ nước ngoài về nên còn
nhiều điều bỡ ngỡ, có gì cô hãy giúp đỡ thầy ấy được không?”
“….”
Thấy cô lại tiếp tục mất hồn, cứng miệng không biết nói gì, Tiểu Lộ bên cạnh vội nói đỡ cho cô.
“Đương nhiên, đương nhiên rồi, mọi người đều là đồng nghiệp mà,thầy Tưởng sau này có chuyện gì thì cứ đến tìm chúng tôi”.
Lúc này đây nhân vật chính từ nãy tới giờ mới chậm rãi mở miệng, bạc môi
khẽ nhếch, lời ít ý nhiều mà nói với La San đang ngây ngốc bên cạnh.
“Xem ra tôi có ngoại hình thật khiến cô giáo La phải thất vọng rồi, dù sao sau này cũng mong chúng ta có thể sống hòa thuận”.
Nghe hắn nói vậy, thầy hiệu trưởng lại càng cười tươi hơn, ánh mắt đắm đuối
mơ tưởng về tinh thần đồng nghiệp hài hòa giữa mọi người, chỉ có La San
biết cô tiêu rồi, tiêu thật rồi, ai đời mới ngày đầu gặp mặt đã đắc tội
với người ta, xem ra hắn thực sự đã nghe thấy những lời nói lúc nãy của
cô rồi.