Cho đến ngày đi làm
lại, La San vẫn quên chưa hỏi Đường Vũ vì sao anh lại có mặt ở bệnh viện lúc cô bị bệnh. Có đánh chết cô cũng không tin là Tưởng Tử Vụ có lòng
tốt đưa cô vào viện lại gọi điện báo tin cho Đường Vũ. Có lẽ là người đi đường tốt bụng nào đó giúp đỡ cô chẳng hạn. Mặc dù biết suy nghĩ của
bản thân khá gượng ép, nhưng cô thật không dám tưởng tượng nếu tên họ
Tưởng kia biết chuyện cô đã kết hôn thì hắn có rêu rao khắp toàn trường
không nữa.
“Cô giáo La, cô đã khỏe lại chưa, nếu còn mệt thì cứ
nghỉ thêm vài ngày nữa cũng được, dù sao thì cũng chưa bắt đầu năm học
mới mà”.
Vừa bước vào tòa nhà giáo vụ La San đã gặp Vu Vận Linh
đang đi tới. Cô không thích thái độ của cô ta, rõ ràng không thân quen
mà lần nào gặp cũng làm như thân thiết lắm.
“Cám ơn cô, tôi cũng
khỏe rồi, còn một số tài liệu cần chuẩn bị cho năm học mới nên không thể không đi làm được”. La San gượng gạo ứng phó.
“Haiz, trường này ai cũng được như cô thì tốt biết mấy”.
Câu nói của cô ta khiến La San hơi ngượng, mới đi công tác có hai ngày cô đã đổ bệnh xin nghỉ liền ba ngày.
“Xin lỗi cô, tôi còn có chút việc, xin phép đi trước”. La San vội kiếm cớ
rời đi, cô không muốn phải tiếp tục ở đây hứng chịu “sự quan tâm” của Vu Vận Linh.
“Khoan đã, tôi có chuyện muốn nói với cô”.
“Chuyện gì vậy”. La San thật sự không nghĩ ra được giữa cô và Vu Vận Linh thì
có gì quan trọng để nói với nhau, không lẽ cô mới xin nghỉ vài ngày mà ở trường đã có chuyện trọng đại gì xảy ra.
“Tối nay cô có rảnh
không, tôi có hẹn với mấy thầy giáo bên khoa Anh, chúng ta cùng họ gặp
mặt làm quen một chút, dù gì cũng là đồng nghiệp cùng trường, tạo mối
quan hệ tốt cũng là điều nên làm mà, cô nghĩ có đúng không”.
Không cần Vu Vận Linh nói thì cô cũng đoán được rằng mấy đồng nghiệp mà cô ta nói chắc chắn là nam, mà phải còn độc thân nữa. Cô cảm thấy mệt mỏi,
không hiểu sao mỗi lần gặp mình, Vu Vận Linh đều nói đến chủ đề này.
Chẳng lẽ cô ta sợ La San cô ế hả trời, mà cho dù cô có ế thật thì ảnh
hưởng gì đến cô ta cơ chứ.
“Xin lỗi cô, tối nay tôi có chút việc bận rồi, cô….”
“Cô thật là, có việc gì quan trọng bằng việc tạo dựng quan hệ tốt giữa các
đồng nghiệp chứ, chẳng phải chủ trương của trường ta là môi trường làm
việc hòa đồng thân thiện hay sao”.
“….”
La San thật chỉ
muốn khóc cho xong, sao không ai để cô yên hết vậy trời, rõ ràng cô đã
bảo là có việc bận rồi mà cô ta cũng không tha cho cô nữa.
“Nghe
nói sắp tới nhà trường sẽ tổ chức đánh giá mức độ thân thiện của
từng giáo viên đấy,thế nên bây giờ mọi người ai ai cũng lo giao lưu với thầy cô các khoa khác”. Thấy cô im lặng, Vu Vận Linh lại tiếp tục nói,
thái độ bí ẩn giống như thông tin này cô ta chỉ nói với mình cô vậy.
Cô ta nói vậy, nếu La San còn từ chối thì khác nào đi ngược lại với tiêu
chí chung của nhà trường chứ. Thế nên cho dù không tình nguyện đến mấy
cô vẫn phải ráng mỉm cười tham dự buổi xem mặt trá hình buổi tối hôm
nay.
***
Lúc La San đến thì mọi người đã có mặt gần đông đủ rồi.
Bên phía đối phương có tám người, đều là những anh chàng trẻ tuổi đầy hứa
hẹn của khoa tiếng anh, còn bên phía nhà gái, ngoài Vu Vận Linh ra thì
cô chẳng biết ai cả.
Vì cô đến cuối cùng nên chỉ còn một vị trí
trong cùng được dành riêng cho cô. Nhìn sang phía đối diện, vẫn còn vài
ghế trống, có vẻ như bên đối phương vẫn chưa đến đông đủ.
Mọi
người đều tự do trò chuyện trong khi chờ người khác đến. Ngồi một lúc La San cảm thấy hơi ngột ngạt, cô xin phép ra ngoài gọi điện thoại một
lát, chủ yếu là muốn đi dạo hít thở không khí một chút.
Đây là
một nhà hang ở phía Tây thành phố, tuy không rộng lớn nhưng trang trí vô cùng ấm áp, rất thích hợp cho những buổi gặp mặt như thế này. Lúc nãy
cô đi hơi vội nên chưa kịp gọi điện báo cho Đường Vũ mình sẽ về muộn một chút, đang tính lấy điện thoại gọi cho anh thì anh lại gọi đến trước.
La San tự nhiên khẽ bật cười, có khi cô và anh có thần giao cách cảm cũng nên.
“Em sắp về chưa, có cần anh đến đón không”.
Giọng nói ấm áp của anh khiến La San chỉ muốn bỏ về ngay lập tức, cũng may cô kiềm lòng được.
“Hôm nay em đi ăn với đồng nghiệp, có lẽ sẽ về muộn một chút, anh cứ về nhà trước đi”.
“Vậy khi nào em sắp xong thì gọi cho anh, anh đến đón em”.
“ok, em biết rồi, mà anh đang làm gì vậy”.
“Đang nghĩ xem tối nay nên nấu món gì, chẳng phải dạo này em than nóng sao, hay anh nấu canh củ sen cho em ăn khuya nhé”.
Giọng nói của anh như rót mật vào tai, chỉ cần nghĩ đến chén canh củ sen thơm nồng là La San lại thêm hối hận, sao cô lại mềm lòng tham dự buổi gặp
mặt vớ vẩn này chứ.
“Em nhất định sẽ về sớm, anh phải để phần canh cho em đấy”.
Nghe cô nói vậy khiến Đường Vũ phì cười, tiếng cười của anh qua điện thoại
càng khiến hai má La San đỏ bừng, cô thẹn quá hóa giận bèn nói qua loa
vài câu rồi cúp điện thoại.
Khi cô quay người trở lại thì bất ngờ nhìn thất Tưởng Tử Vụ. Anh ta đang đứng bên cạnh khung cửa sổ, nhìn cô
như đang cười giễu cợt. Chắc chắn là anh ta đã nghe hết đoạn đối thoại
của cô với Đường Vũ rồi, không thèm để ý đến anh ta, La San bèn quay trở lại bàn ăn.
Ai ngờ Tưởng Tử Vụ cũng đi theo cô, cảm giác bất an mãnh liệt khiến La San cảm thấy lo lắng không thôi.
Đúng là ghét của nào trời trao của đấy mà, nhìn Tưởng Tử Vụ ngồi xuống trước mặt mình, La San nghẹn lời.
Vì toàn những người trẻ với nhau nên không khí trên bàn ăn khá hòa hợp,
ngoại trừ hai người ngồi góc trong cùng là La San và Tưởng Tử Vụ.
Vì không hề có hứng thú với buổi gặp gỡ này nên La San không muốn nói
nhiều, còn Tưởng Tử Vụ vốn lạnh lùng bẩm sinh, gương mặt tuy đẹp trai
nhưng lại mang theo đôi phần xa cách, khác hẳn với sự ấm áp như ánh mặt
trời của Đường Vũ.
“Cô giáo La có vẻ hơi trầm tĩnh nhỉ”.
La San đang ăn món sườn xào chua ngọt hấp dẫn của nhà hàng, nghe tiếng có
người hỏi mình vội vàng ngẩng đầu lên. Cô ngay lập tức bày ra nụ cười
tiêu chuẩn, tỏ vẻ hào hứng nhìn về phía đối phương. Ngay từ ban đầu mọi
người đã tự giới thiệu tên của mình, trí nhớ của cô không tệ, mặc dù
không mấy quan tâm đến cuộc nói chuyện nhưng cũng biết được anh ta là
thầy giáo Tiểu Hàn của khoa tiếng Anh. Nhìn nụ cười tươi tắn của đối
phương, cô có chút lúng túng không biết phải làm sao.
“Tôi không giỏi giao tiếp trong những tình huống như vậy cho lắm”.
Vừa nghe xong câu trả lời của cô, Tiểu Hàn còn chưa có phản ứng gì thì
Tưởng Tử Vụ ngồi đối diện đã cười nhẹ một tiếng. Không khí bàn ăn lúc đó khá yên lặng nên tiếng cười của Tưởng Tử Vụ như được phóng đại gấp
nhiều lần khiến La San lúng túng không thôi. Tên khốn khiếp kia, cô có
gây thù chuốc oán gì với hắn cơ chứ, sao hắn lại làm cô mất hết mặt mũi
như vậy.
Nhìn mọi người xung quanh đang đứng hình, Tưởng Tử Vụ có lẽ cũng nhận thấy mình hơi quá đáng, hắn ta nhàn nhạt thanh minh:
“Tôi chỉ cười vậy thôi, không có ý gì đâu, mọi người cứ tiếp tục”.
Vừa nói hắn còn nhìn về phía La San như thách thức.
Hành vi vô duyên của Tưởng Tử Vụ khiến La San tức muốn sôi máu, cô xin phép mọi người đi vệ sinh một lát.
Sau khi dùng nước lạnh khiến cho bản thân mình tỉnh táo, La San bước ra
khỏi tolet. Vừa đi đến khúc quanh để đi vào nhà hàng, cô nhìn thấy Tưởng Tử Vụ. Sợ bản thân mình không kiềm chế được mà làm gì hắn ta, La San
làm như không nhìn thấy, cứ tiếp tục đi vào bên trong.
“Chẳng lẽ cô còn muốn vào đó nữa sao”.
La San nhìn anh ta bằng ánh mắt khó hiểu, tên này học tiếng Anh nhiều quá
nên tiếng quốc ngữ có vấn đề sao, tại sao hắn lại nghĩ cô lại không muốn vào chứ. (Mặc dù đúng là cô không muốn vào thật). La San ngoảnh mặt lầm ngơ, không thèm so đo với anh ta làm gì.
“Nhìn không ra cô La
lại là người phóng khoáng vậy đấy, không lẽ Tiểu Hàn là sở thích của
những người đã có chồng như cô sao”. Gương mặt cười cười nhưng ánh mắt
của hắn lại cô cùng sắc bén, hướng về phía La San như không cho phép bỏ qua bất cứ biểu cảm nào của cô vậy.
Lời nói của Tưởng Tử Vụ
khiến La San uất nghẹn, cô biết cô không nên đến buổi gặp mặt này, nhưng chẳng phải cả buổi tối cô đã giả chết không hề lên tiếng rồi sao, hắn
ta còn muốn thế nào nữa. Chắc chắn trong chuyến đi công tác lần trước,
có lẽ tên này đưa cô vào bệnh biện nên biết được chuyện cô đã kết hôn.
Chứng kiến vẻ mặt coi thường khi nhìn mình của hắn, nỗi ấm ức trong lòng La
San càng dâng lên, cảm giác khó chịu đè nén trong lòng, nhưng cô chẳng
thèm đôi co nhiều, từ trước đến nay cô chưa bao giờ phí công giải thích
với những người mình không quan tâm. Cô tính xoay người sải bước vào
trong, nhưng đột nhiên nghĩ lại, ánh mắt trong veo của cô nhìn thẳng vào Tưởng Tử Vụ, miệng mỉm cười thật tươi , dõng dạc nói với hắn:
“Từ trước đến nay, tôi chưa bào giờ nói mình còn độc thân, cũng chưa bao
giờ phủ nhận chuyện mình đã kết hôn, nếu đã không ai hỏi, sao tôi phải
phí công giải thích với những người không có liên quan như anh làm gì.
Xin lỗi, tôi không có thời gian cho những chuyện vô nghĩa. À quên, lần
trước cũng cám ơn anh đã đưa tôi vào bệnh viện, tiện thể nếu anh thấy
nhàm chán thì giúp tôi công khai chuyện đã kết hôn luôn đi cũng được".
Nói xong, không đợi anh ta kịp phản ứng, La San mạnh mẽ xoay người bước đi, bỏ lại sau lưng cái nhìn chằm chằm của Tưởng Tử Vụ.
Hình ảnh cô gái nước mắt đã dâng lên khóe mi nhưng vẫn quật cường nhìn anh
không hề sợ hãi khiến Tưởng Tử Vụ cảm thấy ngột ngạt không thôi. Rõ ràng là anh thấy bản thân đã làm đúng, nhưng không hiểu sao mỗi lần nhớ lại
ánh mắt đó, có một cảm giác giống như là hối hận dâng lên trong lòng
anh.