Lúc thầy giáo Vương quay trở lại thì cũng gần 11 giờ trưa.
Trường trung học X là trường trọng điểm duy nhất của tỉnh, hầu hết học sinh ở
đây đều nghỉ học khi học xong cấp hai, chỉ một phần nhỏ là học lên cấp
ba. Thế nên dù là trường trọng điểm nhưng quy mô của trường X cũng không hề lớn. Cả trường chỉ có hai dãy phòng học, một dãy phòng giáo vụ, đến
ngay cả sân tập thể thao cũng chỉ là khoảng đất trống phía sau trường,
trang thiết bị ít ỏi đến đáng thương.
Vì là kỳ nghỉ hè nên hầu
hết học sinh đều đã nghỉ học, chỉ có khối lớp 12 là còn tham gia ôn
luyện chuẩn bị cho kỳ thi tốt nghiệp và thi đại học sắp tới. Đây là giai đoạn nước rút để các trường đại học tiến hành tuyên truyền, thu hút thí sinh dự thi, thế nhưng ở trường X, trường đại học của La San và Tưởng
Tử Vụ là đơn vị duy nhất đến đây giao lưu với học sinh trong năm nay.
Về tài liệu giới thiệu, trước khi đi Thôi mặt sắt đã giúp hai người chuẩn
bị kỹ lưỡng, công việc chính khi đến đây của họ là tư vấn ngành học
thích hợp đối với những học sinh có hứng thú với trường của họ. Công
việc này các học sinh ở thành phố đều có thể thảo luận với gia đình để
đưa ra quyết định cho riêng mình, nhưng với điều kiện thông tin như ở
đây thì đừng nói gì đến phụ huynh, mà ngay cả chính bản thân các em cũng phân vân không biết thi trường nào.
Sau khi đi một vòng làm quen điều kiện xung quanh, cô và Tưởng Tử Vụ quyết định sẽ tiến hành tư vấn
cho học sinh từ buổi chiều hôm nay. Khi đã lên kế hoạch cụ thể với nhà
trường, thầy hiệu trưởng cùng với thầy Vương đích thân dẫn hai người đến quán ăn phía trước cổng trường để ăn trưa.
Đây là một quán ăn
nhỏ, khi bốn người bước vào thì bên trong chưa có vị khách nào cả. Đồ ăn được đưa lên rất nhanh, chỉ là những món đơn giản thường ngày, nhưng
nhìn vô cùng bắt mắt.
Con người ở đây vốn đơn giản, thầy hiệu
trưởng và thầy Vương lại là người hiếu khách, nên cũng không hề khách
sáo gì với hai người, bầu không khí khá hòa hợp trong suốt bữa ăn.
***
Đã từng được một vài đồng nghiệp trong các chuyến đi trước chỉ bảo kinh
nghiệm, nhưng thực sự La San không thể tưởng tượng được số học sinh cần
tư vấn lại nhiều đến thế. Theo danh sách của nhà trường, toàn bộ khối
lớp 12 chỉ có hơn 150 em, đáng lý ra cũng không mất nhiều thời gian lắm, bởi vì trong số đó chắc chắn không phải ai cũng dự định thi vào trường
các cô. Thế nhưng hầu như các học sinh đều đến tham dự buổi tư vấn, thêm vào điều kiện thông tin ít ỏi ở đây, các em đều có rất nhiều thắc mắc
cơ bản cần được giải đáp. Mặc dù có sự chuẩn bị về mặt thông tin, nhưng
nhiều khi chính La San cũng bị khớp trước câu hỏi của các em.
Phía bên kia Tưởng Tử Vụ cũng không hơn cô là mấy, ngoại hình đẹp trai của
hắn thu hút rất nhiều nữ sinh vây quanh, chỉ khác là trong khi cô đang
xoay trái xoay phải ứng phó, thì hắn lại rất điềm nhiên, từ tốn giải
quyết mọi vấn đề học sinh đưa ra. Nhìn hắn càng khiến La San thêm uất
nghẹn, sao tên đó cái gì cũng hơn mình vậy, đời thật bất công mà.
Vất vả cả một buổi chiều, cuối cùng cô cũng tiễn xong học sinh cuối cũng
của ngày hôm nay, số học sinh còn lại đã được sắp xếp chuyển qua
sáng ngày mai.
Cô và Tưởng Tử Vụ cùng nhau thu dọn một số tài
liệu, để tạm vào phòng giáo vụ của nhà trường, rồi nhanh chóng quay trở
về phòng nghỉ. Vất vả cả buổi chiều, chân tay của cô đã muốn rã rời, cổ
họng khô rang, giọng khàn đặc, cô chỉ sợ ngày mai sẽ không thể nói ra
tiếng thì nguy to. Cô vội hỏi thầy Vương xem gần đây có tiệm thuốc tây
nào không, nhưng rất tiếc tiệm thuốc gần nhất cũng cách nơi đây khá xa,
nên cô đành ngậm ngùi về phòng, quyết định cả tối nay sẽ không nói
chuyện để giữ giọng. Tưởng Tử Vụ thấy cô như vậy cũng không thèm quan
tâm xem cô bị làm sao, hắn cứ im lặng trong suốt quãng đường hai người
trở về.
Con đường ở đây khá yên lặng, lại không có đèn đường như
thành phố, La San chỉ dựa vào ánh đèn hắt ra từ nhà dân để dò tìm đường. Trời càng ngày càng tối khiến cô cảm thấy hơi sợ, Tưởng Tử Vụ lại đi
ngay đằng trước, hắn ta ỷ chân dài hơn người khác nên sải bước ngày càng nhanh. Liếc thấy khoảng cách ngày càng xa giữa co và hắn, La San quyết
định chạy chạy về phía trước để đuổi kịp anh ta. Dù sao thì giữa nơi
hoang vu này, cô không có can đảm đi một mình.
Tưởng Tử Vụ nghe tiếng bước chân bịch bịch chạy theo mình thì không khỏi cười thầm, chân không tự giác đi chậm lại.
Đến khi chỉ còn cách Tưởng Tử Vụ khoảng năm bước chân thì La San dừng lại,
vừa thở vừa liếc nhìn tên ung dung đằng trước mình. Chỉ liếc cho đỡ tức
vậy thôi chứ cô dám làm gì anh ta chứ, đàn ông gì mà không biết nhường
phụ nữ gì cả, hèn gì bây giờ vẫn ế.(>.0)
Về đến phòng La San
ngay lập tức lao vào tắm rửa, ở đây không có bình nước nóng nên cô chỉ
có thể tranh thủ tắm sớm, nếu để đến đêm có thể sẽ bị lạnh.
Vừa tắm xong thì chuông cửa vang lên, nghĩ là thầy giáo Vương mang cơm đến nên cô vội chạy ra mở cửa.
Tưởng Tử Vụ nhìn cô gái đứng trước mặt mình, có lẽ vừa mới tắm xong nên gò má trắng nõn, tóc vẫn còn ướt. Cô đứng trước anh mang theo hơi thở thanh
mát chưa từng có khiến anh cảm thấy hốt hoảng.
Nhìn chằm chằm Tưởng Tử Vụ, La San còn đang thắc mắc không biết anh ta tìm mình có việc gì, thì đã nghe đối phương lên tiếng.
“Thuốc ngậm, tốt cho cổ họng”. Hắn ta vừa nói vừa đưa gói thuốc nhỏ ra trước mặt cô.
“....”
“Không cần cám ơn, là tôi sợ mai cô không làm việc được thì người chịu khổ sẽ là tôi mà thôi.”
Còn chưa đợi La San phản ứng gì thì anh ta đã nhét gói thuốc vào trong tay
cô, nhanh chóng quay lưng đi về phía phòng mình. La San vẫn đứng đó, mãi cô mới phản ứng được là chuyện gì đang xảy ra, tên đó có cần phải chạy
nhanh như vậy không, sợ cô đêm khuya thanh vắng làm gì hắn chắc. Lại
nhìn xuống gói thuốc trong tay, cô đang nghĩ không biết bên trong liệu
có độc?
Cũng nhờ thuốc của Tưởng Tử Vụ mà hôm sau cổ họng của cô
đã đỡ hơn hẳn, tiếp tục chiến đấu hiệp hai với những học sinh còn lại.
Hôm nay bọn cô phải cố gắng làm xong trong buổi sáng, vì buổi chiều phải lên xe quay trở về, chính vì thế nên công việc có phần gấp rút.
La San không muốn bỏ sót bất cứ một học sinh nào, các em đã phải vất vả
bao nhiêu năm đèn sách, cô không muốn bọn trẻ lại thất bại trong giai
đoạn cuối cùng này. Việc chọn trường học, ngành học là một việc hết sức
quan trọng, thế nhưng học sinh ở đây hầu như không hề nắm được bất cứ
thông tin nào. Càng thấy tội nghiệp bọn trẻ, cô lại càng ra sức làm
việc, giải đáp mọi thắc mắc của tụi nhỏ trong khả năng hiểu biết của bản thân. Cô biết, cố gắng của cô cũng chỉ như muối bỏ biển, chưa chắc gì
đã giúp ích cho các em trong kỳ thi sắp tới, nhưng cô không đành lòng
khi nhìn những gương mặt non trẻ đó bước vào kỳ thi mà không hề nắm chắc về tất cả.
Thanh xuân của các em nhất định sẽ rất rực rỡ, ánh
mắt ngời sáng của bọn trẻ khi nhìn cô và Tưởng Tử Vụ rời đi khiến cô tin vào điều đó. Những ánh mắt trong veo nhưng lại ánh lên bao khát khao
mãnh liệt của tuổi xuân thì.