La San chờ đợi mãi
mới đến cuối tuần, cô đã nói với Đường Vũ từ trước nên hôm nay anh không sắp xếp lịch hẹn xã giao hay công việc gì cả.
Từ ngày nhìn thấy những tấm hình trong thư phòng của Đường Vũ, trong lòng La San đã thầm
nghĩ đến một ngày phải lôi kéo anh đi chụp hình chung mới được. Ai đời
hai vợ chồng với nhau mà ngoài ảnh cưới ra thì chẳng có lấy một tấm hình chụp chung nào cả. Ngày xưa cô phải nhân lúc anh ngủ mà chụp lén thì
mới có được tấm hình của anh, người gì đâu mà còn khó xin hình hơn cả
ngôi sao nữa chứ, mà cũng may anh không phải người nổi tiếng, nếu không
mấy fan làm sao sống nổi với thần tượng lạnh lùng này chứ.
Mục
tiêu ngày hôm nay của La San là nhất định phải phá vỡ hình tượng mặt
lạnh mà Đường Vũ xây dựng từ xưa đến nay. Kế hoạch của cô rất ư là chi
tiết, từ việc tìm địa điểm chụp hình, ăn trưa, ăn tối cô đều đã sắp xếp
ổn thỏa hết rồi, đến chính cô còn phải tự khen mình nữa mà, kakaka.
Ngay từ sáng sớm La San đã kêu anh dậy khiến cho Đường Vũ một phen giật
mình. Kéo chiếc đồng hồ bên cạnh giường lên xem, anh giường như không
còn tin vào mắt mình nữa, ông trời ơi, mới có 7h30, cô vợ của anh hôm
nay vẫn ổn đấy chứ.
Trong lúc anh còn chưa kịp định hình xem điều gì đang xảy ra thì La San đã kéo anh vào phòng tắm, ríu rít nói với anh một tràng dài gì gì đó, còn cô lại tất bật chạy nhanh về phía nhà bếp.
Nhìn cô như con sóc nhỏ, chạy lăng xăng làm mọi chuyện khiến cho Đường
Vũ bật cười, lo nghĩ không biết cô lại sắp bày trò gì nữa đây. Từ trước
đến nay, chưa bao giờ anh nghĩ mình lại có sức chịu đựng lớn đến như
vậy, nhưng kể từ khi kết hôn với cô, anh lại suy nghĩ khác, vì chỉ cần
đó là cô thì có thế nào anh vẫn chịu được.
**
Nhìn công
viên trò chơi ở trước mặt, Đường Vũ chỉ muốn bỏ về ngay lập tức. Anh
biết cô vợ nhà mình thích những thứ nhỏ nhỏ xinh xinh, nhưng có cùng sở
thích với thiếu nhi như thế này thì anh cũng không dám tưởng tượng đến.
Anh rảo bước tính kéo cô đi về ngay và luôn, nhưng cô lại dùng ánh mắt
tròn xoe nhìn anh đầy mong đợi, thôi thì chiều cô một lần này thôi vậy.
Nghĩ lại thì sau khi tốt nghiệp cấp 3, anh không còn dẫn La San đến đây
chơi nữa rồi.
Thời tiết hôm nay rất đẹp, trời xanh, mây trắng,
nắng vàng xen lẫn gió nhẹ hiu hiu, lại thêm là ngày cuối tuần nên khu
vui chơi rất đông người. Anh chỉ muốn dẫn cô đi vòng vòng xung quanh một lúc rồi về, còn La San lại hào hứng kéo ông chồng nhà mình chen vào
quầy bán vé. Đường Vũ ái ngại nhìn xung quanh. Kế bên anh là một bạn nhỏ đang nắm tay cha mẹ, ánh mắt đầy hào hứng xếp hàng mua vé, nhìn sang
bên cạnh nữa là một đám học sinh tiểu học đang được giáo viên điểm danh
để chuẩn bị mua vé. Ánh mắt Đường Vũ không dám nhìn ra xa nữa, bởi vì
anh biết có nhìn thế nào đi chăng nữa thì ở đây cũng chẳng có ai như anh và La San- những kẻ lớn đầu còn đi giành vé chơi trò chơi với con nít.
Thôi thì vì bà xã, Đường Vũ lại quyết định nhịn thêm một lần nữa, những
người này anh cũng chỉ găp có một lần, qua hôm nay thì ai biết anh là ai đâu, sợ gì mất mặt cơ chứ. Thế là trong khu vui xảy ra một cảnh như
sau, một anh chàng đẹp trai dắt tay một cô nàng xinh gái, cả hai nổi bật giữa đám trẻ con, ánh mắt chăm chú xếp hàng mua vé chơi trò chơi.
Sau tất cả nỗ lực để không bỏ về giữa chừng, cuối cùng thì Đường Vũ cũng
kéo được La San lên được cabin dành cho bọn họ. Đây là vòng quay mặt
trời nổi tiếng của thành phố bọn họ, chỉ cần khi vòng quay lên đến đỉnh
thì có thể quan sát được toàn cảnh của thành phố.
Vừa lên đến nơi thì La San đã vội vàng lôi máy chụp hình ra, cô muốn chụp lại toàn cảnh thành phố nhìn từ trên cao, thế nhưng phải đợi 15 phút thì vòng xoay
mới lên đến đỉnh, nên cô chỉ biết vừa ngắm cảnh xung quanh, vừa nhìn
đồng hồ, cứ như cô càng nhìn thì nó càng chạy nhanh hơn vậy.
Đường Vũ nhìn cô vợ nhà mình, trong lòng thầm nghĩ không biết cô có thể chịu
đựng được nổi bao lâu. Đúng như anh dự đoán, chưa đầy 5 phút sau, cái
đầu nhỏ của cô đã dựa vào vai anh ngủ ngon lành. Cô vốn là một con heo
mê ngủ, sáng nay lại dậy sớm như vậy, anh đã sớm biết chuyện này nhất
định sẽ xảy ra, chỉ là không ngờ lại nhanh đến vậy.
Nhìn cô đang
ngủ ngon lành, hàng mi rậm chớp động, đôi môi nhỏ khẽ nhếch lên giống
như đang mơ một giấc mơ ngọt ngào khiến tâm anh khẽ động. Anh hơi
nghiêng người một chút, một tay chỉnh lại tư thế cho cô dễ ngủ, tay còn
lại thì bắt lấy máy chụp hình trong tay cô. Anh đưa máy lên cao, môi
mỏng khẽ chạm vào gò má đỏ hồng của cô, Đường Vũ khẽ cười, một tay nhấn
phím chụp, ghi lại khoảnh khắc ngọt ngào của hai người,coi như hoàn
thành tâm nguyện cả ngày hôm nay của cô vậy.
Bên cạnh anh, La San vẫn ngủ ngon lành, đôi lúc lại cọ cọ vào người anh tìm tư thế dễ ngủ,
còn anh vẫn chăm chú nhìn đồng hồ, anh thường nói cô luôn làm những điều ngốc nghếch, nhưng có vẻ như càng ở chung anh càng bị nhiễm những thói
quen đó của cô thì phải. Giờ đây anh cũng đang đếm từng nhịp kim giây,
chậm rãi như nhịp đập trái tim hòa quyện của hai người, chờ đợi khoảng
khắc vòng xoay lên đến đỉnh cao nhất. Vì cô đã ngủ, nên anh chỉ muốn
giúp cô ghi lại thời khắc xinh đẹp của thành phố mà họ đã sống suốt mấy
chục năm qua. Thực sự thì anh cũng chẳng nghĩ nhìn toàn cảnh thành phố
từ xa sẽ đẹp hơn nhìn gần là bao, nhưng điều đó đối với anh không quan
trọng, chỉ đơn giản là vì, cô thích nó, đối với anh như thế là đủ rồi.
Cô gái của anh, hãy cứ sống theo cách mà em thích, đi trên con đường mà em chọn và hãy vui theo cách mà em muốn. Đừng lo lắng hay bận tâm gì cả,
bởi vì chỉ cần mỗi lần em nhìn lại phía sau, sẽ luôn thấy anh đang ở đó, dõi theo từng bước chân cuộc đời của em. Đừng ngần ngại với anh, có lẽ
suốt đời này em cũng không biết được, hạnh phúc của cuộc đời anh là được nhìn em tỏa sáng khi em là chính em.
Ngủ ngon cô bé nhé, vì ngày hôm nay em đã phải vất vả rồi.