Đường Văn Minh trừng Khả Nhạc, chỉ hận không thể lột
da rút gân đối phương, đau đớn tê tâm liệt phế lúc trước bất chợt nhói
lên trong đầu, khiến hắn không nhịn được kẹp chặt chân.
Lực chú ý của Khả Nhạc đều dừng trên người Phương Dịch, hoàn toàn không hề chú ý
tới Đường Văn Minh. Bấy giờ nghe âm thanh hắn rống giận mới quay đầu
nhìn sang, thấy Đường Văn Minh cậu đầu tiên là sửng sốt tựa hồ nhớ ra
cái gì, không bao lâu sau mặt cậu chuyển sang trắng bệch; “A” một tiếng, thế nhưng lại xông qua ôm lấy cánh tay Phương Dịch trốn phía sau anh
chỉ lộ ra mỗi cái đầu, giống con thỏ con bị dọa sợ, thấp thỏm nhìn Đường Văn Minh.
Đường Văn Minh tức giận muốn chết ! Oắt con đáng giận
này không những làm hắn gãy ‘qua qua’, cư nhiên còn dám nhúng chàm người đàn ông của hắn !
Phương Dịch căn bản không nhớ rõ Khả Nhạc là
ai, vừa rồi vốn định từ chối đối phương, lại không ngờ Đường Văn Minh cư nhiên quen biết. Nghĩ đến khẩu vị của Đường Văn Minh ngày trước, anh
nhất thời đề cao cảnh giác, có lẽ thanh niên tên Khả Nhạc này từng léng
phéng với Đường Văn Minh ! Nghĩ đến đây, Phương Dịch quyết định án binh
bất động xem tình hình phát triển.
Đường Văn Minh bước nhanh tới, giống mèo vồ chuột đem Khả Nhạc từ sau lưng Phương Dịch lôi ra. Khả
Nhạc bị khí thế bừng bừng của hắn làm cho sợ hãi, nắm chặt cánh tay
Phương Dịch không buông. Đường Văn Minh kéo mãi không ra, quay sang
trừng mắt nhìn Phương Dịch; Phương Dịch dưới cái nhìn đe dọa của hắn,
mặt không biểu tình gỡ tay Khả Nhạc ra.
Khả Nhạc bị Phương Dịch
lạnh lụng “ruồng bỏ”, nhất thời hai mắt đẫm lệ nhìn về phía anh, yên
lặng lên án hành vi tàn nhẫn. Phương Dịch ngược lại nhìn Đường Văn Minh
cười, lúc này anh mới giật mình nhận ra hai người có quen biết, vừa rồi
anh lại không hề chú ý tới điểm này.
“Tiểu tử thúi, cuối cùng
cũng tìm thấy cậu, lúc trước ném tôi ở bệnh viện không quan tâm, cậu
không ngờ sẽ có hôm nay đi? !” Đường Văn Minh nghiến răng, giọng nói
lạnh lùng: “Tôi muốn cậu nợ máu trả máu !”
Bệnh viện? Phương Dịch ánh mắt đảo qua người Khả Nhạc và Đường Văn Minh mấy lần, trong lòng tràn đầy nghi hoặc.
Khả Nhạc nghe xong giống như nghĩ tới chuyện gì đáng sợ, mặt mày tái mét
rất dọa người, trên trán toát mồ hôi lạnh, thân thể phát run, dường như
không thể đứng vững.
“Tôi… Tôi không cố ý, thật sự là tôi cũng
rất kinh hoảng, sợ anh cứ như vậy tàn phế, nếu… nếu anh báo cảnh sát,
vậy tôi đời này liền xong !”
Tàn phế? Phương Dịch hoàn toàn không tưởng tượng được Khả Nhạc đã làm gì khiến Đường Văn Minh có nguy cơ tàn phế.
“Phắc ! Đời tôi đúng là đã xong rồi !” Đường Văn Minh trong mắt toát ra ánh
lửa, chỉ hận không thể dùng ánh thiêu chết người này.
Khả Nhạc theo bản năng nhìn xuống dưới bụng Đường Văn Minh, hoảng sợ vạn phần nói: “Chỗ đó của anh bị phế rồi sao? !”
Phương Dịch sửng sốt nương theo tầm mắt đối phương nhìn xuống vật giữa hai
chân Đường Văn Minh, trong đầu ánh sáng chớp giật tựa hồ có thứ gì đó
dần lộ ra giữa tầng tầng sương mù.
Đường Văn Minh căn bản không
chú ý tới tầm mắt Phương Dịch, lực chú ý của hắn toàn bộ đều tập trung
trên người “kẻ thù” trước mặt. Nhìn phản ứng của Khả Nhạc quả thực hắn
tức muốn xỉu, người này hại hắn bị liệt dương trên diện tâm lý, cũng hại hắn đương tuổi tráng niên phải xuất ngũ ra khỏi giới công, quả là nỗi ô nhục !
Khả Nhạc thấy Đường Văn Minh bộ dáng như muốn ăn tươi
nuốt sống mình, gấp đến độ chảy nước mắt. Cậu nhìn về phía Phương Dịch
xin giúp đỡ, thấy anh chẳng thèm đoái hoài tới mình, trong lòng cực kỳ
thất vọng; thấy Đường Văn Minh từng bước tới gần liền vội nói: “Hay là
tôi đền tiền thuốc men cho anh ! Chỗ đó của anh bị phế đi tôi cũng không có biện pháp, khoa học kỹ thuật bây giờ cũng không thể thay cho anh một cái mới, anh anh anh… Thực ra dùng mặt sau cũng không tệ ! Thật đó !
Nếu làm tốt sẽ vô cùng thoải mái!”
Đường Văn Minh cảm giác lời
này chính là châm chọc hắn bất lực một cách trắng trợn ! Trong đầu giống như có thứ gì đó vỡ vụn, hắn hú lên nhào vào Khả Nhạc, Khả Nhạc rít the thé chạy đi.
Phương Dịch ôm chặt Đường Văn Minh một phen, xoa
lưng hắn trấn an: “Còn đang đứng trước cửa tiệm người ta kìa, chúng ta
đổi chỗ khác rồi nói tiếp.”
Đường Văn Minh vừa chạm vào cái ôm ấm áp của Phương Dịch, trong lòng nhất thời dâng lên ủy khuất vô hạn,
ngẩng đầu chớp chớp mắt nhìn anh có vẻ đặc biệt đáng thương. Phương Dịch tâm khẽ động, mỉm cười hôn lên khóe miệng hắn một cái.
Lần này
đến lượt Khả Nhạc kinh sợ, cậu hoàn toàn không thể tin được Đường Văn
Minh với Phương Dịch lại là cái loại quan hệ này, thế nhưng hành động
thân mật tự nhiên của hai người cho thấy bọn họ chính là kiểu quan hệ
tình lữ.
Sao có thể như vậy? ! Không phải Đường Văn Minh là công
sao? Tại sao lại cùng một chỗ với Phương Dịch? Thế nhưng bây giờ hắn bị
phế rồi, không lẽ hắn với Phương Dịch là loại ‘công – công tương thân’ ! Vừa rồi mình còn nhắc nhở hắn tác dụng của mặt sau nữa chứ. Đúng là tự
ném đá vào chân mình, Khả Nhạc đặc biệt muốn khóc, cậu vất vả lắm mới
tìm thấy đối tượng thích hợp như Phương Dịch, lại bị người khác nhanh
chân cướp mất. Mà người đấy lại là đối tượng bị cậu đè gãy dưa, đây quả
là chuyện nực cười nhất trên đời !
Khả Nhạc trong lòng nhất thời ngũ vị tạp trần.
Phương Dịch quay sang nhìn cậu một cái, thản nhiên nói: “Có vẻ cậu biết tôi,
nhưng tôi lại không nhận ra cậu, hay là chúng ta kiếm chỗ trò chuyện
đi?”
Khả Nhạc máy móc gật gật đầu.
Đường Văn Minh hung hăng trừng mắt nhìn cậu một cái, ôm eo Phương Dịch, cùng anh đi đến chỗ bên cạnh.
Khả Nhạc cùng hai người đến quảng trường nho nhỏ cách đó không xa, Phương
Dịch mang theo Đường Văn Minh ngồi xuống ghế dài, đối với Khả Nhạc mỉm
cười.
“Cậu là Khả Nhạc? Tôi thật sự không có ấn tượng với cậu.”
Khả Nhạc nhìn Phương Dịch nắm tay Đường Văn Minh, trong lòng thật sự là
khóc không ra nước mắt, cậu trầm mặc một lát sau mới chậm rãi trả lời:
“Chúng ta từng một đêm bên nhau, một đêm khó quên.” Cậu dùng ánh mắt đầy thâm ý nhìn Phương Dịch.
Phương Dịch hơi sửng sốt, Đường Văn Minh lập tức phản ứng lại, quay sang hỏi anh: “Anh cũng ngủ với cậu ta?”
“Cũng?” Phương Dịch nhíu mày, không nhẹ không nặng nhéo tay Đường Văn Minh một
cái, cười lạnh nói với Khả Nhạc: “Người ngủ với tôi rất nhiều, tôi hoàn
toàn không nhớ ra cậu, có thể thấy được đêm hôm đó không có gì ấn tượng
lắm.”
Khả Nhạc có chút xấu hổ, cậu đứng trước mặt hai người giống như cậu học trò nhỏ làm chuyện xấu bị mời phụ huynh.
Người này cư nhiên cũng ngủ với Phương Dịch ! Nhưng ‘qua qua’ của Phương Dịch lại không có bất cứ vấn đề gì, chẳng lẽ bọn họ không làm tư thế ‘cưỡi
ngựa’? Thế nhưng nghĩ đến chỗ kia của Phương Dịch có thuộc tính ‘kim
thương bất đảo’, Đường Văn Minh cảm giác cho dù bọn họ có dùng tư thế
cưỡi ngựa cũng không thể thương tổn đến Phương Dịch.
Đường Văn
Minh bỗng nhiên suy nghĩ lan man, nếu tỉ mỉ xét lại thuộc tính của hai
người này, dứt khoát chính là trời đất tạo nên một đôi a ! Nhưng Phương
Dịch hết lần này tới lần khác chỉ bám dính lấy mình !
Nghĩ đến
đây, oán khí trong lòng Đường Văn Minh nhất thời tiêu tán không ít, hắn
có chút trào phúng cười với Khả Nhạc, cảm giác mình mới là người chiến
thắng.
Còn Phương Dịch nói từng ngủ với rất nhiều người hắn tuyệt không để ý, hắn lúc trước cũng ngủ với rất nhiều người đấy thôi. Cho dù bọn họ cùng ngủ với một người hắn cũng không thấy có gì xấu hổ, chỉ cần sau này Phương Dịch không ngủ với đám người bên ngoài là được, yêu cầu
của hắn cũng không cao.
Khả Nhạc cảm thấy cực kỳ bi thương, từ
ngày cậu nghiện tư thế cưỡi ngựa liền phát sinh rất nhiều chuyện đáng
sợ. Tất cả tiểu công bị cậu cưỡi trừ Phương Dịch, hầu như đều phải nhập
viện, có vài người bởi vì giữa chừng đổi tư thế cho nên may mắn thoát
khỏi chuyện không ai mong đợi, cậu cảm thấy mình như bị nguyền rủa.
Nói đi cũng phải nói lại, cậu hứng thú với tư thế cưỡi ngựa chỉ vì một lần
làm cùng Phương Dịch. Chuyển xảy ra vào cái đêm của một năm trước,
Phương Dịch dùng sức mạnh thân thể siêu cường chinh phục cậu, khiến cậu
mê luyến cảm giác cưỡi ngựa, từ đó về sau vận mệnh như là trêu đùa cậu,
cậu cũng không còn gặp lại Phương Dịch nữa.
Sau mấy lần xảy ra sự cố, có một tên du côn tuyên bố muốn giết cậu, cậu lo lắng hãi
hùng đành phải chạy đến thành phố A lánh nạn. Không ngờ một thời gian
sau thế nhưng ngoài ý muốn chạm mặt Phương Dịch ở khách sạn, mới đầu cậu không nhận ra Phương Dịch, dù sao cũng qua lâu như vậy, hơn nữa bọn họ
cũng chỉ ở chung có một đêm mà thôi, hai bên không quen thuộc lẫn nhau.
Cậu mạo hiểm quay về thành phố B chính là muốn thử vận khí gặp lại Phương
Dịch, không ngờ hôm nay đúng là được gặp thật, nhưng kết quả rất nực
cười, Phương Dịch đã có chủ, mà chủ không phải ai khác chính là một
trong số những người bị cậu làm cho liệt dương, đúng là không gì châm
chọc hơn, Khả Nhạc cười khổ.
Nhìn Đường Văn Minh biểu tình cười
lạnh, cậu không chút nghi ngờ thứ gã này muốn cậu bồi thường không phải
tiền, mà là ‘gậy ông đập lưng ông’.
Mắt thấy Đường Văn Minh bộ dáng rục rịch, quyết định vẫn là suy nghĩ kỹ rồi nói sau.
Sau khi hạ quyết định, cậu bất ngờ xoay người bỏ chạy, tốc độ chạy trối chết giống con thỏ bị lửa đốt mông.
Hành động này khiến Phương Dịch và Đường Văn Minh giật nảy mình, mắt thấy
người kia chạy không còn bóng dáng, Đường Văn Minh nhảy dựng lên, nổi
giận mắng: “Thằng khốn này ! Cứ thế mà chạy à !”
So với chuyện
Khả Nhạc chạy trốn, Phương Dịch hiển nhiên càng để ý đến nửa thân dưới
của Đường Văn Minh hơn. Chờ hắn phát tiết xong anh mới lạnh lùng hỏi một câu: “Bây giờ có thể kể lại chuyện ‘qua qua’ của em có liên quan gì đến Khả Nhạc không?”
Đường Văn Minh bống chốc hoàn hồn, hắn tim đập
thình thịch nhìn khuôn mặt Phương Dịch nhàn nhạt tiếu ý, có loại xúc
động muốn vắt chân bỏ chạy, lại bị ánh mắt như xem thấu nội tâm của
Phương Dịch uy hiếp áp xuống.