Mất đi Huyền Ngọc, An Dương Vương nhanh chóng thất thủ, Âu Lạc
lâm vào cảnh xâm lăng của Bắc Quốc. Quân Trung Nguyên giày xéo
đất Đại Việt suốt hơn một ngàn năm. Khắp nơi nhiều anh hùng nổi dậy nhưng các cuộc khởi nghiã đều bị đập tắt nhanh chóng,
nhiều nhân sỹ lên núi đao xuống biển lửa mong tìm ra Huyền
Ngọc, những cuộc phân tranh bắt đâu từ đây.
Ngàn năm trong ánh đô hộ của phương bắc, Tĩnh Hải chìm trong bóng tối, nhà tranh siêu vẹo, suốt đồng bằng phía Bắc lau sậy mọc um tùm, phía
Tây là rừng rậm thâm u, phía Đông biển cả mênh mông không một bóng
thuyền, phía Nam núi non trùng điệp chỉ có hùm beo, sơn tặc trú ngụ.
Người dân đói khổ, cơm ăn không no, áo mặc không đủ.
Người Bách Việt cần cù là thế, chăm chỉ là vậy, tại sao một ngàn năm vẫn nghèo đói đến thê thảm?
Là bởi trăm thứ xiu thuế cống nạp, vì hàng năm phải gánh nước từ Loa
Thành sang đến Bắc Kinh, thanh niên trai tráng phải tay không mò ngọc
nơi biển sâu rình rập, là bởi không có một tấc đất cắm rùi.
Tại sao ư?
Là vì các thế gia từ phương bắc di cư về đây, lập địa xưng thần, tranh nhau vơ vét sức dân. Chúng sống trong những tòa lầu cao trọng vọng, hoa viên bát ngát, ăn chơi nhảy múa, chẳng khác nào một lũ tiên giới đang
ngoạn cảnh phàm trần, một ngàn năm có lẻ trong máu, mồ hôi và nước mắt.
Hơn 1000 năm sau!
Năm 938 sau công nguyên, Ngô Vương với tài thao lược cùng cây thân thương huyền thoại đã tạo nên chiến thăng đây sóng trên sông
Bạch Đằng, đưa Đại Việt ra khỏi cảnh nô lệ, mở ra một kỷ nguyên mới trên đất rồng bay. Vị Đế Vương nhân nghĩa tại thượng, thương dân như con, mọi việc lớn nhỏ đều vì sức dân mà lao tâm khổ tứ, Bách Việt
vì thế mà thái bình, thịnh vượng, nhưng bắt đầu của câu chuyện này lại
bi thảm vô cùng, khiến cho vạn người chua xót.
Ngô Vương năm thứ 6 (944 sau Công Nguyên).
Kinh thành Cổ Loa một chiều Thu lạnh lẽo.
Bốn bề tĩnh lặng, kẻ ra người vào đều mang vẻ hoang mang, hai
bên vòm trời Đông, Tây mây đen u ám, thỉnh thoảng lại lóe sáng những ánh chớp dị thường, khí trời sắp có biến, trong chính cung Ngô Vương
đang lâm trọng bệnh, bên ngoài trong đám quan quân có không ít lời
bàn tán xì xào về việc nối ngôi Thế Tử.
- Nghe nói Đại Vương lâm bệnh nặng! Ngươi nghĩ ai sẽ nối ngôi Thái Tử? - Một viên quan nhỏ xì xào.
Viên quan nhỏ còn lại phán:
- Đương nhiên là Đại Hoàng Tử, ngươi thử nghĩ xem từ tiên phong
Bạch Đằng đại chiến đến bình loạn tứ phương Đại Hoàng Tử đều
lập công đầu.
Viên quan thứ nhất cười mỉa mai:
- Ta chẳng đám tin chuyện này giờ trong ngoài triều Dương Gia
nắm mọi quyền bính. Chẳng phải rất bất lợi cho đại Hoàng Tử
sao! Viên quan thứ hai vẻ không hài lòng:
- Quyền huynh thế phụ hơn nữa nhị Hoàng Tử tuổi còn nhỏ các thủ lĩnh địa phương e không thuận.
Viên quan thứ nhất gạt đi:
- Lòng người khó đoán hơn nữa Dương Công là hậu nhân chủ cũ e là có biến.
Viên quan thứ hai cười gượng:
- Chúng ta đều phận tôi tớ! Chủ nào thì cũng vầy thôi! Tốt
nhất là nên hoàn thành công vụ đi tuần nếu để quan trên bắt
được quở tội thì miếng cơm cũng chả còn!- Viên quan còn lại
cười trừ, đoạn vác thương cùng nhau tuần hành về thành Tây.
Bấy giờ Ngô Xương Ngập vô tình trở gót đến không xa đã nghe
hết đầu đuôi câu chuyện, toan ra cho hai tên tuần thành không biết trời đất kia một bài học nhưng thấy chúng nói quả không sai,
hiện chàng đang lâm vào cảnh thân cô thế mảnh, Mẫu Thân yểu
mệnh sớm đã qua đời, Dương Tam Kha nắm giữa binh quyền trong
ngoài cung. Từ ngày thân phụ lâm trọng bệnh chàng nhiều lần
đến thỉnh an nhưng đều bị Tam Kha kiếm cớ không cho gặp. Nghĩ
đến đây chàng bấm bụng bỏ qua hai tên tiểu tốt, vội vàng rảo
bước về phía chính điện.
Qua những bức tường thành cánh cung xếp theo hình xoắn ốc là cổng Chính Thiên, phía sau là con đường dẫn thẳng tới chính
điện. Xương Ngập bước nhanh hơn, thân hình cao lớn, bước đi hùng
dũng, thêm đôi hàng lông mày rậm càng làm tăng cái vẻ uy nghiêm của một
dũng tướng, năm xưa khi cùng Phụ Vương tham dự hồng thủy đại chiến trên
Bạch Đằng giang, chàng là một đại tướng tiên phong uy mãnh vô cùng. Hôm
nay sau 6 năm sống cảnh thanh bình nhưng cái vẻ uy phong kia vẫn khiến
người ta tám phần khiếp sợ, chỉ có điều trong ánh mắt chàng có sự lo âu
hiện rõ. Hôm nay không khí vắng vẻ không giống mọi ngày, ngoài
chính điện tăng thêm lính gác. Chàng vừa bước tới thì hai tên
lính gác điện vung thương chắn lại, một tên sắng giọng nói:
- Dương Tướng Quân có lệnh: Đại Vương sức khỏe không tốt không muốn gặp mặt ai.
Chàng nghe thấy hai tên lính gác nói giọng hỗn sược tức thì giận sôi máu, đỏ mặt quát:
Hai tên thị vệ nhìn nhau chút phân trần nói tiếp:
- Dương Chủ Tướng đặc biệt dặn dò không cho Điện Hạ vào!
Chúng tôi chỉ là phần tôi tớ! Mong Điện Hạ thông cảm về cho!
Không để hai tên gác điện phân trần hết lời, chàng toan rút kiếm ra
áp chế, nhưng bảo kiếm trên tay chưa rút đến phân nửa thì hai thị vệ
kia đã nhanh tay dương thương trước ngực.đoạn quả quyết ngăn cản:
- Mong Điện Hạ thông cảm!
Xương Ngập không còn cách nào đành thu kiếm về. Chàng biết rõ mấy
tên gác điện thị vệ này vốn là người của Dương Tam Kha nếu đôi co lâu
dài chỉ thêm mất mặt, miễn cưỡng quay đầu lui bước trở về với niềm
hoang mang bề bộn. Khuôn mặt chai sạn bởi những năm tháng đao
binh chưa từng một lần run sợ thì nay bỗng trầm tư một vẻ hoang
mang.
Trên thành gió thu đang chuyển mùa. Dương Phương Lan Hoàng Hậu
trong điện nãy giờ nghe chuyện lấy làm khó hiểu, nàng bèn cất
bước váo trong điện đến hỏi tiểu đệ Tam Kha nguyên do.
***
Thiên Minh điện xung quanh vắng vẻ, chỉ có hai ả người hầu đứng phục
trước thảm phượng, một nam nhân tuấn mỹ đang đứng đó họa tranh, thấy
Vương Hậu đến vội bước ra quỳ rạp xuống hành lễ:
- Vương Hậu thiên tuế!
Phương Lan đỡ lời:
- Ở đây không có người ngoài tam đệ không cần đa lễ! - Đoạn hỏi
tiếp - Ta thấy Đại Hoàng Tử tới thỉnh an Đại Vương sao đệ không
cho nó vào?
Nam nhân vội ra hiệu đại tỷ nhỏ lời, khuôn mặt trắng hồng như
phấn có chút xanh lại, vội ra hiệu cho hai đứa thị tì lui ra rồi mới dè dặt thưa:
Nam nhân thấy vẻ lo lắng của đại tỷ bèn trấn an:
- Mọi chuyện cứ để đệ lo liệu.
Nàng không nói thêm gì, trái tim người mẹ khiến nàng đắn đo,
gần đây Đại Vương lâm bệnh có không ít lời dèm nghị về chuyện nối ngôi.
Ngô Xương Ngập tuy thân là đại hoàng tử nhưng lại không phải con ruột
của nàng, một khi lên lắm binh quyền e rằng Xương Văn, Nam Hưng và Càn
Hưng con trai bà không tránh được biến chắc. Tuy từ bé đại hoàng tử do
nàng nuôi lớn nhưng lòng người khó đoán, đứng trước đại quyền trong
thiên hạ lại càng chẳng thể lường trước được. Chuyện tiền lệ như thế
chẳng phải hiếm gì, nàng còn đang miên man thì ngoài cửa có tiếng
gia nhân thưa vào:
- Bẩm Tướng Quân! Đại Vương cho gọi người!
Nam nhân nghe vội đứng dạy đi nhanh về hậu điện, Dương Hậu cũng theo sau.
Ở hậu điện Ngô Vương nằm bất động trên gường rồng, hơi thở
yếu ớt, đôi mắt không còn sáng như ánh chớp trong đại thủy
chiến năm xưa, xung quanh có đến cả chục nữ tì phủ phục, bọn này đều
ngồi im bặt như tượng. Hai bên tả hữu còn có hai ngự y vẻ mặt hoang mang như người trở bệnh, kẻ này đưa mắt nhìn kẻ kia như cầu cứu, lại có vẻ
tuyệt vọng như sắp phải lên đoạn đầu đài. Bên dèm rồng một thái giám nhẹ gót đến phục xuống thưa:
- Bẩm Đại Vương! Dương Tướng Quân đã đến!
Ngô Vương giọng yếu ớt:
- Mau mời vào!
Dương Tam Kha theo gót một Thái Giám khác bước vào, phía sau là Vương
Hậu dắt tay một cậu bé chừng mười ba tuổi diện mạo anh tuấn, đi sau còn hai nữ tì bế hai tiểu Hoàng Tử mới khoảng chừng ba tuổi, cả bọn đều
phục xuống hành lễ:
Dương Hậu bối rối chưa biết trả lời sao thì Tam Kha đã đỡ lời:
- Bẩm Đại Vương! Điện Hạ đi dẹp loạn ở Đô Động Giang đang trên đường về.
Ngô Vương nhỏ lệ nói với Hậu:
- Ta với nàng thiên duyên trời định, gặp thuở Ba Trăng, ân nghĩa
phu thê đã hơn mười năm. Nay ta phận mỏng, dương thọ sắp tận, chỉ hèm một nỗi ấu nhi còn nhỏ, đành nhờ nàng săn sóc!
Vương Hậu nghe nói nước mắt sụt sùi, mấy đứa nô tỳ đi theo cũng
có phần rớm lệ, riêng Hoàng Tử Xương Văn đã thấy khóc thút thít đến nắm
lấy tay Phụ Vương.
Ngô Vương tiếp:
- Xương Ngập từ nhỏ mẫu thân đã qua đời, trong lòng nó nàng
cũng ái mẫu, tuy tính khí có phần nóng nảy nhưng cũng là bậc
trượng phu, nay quốc thổ mới thống nhất, các chư hầu còn nuôi
mộng phản trắc, giặc ngoài nhăm nhe, hy vọng nàng không vì lòng riêng mà giúp nó xây lên nghiệp lớn. Xương Văn tuy tư chất thông
minh vượt trội nhưng lại quá đỗi nhân từ , vốn là phúc của thiên hạ xong trong việc trị quốc e rằng nhiều kẻ lấn lướt.
Tam Kha nghe gọi phục xuống gần, Ngô Vương tiếp lời:
- Ta với đệ tình như thủ túc cùng vào sinh ra tử, với Vương
Hậu cùng một mẹ sinh ra, với các Hoàng Tử đệ cũng như cha. Sau khi ta về trời hay phò tá Xương Ngập, chớ để muôn dân vào cảnh lầm than.
Tam Kha vái sâu đáp:
- Tam Kha xin ghi lòng tạc dạ!
Dương Tam Kha tuy miệng nói như vậy nhưng trong lòng không phục, đại
nghiệp Tĩnh Hải khi xưa vốn là của họ Dương. Năm xưa phụ thân hắn Dương
Đình Nghệ bị phản tặc Kiều Công Tiễn sát hại, Ngô Quyền lúc đó là phó
tướng cũng là anh rể phục mệnh dẹp trừ gian kế của họ Kiều, lấy uy mãnh
họ Dương của hắn mà khuất phục thiên hạ. Nay thiên hạ thái bình lẽ ra cơ nghiệp ấy phải trả về cho cháu ruột hắn là Xương Văn, hắn đương nhiên
sẽ là trọng thần công đầu, hơn nữa trong cuộc đao binh hắn cũng là người lao tâm khổ tứ. Nay hai tay đem giang sơn Tĩnh Hải giao cho Xương Ngập
hẳn là hắn không đành, có điều uy thế của Ngô Quyền vang vọng non sông
đâu đâu cũng ngợi ca, thần phục nên hắn chẳng còn cách nào ngoài nén
nhịn tuân lời.
Ngô Vương tiếp trong hơi thở cuối cùng:
- Đây là Chiếu Thư bố cáo thiên hạ!
Tam Kha đưa hai tay nhận chiếu thư. Ngô Vương sinh cơ tắt hẳn .
Dương Hậu ôm lấy Ngô Vương khóc thảm thiết, cả đại điện kẻ trên
người dưới đều hùa khóc theo. Thấy Ngô Vương chắc chắn đã về trời
Tam Kha đứng dậy cất chiếu thư vào tay áo, gọi thủ hạ vào ghé tai dặn dò thâm kế. Tam Kha toan lui ra thì Dương Hậu níu tay can
gián.
- Tam Kha hay ta cứ làm theo lời dặn của Đại Vương!
Tam Kha gạt đi nói:
- Tỷ quá nhân từ sẽ gây hoạ diệt thân!
Dương Hậu thất thần ngồi xuống, ngoài hoàng cung bóng tối mịt mờ, Tam Kha mở cửa chính điện bước ra rút bảo kiếm chỉ lên trời
kêu lớn:
- Đại Vương băng hà rồi!
Khắp thiên hạ vọng tiếng khóc than, trên trời sao đêm u ám. Tất cả cổng thành Cổ Loa đều đóng kín.