Hàn Mai Mai ngoài ý muốn nhìn người xuất hiện trước mắt, "Hân ghiên? Sao cậu lại ở trong này."
"Con bé chết tiệt này, cậu định giận tớ cả đời sao, định cả đời này không
qua lại gì với nhau sao? Ngay cả việc đính hôn chuyện quan trọng như vậy cũng không nói với tớ." Ánh mắt Ôn Hân Nghiên u oán nhìn Hàn Mai Mai,
câu sau nói có chút mất tự nhiên xoay đầu qua một bên.
Hàn
Mai Mai chú ý tới trong mắt Ôn Hân Nghiên phiếm lệ, Ôn Hân Nghiên là một ngườirất mạnh mẽ, nói một không hai, không bao giờ chịu cúi đầu, đây là lần đầu tiên cô thấy Ôn Hân Nghiên trong bộ dạng này. Trước kia sinh
nhật cô xảy ra chút chuyện, quả thật đã khiến cô khó chịu một thời gian, kỳ thật hiện tại cũng hết giận rồi, đặc biệt thấy Ôn Hân Nghiên như
vậy, khiến lòng cô dung động không ít, mặc kệ nói như thế nào thì Ôn Hân Nghiên cũng vẫn một mực coi cô là bạn.
Nghĩ vậy giọng Hàn
Mai Mai thoải mái phá tan bầu không khí xấu hổ này, nói: "Cậu nói vớ vẫn gì đó? Thời gian này thật sự tớ rất bận, mới không có liên hệ cậu. Lại
nói, loại chuyện này làm sao tớ có thể không thông báo cho cậu. Tớ còn
muốn cậu làm phù dâu cho tớ nữa đó. Cho dù cậu có muốn chạy trốn cũng
trốn không thoát." Nói xong cô khẽ đẩy Ôn Hân Nghiên một cái.
"Mai Mai!" Ôn Hân Nghiên nghe xong hai mắt sáng lên vui vẻ nhìn Hàn Mai Mai, nhào lên ôm một cái.
Hàn Mai Mai bị cô ấy ôn chặt đến không thở nổi, Ôn Hân Nghiên mới buông ra.
Ôn Hân Nghiên lại nghĩ tới gì đó có chút muốn nói lại thôi.
Hàn Mai Mai có chút kỳ quái hỏi: "Hân Nghiên, cậu làm sao?"
"Cậu thật sự muốn tớ làm phù dâu cho cậu sao? Lần trước Tiểu Vân còn nói cậu muốn tuyệt giao với nhóm mình..." Ôn Hân Nghiên thì thào lẩm bẩm.
Hàn Mai Mai không tự chủ nhíu mày lại, cô nói những lời này khi nào.
"Thôi, thôi... Không nói chuyện này nữa." Ôn Hân Nghiên cũng hiểu vừa rồi nói
câu nói kia rất mất hứng, chỉ cho là lúc ấy Mai Mai đang nổi nóng mới
nói lời, dù sao hiện tại Mai Mai đã không giận cô, d iend anle quy do
n.c om, cô cũng không muốn phá hoại bầu không khí hiện tại này.
"Đi thôi, tớ đi chọn lễ phục với cậu." Ôn Hân Nghiên đề nghị.
Hàn Mai Mai bị Ôn Hân Nghiên kéo vào bên trong, trong lòng còn đang nói thầm, Tôn Tiểu Vân này lại đang làm cái quỷ gì?
Đối với chuyện thử lễ phục này, Ôn Hân Nghiên còn hăng say hơn Hàn Mai Mai, hận không thể để cho Hàn Mai Mai thử tất cả lễ phục một lần.
"Bộ này quá bảo thủ rồi."
"Bộ này quá ngả ngớn rồi."
"Bộ này không hiện màu da."
"Bộ này cắt không được."
...
Thử đến khi Hàn Mai Mai vô lực, Ôn Hân Nghiên vẫn không vừa lòng. Dưới sự
đeo bám dai dẳng của Hàn Mai Mai, Ôn Hân Nghiên mới miễn cưỡng đáp ứng
chọn một bộ lễ phục mà cô ấy coi như vừa lòng.
Hàn Mai Mai có cảm giác mừng phát khóc.
Thời gian trôi qua rất nhanh, lái xe của nhà Ôn Hân Nghiên tới đón cô ấy,
Hàn Mai Mai cũng nhìn thời gian không sai biệt lắm chuẩn bị đi về, hai
người liền ra về.
Hàn Mai Mai một mình đến bãi đỗ xe lấy xe.
Từ thang máy đi ra, điện thoại vang lên, d iend an le quy do n.c om,
không cần nghĩ cũng biết là Lạc Thần Dật gọi điện thoại tới.
Hàn Mai Mai vừa chuẩn bị móc điện thoại từ trọng túi ra, liền cảm giác trước mắt tối đen, rất nhanh liền mất đi tri giác.
Cũng không biết trải qua bao lâu, Hàn Mai Mai mơ mơ màng màng nghe được có người gọi điện thoại.
"Làm như thế nào tôi tự biết, cô không cần khoa tay múa chân. Tôn Tiểu Vân,
cô coi mình là rễ hành sao. Chút tâm tư đó của cô, cô nghĩ rằng tôi
không biết sao. Hàn Mai Mai? Tôi có cần giải thích rõ ràng với cô hay
không? Hàn Mai Mai chỉ là một cái mồi. Mục tiêu của tôi cũng không phải
cô ta. Cô nghĩ rằng tôi không biết sao? Hại tôi thành người như vậy là
Lạc Thần Dật. Hàn Mai Mai còn không có năng lực đó. Như thế nào hiện tại sốt ruột rồi hả? Cô cũng không cần biết."
Ý thức Hàn Mai
Mai từ từ khôi phục lại, ánh mắt mở, đây mới phát hiện tay chân của mình đều bị trói lại, hiện tại đang đứng trong kho hàng bỏ hoang, chung
quanh một đống hoang tàn. Hiện tại trong lòng cô chỉ có một ý nghĩ, cô
bị bắt cóc rồi!
Người kia đưa lưng về phía Hàn Mai Mai lại
cách khá xa, Hàn Mai Mai thấy không rõ diện mạo của hắn, nhưng hắn điện
thoại càng ngày càng kích động, Hàn Mai Mai bắt buộc chính mình tỉnh táo lại, không phát ra tiếng động.
"Không cần cô dạy tôi phải
làm như thế nào. Không phải cô muốn mượn tay của tôi trừ bỏ Hàn Mai Mai
sao? Để cô có thể ở cùng một chỗ với Lạc Thần Dật. Cô nghĩ rằng tôi ngốc sao? Được, cô phiền quá đi..."
Hàn Mai Mai nghe thấy đoạn
thoại này, trong lòng vô cùng chấn kinh, sao lại có quan hệ với Tôn Tiểu Vân, mà lần này lại muốn xử lý cô. Hàn Mai Mai nghĩ đến vài lần gặp mặt Tôn Tiểu Vân trước đây, còn có ánh mắt Tôn Tiểu Vân nhìn Lạc Thần Dật,
trong lòng một trận sợ hãi.
"Hàn đại tiểu thư, rốt cuộc cô cũng tỉnh."
Người đàn ông vừa mới gọi điện thoại kia, đã xoay người, đi đến trước mặt cô.
"Là anh." Hàn Mai Mai trừng to mắt, không thể tin.
Người đàn ông mặc đồ đen trước mặt này, d iend anle qu y do n.c om, lại là
Đàm Gia Hi. Chỉ là hiện tại hắn râu ria xồm xàm, bộ dáng thất bại khác
xa trước kia.
Đàm Gia Hi không sao cả cười cười: "Xem ra cô cũng nghe được nội dung cuộc điện thoại vừ rồi."
Hàn Mai Mai đề phòng nhìn hắn, không có trả lời hắn.
Ngược lại Đàm Gia Hi không chút để ý: "Cô nghe được cũng được. Tôi đỡ phải
lãng phí võ mồm, cô cũng biết mục đích của tôi rồi. Cô không phải sợ,
tôi không muốn thương tổn cô. Cô chỉ cần ngoan ngoãn phối hợp với tôi là được rồi."
Hàn Mai Mai hoảng sợ nhìn hắn.
Lạc
Thần Dật thấy Hàn Mai Mai không nghe điện thoại liền cảm giác có chút
không đúng, Hàn Mai Mai không phải loại người sẽ không nghe điện thoại,
mà vừa rồi rõ ràng bọn họ vẫn nói chuyện điện thoại rất tốt.
Lạc Thần Dật lại gọi điện thoại vài lần, nhưng đầu bên kia điện thoại đã
biến thành: "Số điện thoại quý khách vừa gọi đã tắt máy."
Lạc Thần Dật lại gọi điện thoại cho cửa tiệm lễ phục, nhưng cửa tiệm nói
cho anh biết, Hàn Mai Mai đã về với Ôn Hân Nghiên rồi. Anh lại gọi cho
Ôn Hân Nghiên. Nhưng Ôn Hân Nghiên lại nói với anh, sau đó hai cô đã
tách ra. Lạc Thần Dật cảm thấy đã có chút không ổn, Ôn Hân Nghiên còn
đang hỏi có phải đã xảy ra chuyện gì rồi hay không, anh cũng không trả
lời Ôn Hân Nghiên, liền cúp điện thoại. Lập tức phái Hoàng Mao đi điều
tra hiện tại Hàn Mai Mai đang ở đâu.
Một giờ sau, Hoàng Mao thở hồng hộc chạy vào văn phòng của Lạc Thần Dật.
"Lão đại, đây là băng theo dõi ở bãi đỗ xe, chụp được hình ảnh Hàn tiểu thư
xuất hiện. Cô ấy ở bãi đỗ xe chuẩn bị lấy xe, sau đó bị người bắt cóc
rồi. Băng theo dõi hơi xa, mà còn người kia lại mang khẩu trang và mũ
lưỡi trai, cho nên chụp không rõ diện mạo... Sau đó Hàn tiểu thư bị mang tới một chiếc xe tải màu trắng. Chúng tôi phái người tra xét, phát hiện xe MiniBus kia ở trên quốc lộ Hạng Nam, là một chiếc xe ăn cắp... Mà
trên xe đã không còn ai..." Hoàng Mao nói tới chỗ này, bất an ngẩng đầu
nhìn Lạc Thần Dật một cái. Sắc mặt Lạc Thần Dật đã khó coi đến không thể khó coi hơn.
Hoàng Mao đang chờ Lạc Thần Dật bạo phát, nhưng nằm ngoại dự kiến của anh ta, anh rất yên lặng, yên lặng có chút đáng sợ.
Một trận chuông điện thoại di động cắt ngang sự yên lặng, Lạc Thần Dật dùng ánh mắt liếc xuống màn hình điện thoại di động, sau đó người liền cứng
lại.