"Vấn đề này em không cần lo lắng." Lạc Thần Dật hôn một cái lên trán của cô.
Chuyện này tiến triển còn nhanh hơn trong tưởng tượng của cô.
Không quá vài ngày, Lạc Thần Dật liền hẹn thời gian để ông ngoại và Lạc Vĩ Kỳ gặp mặt, đương nhiên bọn họ cũng phải xuất hiện.
Khi ông ngoại Hàn và Hàn Mai Mai tới Bích Hải, Lạc Thần Dật đã ở cửa chờ bọn họ rồi.
"Ông ngoại, Mai Mai, hai người tới rồi." Lạc Thần Dật bước nhanh tiến lên.
"Tiểu Lạc, ba cháu đã đến đây chưa?" Ông ngoại Hàn vỗ vỗ vai của anh.
"Dạ, ba cháu đã ở bên trong rồi. Ông ngoại, ông vất vả rồi. Để ông đi xa như vậy thật sự xấu hổ, vốn cháu nên đi đón hai người..." Lạc Thần Dật cười nói.
"Cháu nói cái gì vậy, cháu bận như vậy, không cần đến
đón chúng ta. Chính chúng ta cũng rất thuận tiện." Ông ngoại Hàn cười
tít mắt nói.
Hàn Mai Mai cảm thấy có chút không được tự
nhiên, tuy Lạc Thần Dật bảo cô không cần lo lắng, nhưng thái độ lần
trước của Lạc Vĩ Kỳ đối với cô đã cực kỳ rõ ràng rồi. Nếu thái độ của
Lạc Vĩ Kỳ vẫn giống lần trước, cô sẽ khiến ông ngoại khó xử. Trong lòng
cô yên lặng nhớ lại.
Lạc Thần Dật từ từ thả chậm cước bộ đi
đến cạnh cô, vụng trộm nhéo nhéo tay cô, để sát vào bên tai cô nói: "Sao lại mặt co mày cáu như vậy? Bộ dạng này cực kỳ xấu."
Hàn Mai Mai không nhịn được trợn mắt nhìn anh, .
"Em đang dụ dỗ anh sao?" Lạc Thần Dật ái muội nói.
Hàn Mai Mai không chịu được bộ dáng không đứng đắn của Lạc Thần Dật, vừa
định hất tay anh ra, Lạc Thần Dật lại nói thêm: "Em không cần quan tâm,
chuyện em lo lắng sẽ không xảy ra."
Cô nghi ngờ liếc nhìn Lạc Thần Dật một cái, nhưng thấy bộ dáng chắc chắn của anh, trong lòng buông xuống một chút.
Đi vào bên trong một căn phòng được bao, Lạc Vĩ Kỳ đã ở bên trong, tươi
cười đứng lên, nói với ông ngoại Hàn: "Chú Hàn, đã lâu không gặp."
(trong cv ghi là ‘Hàn lão’, mình không biết chuyển sao cho hợp lý, nên
cứ xét theo vai vế tuổi tác để là ‘chú’, nếu bạn nào có ý kiến muốn góp ý thì cứ nói với mình nha)
"Lạc tổng, quả thật đã lâu không
gặp mặt, nghe nói công ty bên đó gần đây lại thu mua một khu vui chơi
giởi trí, hiện tại Hàn thị chúng tôi thật sự thúc ngựa cũng không đuổi
kịp các người rồi." Ông ngoại Hàn nói.
"Đâu có, đâu có, Lạc
thị chúng tôi sao có thể so với tập đoàn Hàn thik..." Tuy Lạc Vĩ Kỳ
ngoài miệng nói cực kỳ khiêm tốn, nhưng vẻ mặt trên mặt đã mang theo vài phần đắc ý.
"Được rồi, hai người đến đây để bàn chuyện công ty, hay thế nào?" Lạc Thần Dật thấy hai người bọn họ cứ tán dương nhau
mãi, mau chóng kéo hai người bọn họ về đúng chủ đề.
Ba Lạc
làm như tỉnh ngộ: "Bác xem tôi cao hứng, quên luôn cả chính sự rồi. Đến
lúc đó nó lại trách người làm ba là tôi cho coi." Ba Lạc ý vị thâm
trường liếc nhìn Lạc Thần Dật một cái, sau đó xoay người cười nói với
Hàn Mai Mai: "Mai Mai, thật sự càng ngày càng đẹp. Bây giờ còn quản lý
công ty, thật đúng là giỏi giang..."
Hàn Mai Mai ngoan ngoãn kêu một tiếng: "Chú khỏe ạ."
"Anh đừng có khen nó, con bé này không chịu được khen ngợi, anh còn khen, nó sẽ càng đắc ý hơn." Ông ngoại Hàn nói đùa.
"Ông ngoại..." Hàn Mai Mai làm nũng nói.
"Tới tới tới, chúng ta ăn cơm trước đi." Ba Lạc cười ha ha.
Hàn Mai Mai âm thầm quan sát Lạc Vĩ Kỳ, phát
hiện biểu hiện của ông ấy cũng rất bình thường, tâm cũng được đặt xuống. Cô không biết rốt cuộc Lạc Thần Dật đã thuyết phục ba anh như thế nào,
nhưng nhìn thấy kết quả này, cô cũng rất vui.
Mà lần gặp mặt này cực kỳ vui vẻ, hai vị trưởng bối nhất trí quyết định cho bạn họ
đính hôn trước, sau đó mau chóng chuẩn bị kết hôn.
Hàn Mai
Mai đối mặt với chuyện xảy ra bất ngờ này, vẫn cảm thấy có chút không
chân thật, cô thật sự muốn kết hôn sao? Cô nhịn không được hỏi mình.
Thấy Lạc Thần Dật anh tuấn bên cạnh, lại cảm thấy có lẽ kết hôn cũng
tốt.
Đợi bốn người bọn họ ăn xong, cười nói đi ra, lại gặp một nhóm người, mà bên trong còn có một người quen.
Ba Lạc có chút xấu hổ, nhưng mau chóng khôi phục tự nhiên, "Tiểu Vân, cháu và bạn bè tới đây chơi sao?"
Lần này Tôn Tiểu Vân theo một người bạn tới đây mừng sinh nhật, thật không
ngờ lại gặp phải bọn họ. Thấy bốn người bọn họ đứng cùng một chỗ, cô còn gì không hiểu nữa? Trong lòng có chút không thoải mái.
Cô ta cười nói: "Ông ngoại Hàn, chú Lạc, hai người khỏe chứ ạ. Cháu đến đây ăn cơm với bạn."
"Là vậy sao, quản lý Vương, cậu nhớ trả tiền bữa cơm này của Tôn tiểu thư
đó." Ba Lạc nói với người quản lý không biết xuất hiện từ khi nào.
"Chú Lạc, làm sao cháu có thể không biết xấu hổ mà nhận chứ?" Tôn Tiểu Vân thẹn thùng từ chối.
"Chút chuyện nhỏ ấy đừng để ở trong lòng." Ba Lạc hào phóng nói.
"Đây..." Tôn Tiểu Vân còn chưa nói xong.
Ông ngoại Hàn vuốt râu, nói: "Tiểu Vân, chú Lạc cháu cũng không thiếu chút
tiền để trả bữa cơm này cho cháu, không có gì phải xấu hổ."
Trên mặt Tôn Tiểu Vân có chút khó xử nói: "Vậy thì cám ơn chú Lạc, hôm nào cháu sẽ tới thăm chú."
"Được, được." Ba Lạc phụ nhìn Tôn Tiểu Vân, trong
lòng vẫn có vài phần tiếc nuối, vốn muốn Tôn Tiểu Vân thành con dâu
mình, không nghĩ tới mọi chuyện lại biến thành như vậy. Hazz, cũng chỉ
có thể trách con trai của mình không tinh mắt. Nghĩ đến bộ dạng ngày hôm qua con trai nói chuyện với ông, trong lòng liền kìm nén tức giận, phun sao cũng phun không ra. Thằng nhóc này thật sự quá khách khí. (tinh mắt hay không hồi sau sẽ rõ nha)
Tôn Tiểu Vân đã đi vào bên
trong, đột nhiên dừng lại, xoay người nói với Hàn Mai Mai: "Mai Mai, lần sau chúng ta lại tụ họp nha."
Hàn Mai Mai cũng không nghĩ nhiều liền gật gật đầu.
Ánh mắt Lạc Thần Dật không tự giác lạnh xuống.
Mà ông ngoại Hàn vẫn cười vui vẻ, ba Lạc lại nhớ lại tâm tư của bản thân.
Trong ghế lô.
Mấy cô gái vậy quanh Tôn Tiểu Vân.
"Tiểu Vân, anh đẹp trai đằng kia là Lạc Thần Dật phải không? Bộ dáng thật đẹp trai nha." Một cô gái nựng mặt nói.
"Hôm nay nhà họ Lạc và nhà họ Hàn cùng ăn cơm, mà trưởng bối cũng ở đây.
Chẳng lẽ khoảng thời gian trước, tin đồn tớ nghe được là thật. Như vậy
xem ra Lạc Thần Dật muốn kết hôn Hàn Mai Mai." Một cô gái kích động nói.
"Hàn Mai Mai này đúng là số tốt, ai chẳng biết tập đoàn Lạc thị có bao nhiêu phong quang, mà Lạc Thần Dật lại tuấn tú lịch sự..." Một cô gái ghen tị nói.
...
"Được rồi, được rồi, mấy cô gái các cô thật đúng là nông cạn, bộ dáng đẹp trai có ích lợi gì, có thể thành cơm ăn sao?" Một cậu bạn trai bị bỏ lơ ở một bên bất mãn nói.
"Bộ dáng đẹp trai không có thể thành cơm ăn, nhưng người ta vừa đẹp trai
vừa có tiền, anh so được sao?" Cô gái nựng mặt lập tức nhảy dựng lên
phản bác.
Liền khiến những cô gái khác nhao nhao lên hùa theo.
"Được rồi, mấy người đừng ầm ĩ nữa." Tôn Tiểu Vân không kiên nhẫn nói.
Tất cả mọi người có chút kinh ngạc, khuôn mặt
luôn tươi cười với mọi người - Tôn Tiểu Vân, hôm nay lại tức giận. Lập
tức, không ai dám nói, bàn về gia thế, người ở đây không có mấy ai có
thể so với Tôn Tiểu Vân, cho nên bọn họ chạy đến nịnh bợ còn không kịp.
Một cô gái thần bí nói: "Mấy người có biết vài ngày trước ở sòng bạc Thụy Hân tôi gặp ai không?"
"Gặp ai?" Một người hỏi.
Cô gái đó mím môi cười nói: "Nói ra mấy người nhất định sẽ kinh ngạc, là Đàm Gia Hi."
"Người cậu nói là Đàm Gia Hi thật sao?" Mọi người ngoài ý muốn nói, trong nhà
Đàm Gia Hi vì xảy ra chuyện kia, anh ta cũng theo đó mà biến mất hoàn
toàn, hiện tại đột nhiên nghe thấy tin tức của anh ta, vẫn có chút tò
mò.
"Không phải anh ta thì còn ai vào đây?" Cô gái kia trợn mắt nói.
Tôn Tiểu Vân lập tức nhìn cô gái kia. Cô gái lập tức cảm giác được bị người nhìn, lại nói thêm: "Hiện tại anh ta cực kỳ nghèo túng, tôi cũng không
thể tin vào hai mắt của mình, anh ta ăn mặc cực kỳ keo kiệt. Tôi nghe
người phục vụ nói, gần đây Đàm Gia Hi vẫn đến sòng bạc của bọn họ, đổ
mười thua chín, tôi thấy tài sản của anh ta cũng rất nhanh sẽ không
còn..."
"Đây cũng xứng đáng. Trước kia anh ta có thể đi
ngang ngược không phải là ỷ vào ba anh ta sao, hiện tại không có ba anh
ta, chuyện gì anh ta cũng làm không được." Một người nói.
Người chung quanh cũng bày tỏ đồng ý, đối với tính tình của Đàm Gia Hi tất cả mọi người đều biết, đừng nhìn bộ dáng con người anh ta, nhưng cũng
không phải dạng tốt đẹp gì.
Một thoáng chốc, mọi người liền vứt đề tài này ra sau đầu.
Mà Tôn Tiểu Vân lại đột nhiên nhếch khóe miệng, cô ta nghĩ tới một chuyện thú vị.