Nghe nói có dấu hiệu ghen nghĩa là đã có cảm tình, tâm tình Thịnh Bảo Hoa
giống như là bay lên tận mây, khắp thế giới đều là điểu ngữ hoa hương.
“Này, ngậm miệng lại đi, nước miếng sắp nhỏ hết xuống rồi kìa.” Tần La Y đưa
tay quơ quơ ở trước mắt nàng, “Muội đặc biệt gọi ta tới là để nhìn muội
ngây ngô cười chảy nước miếng sao?”
“Hắc hắc, hắc hắc
hắc…” Thịnh Bảo Hoa ngây ngô cười lau chút nước miếng vốn không tồn tại
kia, sau đó nhớ tới chuyện trọng yếu, “Mau mau, mau trả quyển sách kia
cho ta.”
“Ách…” Thần sắc Tần La Y có chút mất tự nhiên.
“Sao?” Thịnh Bảo Hoa có cảm giác không hay.
“Bị A Thất xé…” Tần La Y có chút chột dạ nhìn chung quanh, chính là không dám nhìn Thịnh Bảo Hoa.
“Cái gì? !” Thịnh Bảo Hoa trừng to mắt, “Hơi quá đáng nha! Hắn sao có thể
mưu sát nhóm bà mối quan trọng như thế chứ!” Quan trọng nhất là… Nàng
còn chưa xem quyển sách đó đâu!
“Khụ…” Tần La Y hạ ánh
mắt, che lại vẻ e lệ rụt rè, nhỏ giọng nói, “Kỳ thật… Ta chỉ mới làm một nửa theo như hình vẽ trong sách…”
“Sau đó sao?” Thịnh Bảo Hoa mở trừng hai mắt, tò mò nhìn Tần La Y dáng vẻ đầy xấu hổ.
“Sau đó… Ừm… Cái kia…” Tần La Y túm ống tay áo Thịnh Bảo Hoa vặn vẹo, ngập ngừng không nói lên lời.
“Sao? Rốt cuộc thế nào hả!” Thịnh Bảo Hoa lúc này cảm giác như là có một con
mèo nhỏ không ngừng thò vuốt cào cào tâm can nàng, tò mò vô cùng, “Các
ngươi rốt cuộc…” Nàng nghĩ nghĩ một lúc không biết biểu đạt nội dung như thế nào, cuối cùng nhãn tình sáng lên, rốt cục nhớ tới một từ rất có
học vấn mà Hồ Tử thúc thúc đã từng nói, “Chu Công Chi Lễ! Được rồi, các
ngươi rốt cuộc có làm Chu Công Chi Lễ hay không a!”
Tần La Y thấy nàng ồn ào, vội vươn tay một phen bụm miệng nàng lại, trên mặt hồng rực như xuất huyết.
“Quả nhiên là ngươi dạy hư.” Một thanh âm lạnh lùng vang lên phía sau Thịnh Bảo Hoa.
Thịnh Bảo Hoa run run một chút, quay đầu lại liền thấy Viên Mộ sắc mặt đen
thui, cười khan một tiếng, nàng lập tức đứng dậy trốn phía sau Tần La Y, “Ách, tỷ phu, nếu huynh khi dễ ta, Tần tỷ tỷ sẽ không bỏ qua cho
huynh!”
Một tiếng “Tỷ phu” giống như kỳ tích, khiến
gương mặt đen thui kia lộ ra một chút sắc hồng, Viên Mộ hơi mất tự nhiên khụ một tiếng, “Đừng có hồ nháo!”
Ồ, những lời này vẫn còn rất có khí thế tỷ phu, Thịnh Bảo Hoa bĩu môi, âm thầm nghĩ.
Viên Mộ tiến lên vài bước, xách Thịnh Bảo Hoa từ phía sau Tần La Y ra, “Còn
nhỏ tuổi lại dám hồ nháo như thế, trên người dám cất giấu cái loại hạ
lưu gì đó, hôm nay không giáo huấn ngươi, sau này không biết ngươi sẽ
còn gây ra chuyện gì!”
Thịnh Bảo Hoa hoảng sợ, vội giãy giụa, “Tần tỷ tỷ! Tần tỷ tỷ! Tỷ nhìn xem huynh ấy khi dễ ta!”
Tần La Y khó xử nhìn Thịnh Bảo Hoa, lại nhìn lại Viên Mộ, “Cái kia… A Thất…”
Viên Mộ cười yếu ớt một chút, “Ta sẽ nhẹ tay.”
Trong mắt Tần La Y, nụ cười này hiện lên trên gương mặt nam nhân kia, đúng là ôn nhu bất ngờ, nàng thoáng lặng đi một chút, đỏ mặt không lên tiếng.
Nhưng gương mặt tươi cười này trong mắt Thịnh Bảo Hoa, thực không khác
gì mặt quỷ Dạ Xoa…
“Cứu mạng a! Giết người rồi!” Thấy không trông cậy được vào Tần La Y, Thịnh Bảo Hoa vội to giọng kêu lên.
Thấy nàng gầm loạn gọi bậy, sắc mặt Viên Mộ càng thêm đen, hắn hừ một tiếng, khoát tay dễ dàng xách Thịnh Bảo Hoa cô nương lên.
“A a a a a a! Cứu mạng a a a a!” Thịnh Bảo Hoa chỉ cảm thấy thế giới trước
mắt đều điên đảo rồi, kêu càng thê thảm hơn.
Tiếng kêu
thê thảm này vang vọng khắp Bạch Hồ sơn trang, trong viện vừa rồi mới có ba người, chỉ chốc lát đã đông nghìn nghịt.
Trong không khí ngưng tụ sự nguy hiểm mà áp lực.
Võ Lâm minh chủ Vương Cảnh Ngôn vung thái đao vọt vào sân, trên tay vẫn
còn cầm một nửa cây rau chưa thái hết, “Đã xảy ra chuyện gì!”
Áp lực không khí nguy hiểm nháy mắt bị quét sạch, đám người vừa tới tập thể hắc tuyến.
Viên Mộ một tay vẫn túm chân Thịnh Bảo Hoa cô nương, treo nàng lắc lư, khiến Thịnh Bảo Hoa cô nương sợ hãi kêu liên tục.
Đúng lúc
Thịnh Bảo Hoa bị lắc lư mắt thấy toàn sao, một đạo thanh ảnh chớp lên,
người nào đó vừa bị Viên Mộ xách trên tay đã biến mất.
Thịnh Bảo Hoa chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, đã vững vàng bị người nào đó kẹp tại cánh tay.
Đúng vậy, là kẹp.
Quý Ngọc Anh một tay kẹp eo Thịnh Bảo Hoa, lạnh lùng nhìn về phía Viên Mộ,
“Tội gì phải chấp nhặt với một tiểu cô nương.”
Bị Quý
Ngọc Anh kẹp dưới cánh tay, Thịnh Bảo Hoa thật vất vả mới định thần
được, quơ quơ đầu, lắc rơi hết đám ngôi sao đang quay quay trước mắt,
sau đó nhắm đúng tiêu cự, căm giận trừng mắt nhìn Viên Mộ ở phía đối
diện.
“Quý thiếu hiệp có điều không biết, thật sự là
tiểu cô nương này quá mức bất hảo.” Viên Mộ không né tránh tầm mắt Quý
Ngọc Anh, cắn răng nói.
Quý Ngọc Anh thoáng sững sờ,
cúi đầu liếc nhìn Thịnh Bảo Hoa bị mình kẹp trong tay, đang nâng cặp mắt trong suốt ngân ngấn lệ, tội nghiệp nhìn mình, vẻ mặt đầy ủy khuất ‘Ta
bị khi dễ’.
Bất hảo sao? Quý Ngọc Anh hơi nhướng mày,
nha đầu này sao có thể dùng hai chữ ‘bất hảo’ để hình dung, rõ ràng là
bất hảo tới cực điểm a! Bất quá… Vẻ mặt nghiêm nghị, Quý Ngọc Anh lại
nhìn về phía Viên Mộ, “Thịnh cô nương bất hảo hay không, đều đã có người nhà bảo đảm, còn không tới phiên ngươi ra tay.”
Biết
rõ nha đầu này đang giả bộ đáng thương, biết rõ nàng am hiểu nhất chính
là dùng cặp mắt ngập nước kia gạt người, biết rõ nếu bị nàng nhận ra
tuyệt đối sẽ không có chuyện gì tốt, chỉ là… Hắn không thể trơ mắt nhìn
nàng bị người ta khi dễ.
Ẩn sau vẻ mặt lạnh như băng, Quý Ngọc Anh lúc này quả thực là đang rối rắm vạn phần.
Trong đám người, Mộ Dung Vân Thiên nhìn thấy dáng vẻ Quý Ngọc Anh che chở
Thịnh Bảo Hoa, trong lòng cảm thấy không thoải mái, không khỏi hơi hơi
nhíu mày, bước lên vài bước.
“Tam công tử.” Phía sau, Khúc Thanh Thương khẽ gọi.
Một tiếng gọi khẽ lại khiến Mộ Dung Vân Thiên giật mình dừng bước, hắn âm
thầm kinh hãi, thu hồi cước bộ, không quay lại nhìn đám người đang náo
loạn kia, xoay người rời đi. Khúc Thanh Thương quay đầu nhìn thoáng qua
Thịnh Bảo Hoa đang nhìn sang phía bên này, nhẹ nhàng mỉm cười, theo Mộ
Dung Vân Thiên rời đi.
Một màn này đều rơi vào mắt Mai Ngạo Hàn, hắn sờ sờ cằm, cười hắc hắc.
Mắt thấy Mộ Dung Vân Thiên cùng Khúc Thanh Thương cùng nhau rời đi, Thịnh
Bảo Hoa không kìm được, giãy dụa xoay thắt lưng muốn thoát khỏi cánh tay Quý Ngọc Anh.
Một cái vặn vẹo này lập tức làm kinh
động tới Quý Ngọc Anh, Thịnh Bảo Hoa mặc một thân quần áo lụa hồng, vẫn
chưa thắt lưng, bình thường thoạt nhìn luôn là một bộ dạng ngây thơ chân thành, chỉ là lúc này bị hắn kẹp trong cánh tay, lại cảm giác được rõ
ràng eo lưng nhỏ dài, không nỡ nắm chặt.
Nha đầu luôn đuổi theo hắn chạy khắp núi như điên… Thật sự đã trưởng thành.
Ý nghĩ này hù sợ Quý Ngọc Anh, tay hắn run lên, Thịnh Bảo Hoa liền thẳng tắp rơi xuống, nằm úp sấp trên mặt đất.
“Quý! Ngọc! Anh!” Thịnh Bảo Hoa bi phẫn gầm lên giận dữ.
Một trận thanh ảnh xẹt qua, Quý Ngọc Anh đã thi triển khinh công chạy mất không còn thấy bóng dáng.