Tô Vãn ôm chân đơn độc chôn mình nơi ghế sô pha trong phòng khách, trên
người chỉ mặc một bộ đồ ngủ mỏng, thân hình vốn dĩ đã gầy của nàng nhìn
qua lại càng tăng thêm vẻ yếu ớt.
Ta cầm chăn đem ra cho nàng,
sau đó đứng ở một chỗ cách nàng không xa, ta có rất nhiều lời muốn nói,
nhưng lại giống như đã quên mất hết ngôn ngữ, không phát ra âm thanh
nào.
Thật lâu sau, Tô Vãn mới ngẩng đầu nhìn ta, đôi mắt sưng đỏ
lên như quả hạch đào, đã rất lâu rồi ta chưa nhìn thấy Tô Vãn khổ sở như vậy, nàng thế này làm cho người ta cảm thấy thương xót. Cuối cùng ta
nhịn không được tiến đến, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, ta biết lúc này đây vô
luận như thế nào dì Tô cũng không có khả năng bước ra từ trong phòng,
tính cách kiên quyết kiêu ngạo của Tô Vãn hoàn toàn là di truyền từ mẹ
mà ra.
Tô Vãn tựa đầu lên vai ta, nhẹ giọng nói:
“Mẹ của mình, bà ấy… Cậu đừng để trong lòng.”
Rõ ràng người bị thương thành từng mảnh nhỏ trong lòng là nàng, lại hết lần này đến lần khác đi khuyên giải an ủi ta.
Ta cầm lấy đầu ngón tay lạnh lẽo của Tô Vãn, hỏi nàng:
“Cậu có sao không?”
Nếu mẹ ta mà nặng lời với ta giống như vậy, khóc đến chết cũng có khả năng.
Qủa nhiên Tô Vãn lại rơi nước mắt, khe khẽ khóc thút thít.
Ta ôm chặt nàng hơn nữa, ý muốn cho nàng thêm nhiều sự an ủi.
Sau khi đã ổn định cảm xúc, Tô Vãn giống như nhớ ra cái gì đó, cánh tay ôm
lấy cổ ta, cùng ta mặt đối mặt, hơi thở ấm áp phả vào bên môi ta:
“Chuyện hôm nay tuy rằng quá bất ngờ nhưng trước sau gì cũng phải đối mặt, lời
mẹ mình nói quả thật khiến người khác tổn thương, mình đồng ý cậu có thể vì vậy mà giận mình, nhưng mẹ mình không hiểu không có nghĩa là mình
cũng vậy, Dương Thần, đừng vì như thế mà buông bỏ được không?”
Trong ánh mắt Tô Vãn chứa đầy bất an cùng lo lắng, là do tính nhát gan đến
tận hiện tại của ta khiến Tô Vãn đã nhận hết ủy khuất về mình còn phải
phập phồng lo sợ vì ta.
Sự bất lực của Tô Vãn có thể làm trỗi dậy mong muốn bảo vệ nàng của ta, nhưng lúc này đây ta gần như không giúp
gì được cho nàng, quan hệ của ta và Tô Vãn không phải chỉ cần một câu
hứa hẹn thì có thể bạc đầu đến già, đối với tương lai của cả hai, ta vô
cùng mờ mịt. Cuối cùng ta cũng cảm thấy được mối quan hệ này giống như
diễn kịch, diễn đến xuất thần, bất quá là vui đùa một hồi, sau khi trời
tối thì ai về nhà nấy.
Ta rất nghi hoặc hỏi Tô Vãn:
“Chúng ta thật sự có thể cùng một chỗ sao?”
Tô Vãn đáp:
“Chỉ cần trong lòng cậu có mình.”
Trong lòng ta đương nhiên là có nàng, chỉ là giờ phút này, trở ngại bên ngoài làm ta lo sợ, nói cách khác, dì Tô ở cách chúng ta một cánh cửa kia
chính là bức tường khó vượt qua. Lúc trước Tô Vãn có nói mẹ nàng sẽ chấp nhận tình cảm của chúng ta, có điều đây chỉ là suy nghĩ của riêng mình
nàng thôi, ta thậm chí cảm thấy được dì Tô sẽ còn phản đối nhiều hơn cả
mẹ ta.
Ta khuyên Tô Vãn đi ngủ, có chuyện gì thì để ngày mai nói sau.
Tô Vãn không trở về phòng mình, đương nhiên trong tình huống này cũng
không thể ngủ chung với ta, ta chỉnh nhiệt độ máy sưởi trong phòng khách lên cao, lại mang thêm cho nàng một cái chăn, hôn lên khóe miệng chúc
nàng ngủ ngon.
Sáng sớm thức dậy, phát hiện trên ghế chăn gối đã
được xếp ngay ngắn, biết Tô Vãn đã vào đây, dì Tô chắc chắn cũng đã rời
giường, ta có thể tưởng tượng được sự xấu hổ sau khi bước ra ngoài,
nhưng lại không thể nào trốn luôn trong phòng không ra, cố tình hôm nay
còn là chủ nhật không cần đi làm, muốn trốn cũng không thể.
Trong lúc đang miên man suy nghĩ, bên ngoài truyền đến âm thanh cãi nhau,
nghe chốc lát liền biết là vì chuyện dọn đi, càng lúc tiếng cãi càng
kịch liệt, ta làm sao có thể trốn được nữa, vội vàng đi ra ngoài, chỉ
thấy Tô Vãn và dì Tô giằng co trong phòng khách. Hai người họ là mẹ con, ngay cả vẻ mặt lúc cãi nhau đều tương tự, vừa quật cường vừa mang theo
chút lạnh lùng.
Chợt nghe Tô Vãn nói:
“Con không làm gì sai, vì cái gì phải nhận sai?”
Dì Tô nở nụ cười tức giận:
“Con cho là tối hôm qua mẹ bị mù hay mộng du, Tô Vãn, con học hành nhiều năm như vậy, bây giờ học thành cái này? Mẹ ngậm đắng nuốt cay nuôi con khôn lớn, đây là việc con làm đế báo đáp mẹ sao?”
Ta biết Tô Vãn sẽ bằng bất cứ giá nào, nàng nói:
“Con thích nữ nhân cùng với việc trả ơn nuôi dưỡng của mẹ có liên quan gì sao?”
Săc mặt dì Tô trở nên lạnh hơn, ngón tay chỉ vào Tô Vãn bởi vì tức giận mà hơi run run:
“Nói như vậy nghĩa là con thừa nhận?”
Tô Vãn chần chừ một lúc, có thể là đang cân nhắc hậu quả sau khi thừa nhận, bất quá vẫn trả lời chắc chắn như đinh đóng cột:
“Đúng vậy, con biết mẹ rất khó chấp nhận chuyện này, nhưng đây là sự thật,
con chỉ có cảm giác với nữ nhân, cho nên cả đời này cũng không thể kết
hôn cùng nam nhân như mẹ mong muốn.”
Câu trả lời kiên quyết của
Tô Vãn khiến dì Tô trầm mặc, có thể bà cảm thấy được bản thân dành cả
đời để dạy dỗ học sinh, thế nhưng lại không thể dạy dỗ tốt con gái của
mình, vẻ lạnh lùng trên mặt trở thành thất vọng, sau đó nước mắt không
ngừng rơi xuống.
Tô Vãn lập tức cũng luống cuống theo, nước mắt
cũng không kiềm lại được, định đi đến chỗ dì Tô, kết quả mới được một
bước, dì Tô liền làm động tác ngăn lại, lau nước mắt còn vương trên mặt:
“Được rồi, nói đến đây đã có thể hiểu rõ rồi, mẹ cũng không thể nói gì hơn,
từ nay về sau, chuyện của con mẹ sẽ mặc kệ, con muốn yêu như thế nào thì cứ làm thế ấy, con không đi, mẹ đi!”
Phải thất vọng đến mức nào
mới có thể nói ra những lời tuyệt tình như vậy, Tô Vãn khóc lớn, dì Tô
không nhìn nàng mà ánh mắt chuyển sang trên người ta, từ tối hôm qua đến bây giờ, đây là lần đầu tiên dì Tô nhìn đến ta.
Ánh mắt của dì
Tô bao hàm rất nhiều điều, nhất định bà cho rằng là ta làm hư Tô Vãn,
cho nên mới làm ra chuyện vô liêm sỉ như vậy, thậm chí phá hỏng hạnh
phúc cả đời của Tô Vãn. Trong mắt bà tràn ngập oán giận, ta nhìn đến chỉ cảm thấy kinh hồn bạt vía.