Tô Vãn không nói tiếp, sau khi nói cho ta biết chuyện của mình cùng Lâm
Lăng xong, nàng bắt đầu trầm mặc. Ta gieo gió gặt bão, thế nhưng vẫn giả vờ không sao cả, hỏi:
“Sau đó thì sao?”
Tô Vãn nói:
“Lúc mới bắt đầu thì rất hòa hợp, sau đó lại thường xuyên cãi nhau, cuối cùng Lâm Lăng đòi chia tay.”
Chuyện chia tay này giống như mỗi cặp tình nhân tất yếu đều phải trải qua, Tô
Vãn khi kể lại rất qua loa sơ sài, nhưng ta biết chuyện nhất định không
đơn giản như vậy, yêu hận gút mắc trong lúc đó, chỉ có hai người họ là
biết rõ nhất.
Ta muốn hỏi “Cậu có yêu cô ấy không?”, thế nhưng
lời vừa chuẩn bị ra khỏi miệng lại nuốt ngược xuống, vấn đề này thật sự
dư thừa, sau một hồi băn khoăn, ta hỏi:
“Hai người còn liên lạc không?”
Tô Vãn nhàn nhạt trả lời:
“Cô ấy vừa tốt nghiệp thì lập gia đình, có gửi thiệp cưới cho mình nhưng mình không đi, nnghe nói cũng không tồi.”
Ta còn rất nhiều vấn đề muốn hỏi Tô Vãn, ví dụ như, sau khi chia tay với
Lâm Lăng có yêu cô gái nào khác nữa không, lại ví dụ như, từ khi nào
nàng bắt đầu thích ta. Không biết vì sao ta có một loại cảm giác mình là người thay thế, bởi vì không còn lựa chọn nào khác nên mới chọn ta, dù
sao quan hệ của chúng ta nhiều năm như vậy vẫn thủy chung không thay
đổi. Chẳng qua khi ta hồi tưởng lại khoảng thời gian ở chung với Tô Vãn, ta lại cảm thấy tức giận vì suy nghĩ của mình, tình cảm của Tô
Vãn giống như ngọn lửa rực cháy, khiến cả người ta như bị thiêu đốt, vậy mà ta còn hoài nghi nó là thật hay giả, quả là chết tiệt!
“Những người mà mình có mối quan hệ nghiêm túc là Dương Khang, Lâm Lăng và
cậu, còn những người khác đều chỉ là nhất thời, mình sẽ không tùy tiện
đi trêu chọc nữ nhân, còn nam nhân phần lớn chỉ là lá chắn, đây chính là toàn bộ chuyện xưa của mình.”
Tô Vãn nói đến “chuyện xưa” còn cố ý nâng cao giọng, ta biết nàng đang châm chọc ta, ý là nàng cũng không
hề có bí mật gì mà không thể cho ai biết.
Ta bị giọng điệu lãnh
đạm xa cách của Tô Vãn bỗng chốc làm cho buồn phiền, ta đoán vì ta làm
Tô Vãn nhớ lại những chuyện cũ không muốn nhớ nên tâm trạng nàng mới trở nên như thế. Mà ta coi như đã dẹp được tảng đá ngáng chân, vừa mới nhận được những gì mình muốn biết, thế nhưng trừ bỏ hậm hực thì không có gì
tốt lành.
Tình cảm mãnh liệt đã sớm trôi tuột đi không còn một
miếng, Tô Vãn chờ thật lâu không thấy ta đáp, nhàn nhạt nói “Ngủ ngon”,
liền nghiêng người qua bên kia. Ta nhìn tấm lưng cứng ngắc của nàng,
không biết nói gì cho phải, ta cảm thấy bản thân mình quả thực ngu xuẩn.
Buổi sáng khi tỉnh dậy, nhận ra Tô Vãn không ở bên cạnh, ra ngoài tìm, Tô
Vãn và Tương Di đang ở trong bếp, một người chiên trứng, một người lấy
bát đĩa, hình ảnh rất hài hòa, đương nhiên đối với ta thì nó vô cùng
chướng mắt. Ta không cần nghĩ cũng biết là Tô Vãn cố ý, nàng còn giận ta ngày hôm qua đã vạch ra vết sẹo của nàng, Lâm Lăng đã là quá khứ, Tương Di cũng chỉ là một người không biết rõ sự tình, nếu nàng muốn làm cho
lòng ta không thoải mái, vậy thì nàng đã đạt được mục đích rồi.
Hai người họ thấp giọng nói chuyện với nhau, không ai chú ý đến ta, ta nhìn trong chốc lát rồi xoay người đi, rửa mặt chải đầu xong đi thẳng ra
cửa, ta phát hiện có đôi khi mình thật thích tự ngược, không biết có
phải do cuộc sống quá thoải mái nên mới tìm cảm giác lạ hay không. Ta và Tô Vãn có một điểm chung, đó là khi giận dỗi mà không muốn trực tiếp
cãi nhau, thường dùng sự im lặng để ứng phó, hoặc tìm chuyện gì đó làm
để chọc tức đối phương giống Tô Vãn lúc nãy, thật sự loại phương thức ăn miếng trả miếng này rất mệt người, cũng rất tổn thương người khác, mà
chuyện như vậy đã diễn ra rất nhiều trên người ta và Tô Vãn.
Ta hẹn một người bạn ra dạo phố, cô ấy liếc mắt một cái liền nhận ra ta đang hờn dỗi, hỏi ta cãi nhau với ai, ta nói Tô Vãn.
Cô ấy là bạn của cả ta và Tô Vãn, vừa nghe hai chúng ta cãi nhau liền cười nói:
“Tôi biết ngay là cậu ấy, vậy tôi đây không cần quan tâm.”
Ta mất hứng:
“Trần Tĩnh, cậu nỡ lòng nào như vậy, một câu an ủi cũng không có.”
Trần Tĩnh nói:
“Dẹp đi, tần suất cãi nhau của hai người các cậu đều vượt qua cả vợ chồng người ta, có khuyên cũng vậy thôi.”
Ta tức giận nói:
“Tốt xấu cũng phải hỏi bọn tôi vì sao cãi nhau chứ?”
“Còn không phải vì vài chuyện nhỏ như lông gà vỏ tỏi sao, nói thật nha Dương Thần, nếu cậu với Tô Vãn không phải cùng là nữ nhân, tôi còn tưởng hai
cậu là một đôi.”
Người nói vô tâm, người nghe cố ý, ta hoảng sợ
ra trò, may mắn Trần Tĩnh bận chọn quần áo nên không thấy được ta thất
thố. Ta ngẫm lại, trước kia ta và Tô Vãn quả thật thường xuyên bởi vì
một ít lý do không đâu mà cãi nhau, bản thân mình chỉ là vô ý, thì ra
trong mắt người khác lại thành như vậy.
Trần Tĩnh phất phất tay trước mặt ta:
“Đang nghĩ gì vậy? Được, vậy tôi hỏi cậu một chút, hai cậu vì sao cãi nhau?”
Ta cũng chỉ là oán giận một chút, muốn nói ra lí do thật sự nhưng không
biết phải nói như thế nào, đành phải đáp, chỉ là việc nhỏ.
Trần
Tĩnh một bộ biểu tình “Tôi biết thừa là vậy mà”, không thèm để ý tới ta, lấy một chiếc áo khoác ướm thử, hỏi ta có đẹp không.
Nhìn Trần
Tĩnh, ta mới cảm thấy được nữ nhân sinh con xong thật đáng sợ, cô cũng
đã ba mươi, cơ thể vẫn dừng lại ở lúc vừa sinh con xong, không thể nói
là mập không chịu nổi, nhưng so với thời thiếu nữ quả thực là trên trời
dưới đất, thay đổi lợi hại, trên mặt còn thêm vài điểm tàn nhang, vừa
nhìn liền biết đã có gia đình. Đương nhiên mấy cái đó chỉ là bên ngoài,
Trần Tĩnh thường kể cho ta nghe vài chuyện lặt vặt trong nhà, cãi nhau
với chồng, bất hòa với mẹ chồng, vân vân, cũng không phải làm cho ta
sinh ra sợ hãi với hôn nhân, chỉ là giúp ta trong lòng có chuẩn bị, hôn
nhân không đơn giản, khuyên ta không nên qua loa, lại còn không ngừng
nhấn mạnh tình yêu mới là trụ cột của hôn nhân. Cô và chồng là được
người khác giới thiệu mới biết nhau, ba tháng sau kết hôn, do tình cảm
không ổn định, mỗi khi cãi nhau, câu Trần Tĩnh thường nói nhiều nhất
chính là “chỉ hận lúc trước chưa hoàn toàn biết rõ anh ta đã vội vàng
gả, giờ hối hận cũng muộn rồi”‘. Có đôi khi tranh cãi kịch liệt, Trần
Tĩnh ác miệng đòi ly hôn, thế nhưng vừa trông thấy con gái, liền cố nén
giận, ngàn sai vạn sai, thế nhưng đứa trẻ không sai, dù sứt mẻ xung đột
nhưng cũng duy trì đến nay.
Trần Tĩnh cãi nhau với chồng, con gái gửi cho mẹ chồng giữ, hăng hái đi cùng ta cả ngày, thẳng đến lúc chạng
vạng mới nói. không quay về không được, con gái cô ấy ban ngày có thể
không đòi mẹ, nhưng ban đêm nếu không thấy mẹ sẽ khóc đến khan tiếng.
Ta cười nói, cậu trở về làm hiền thê lương mẫu đi.
Trần Tĩnh vừa đi, tâm tư ta lại quay về trên người Tô Vãn, lúc trưa, Tô Vãn
có gọi cho ta một cuộc, ta nhìn thoáng qua liền tắt máy, lúc sau không
thấy gọi lại. Ta không biết nàng ở nhà có giận hay không, Tương Di có
còn ở đó hay không, tránh được hòa thượng không trốn được miếu, dù sao
cũng phải về đối mặt.