Ba giờ bốn mươi hai
phút sáng, bà Lan đang say giấc nồng thì nghe thấy tiếng lạch cạch phát
ra dưới nhà. Lẽ nào nhà bà có trộm? Hay là ma? Bà bị chính những suy
đoán của mình hù dọa, không dám đi xuống một mình, liền chạy sang gọi
chị giúp việc.
Bà Minh mắt nhắm mắt mở, vẫn trong trạng thái mơ
mơ màng màng bị bà chủ kéo đi. Cả hai đi rón rén từng bước một, cẩn
trọng không để phát ra một âm thanh nào trong khi những tiếng lạch cạch
vẫn không ngừng vang lên.
“A..a…a…” Đột nhiên bà Lan túm áo người bên cạnh, hét ầm lên, làm cả hai thiếu chút nữa ngã ngửa.
“Bà chủ à, làm gì lớn tiếng như vậy? A..a..a…” Bà Minh vừa đỡ bà chủ vừa
cằn nhằn, nhưng khi nhìn theo hướng ánh mắt của bà chủ thì cũng hét lên y như vậy.
Trong bếp, một người đang đứng trong ánh sáng mờ mờ hắt lên từ bên dưới, nơi ánh đèn chiếu sáng đôi tay đang thoăn thoắt bay
lượn. Người đó cầm dao trong tay, lia như bay trên mình con cá lớn, đánh bay đi lớp vảy cứng, cuối cùng phập, phập, phập, chặt đi hai vây và
đuôi của nó rồi mới nghiêng đầu nhìn về phía hai người phụ nữ đang ôm
cột nhà trợn mắt nhìn mình. Mái tóc dài của người đó tuy đã được buộc
lên nhưng nhiều sợi vẫn không nghe lời, vương trước trán bay bay. Nếu
như ánh đèn tối đi một chút, khẳng định có thể dọa ma rất nhiều người
đấy.
“Mẹ, bác Minh, hai người đang làm gì?” Cả căn nhà vụt sáng, mọi thứ hiện ra một cách rõ ràng.
Rốt cuộc thì nào có trộm hay ma gì. Người trong bếp hóa ra là Hoàng Bách,
còn tiếng lạch cạch mà hai người phụ nữ nghe thấy là do cậu đang chuẩn
bị đồ nấu ăn.
Lúc này, hai người phụ nữ mới phục hồi lại tinh thần, vội buông cột nhà ra, vẫy tay cười trừ:
“À, không có gì, không có gì đâu! Đang làm đồ ăn hả? Mẹ và bác chỉ ngó chút thôi, bây giờ đi ngủ tiếp. Con cứ làm đi, làm đi nhé! Để cả điện sáng
mà làm. Ha ha…” Nói rồi, bà Lan vội vàng kéo bà Minh rời khỏi hiện
trường. Hai người thần thần bí bí vừa đi vừa thì thầm to nhỏ vẻ như đang nói đến vấn đề quan trọng lắm.
Thứ bảy đến, đồng nghĩa với việc
thời gian vui chơi cũng đến. Thảo Ngân theo kế hoạch đã bàn với Hoàng
Bách, chính thức tới nhà cậu chơi. Tuy rằng hôm qua đã đến một lần,
nhưng đó là để xin lỗi, còn hôm nay khác. Hơn nữa hôm nay còn có cả mẹ
cậy ấy ở nhà, thế nên cô hồi hộp lắm!
Hoàng Bách luôn đối xử với
cô rất tốt. Lần trước, cậu ấy đến nhà cô chơi còn mang theo đồ ăn cô
thích. Bây giờ không lí nào cô lại đến tay không? Cũng vì vấn đề này, cô gái nhỏ lại đau đầu rồi.
Cô chạy đi hỏi anh trai, anh trai từ
chối đưa ra ý kiến, mặt nặng mày nhẹ với cô, còn nói trưa nay sẽ ăn gà
rán mật ong hết phần của cô. Hai anh em ầm ĩ một hồi, sau đó cô đi tham
khảo ý kiến của mẹ. Cuối cùng, cô quyết định mua một bó hoa đến. Theo
như mẹ cô nói thì phụ nữ rất thích hoa. Mẹ và bác giúp việc nhà Hoàng
Bách chắc chắn sẽ thích. Dĩ nhiên, tiền mua hoa là do mẹ cô ủng hộ. Cứ
vấn đề nào có liên quan đến Hoàng Bách là mẹ cô nhiệt tình lắm!
Thảo Ngân theo ý kiến của mẹ, đi đến cửa hàng hoa gần nhà mua hoa. Cửa hàng
này mới mở cách đây cũng không lâu, nhưng vì hoa rất đẹp mà giá lại rẻ,
thêm vào nữa chị bán hàng lại nhiệt tình, nên rất được lòng khách. Lần
trước anh em cô mua hoa tặng mẹ còn được khuyến mại giấy gói đấy. Vì thế lần này cô lại đến nữa.
Nhưng lạ là hôm nay không thấy chị bán
hàng bữa trước đâu, mà thay vào đó là một cô xinh đẹp. Đặc biệt lạ là cô xinh đẹp lại có đôi mắt và cái miệng rất giống Hoàng Bách. Thảo Ngân
đứng nhìn người ta mãi một hồi mới bắt đầu đi chọn hoa.
Do có chút lạ lẫm nên cô chỉ đi quanh cửa hàng nhìn ngó, cho đến khi cô xinh đẹp trong cửa hàng tiến lại hỏi chuyện:
“Cháu cần cô giúp gì không?”
Phát hiện thấy thái độ của cô xinh đẹp so với chị bán hàng hôm trước không
những nhiệt tình hơn mà xét về độ niềm nở cũng hơn hẳn, lúc này Thảo
Ngân mới mạnh dạn trò chuyện:
“Dạ, hôm nay cháu đến nhà bạn chơi, muốn mua hoa tặng mẹ và bác giúp việc nhà cậu ấy. Cô giúp cháu chọn một ít hoa được không ạ?”
Cô xinh đẹp nghe vậy cười càng tươi hơn, hai mắt sáng lấp lánh như sao:
“Được chứ! Hai cô cháu mình cùng chọn nhé?”
“Dạ, được ạ!”
Cứ như vậy, một nhỏ một lớn đi vòng quanh cửa hàng chọn hoa. Rất nhanh cả
hai đã trở nên thân thiết trên mức bình thường. Cho đến khi ra về, Thảo
Ngân đã biết thì ra đây là cửa hàng của cô xinh đẹp, còn chị hôm trước
chỉ là người được nhờ. Cô còn hứa nếu có thời gian nhất định cô sẽ đến
chơi thường xuyên, không chỉ vì người ta có nét giống Hoàng Bách nên cô
cảm thấy dễ gần, mà còn vì cô xinh đẹp rất tốt bụng, tiền hoa cũng chỉ
lấy của cô có một nửa.
Ra khỏi cửa hàng hoa, Thảo Ngân đi một
mạnh đến nhà Hoàng Bách. Lần này cô mới có dịp quan sát kĩ. Đúng là nhà
cậu ấy rất lớn, sân cũng rộng. Trong sân trồng một cây thị cao thật cao, những quả chín cuối mùa còn sót lại trên cây tỏa ra một mùi hương dịu
nhẹ nhưng không thể giấu được, rất dễ chịu. Dưới vài tán cây chắc khỏe
có treo mấy chiếc xích đu được làm từ lốp xe ô tô cũ và dây thừng sợi
lớn. Những nơi khác thì đều trồng hoa, đủ các loại đa sắc đa hương. Nếu
như không phải Hoàng Bách chạy đến kéo cô vào nhà, nhất định cô đã nghĩ
mình đang lạc đến vương quốc hoa rồi đấy.
Rồi nhìn xuống bó hoa
trong tay mình, cô lại thở dài ảo não. Nếu hôm qua chú ý một chút thì
hôm nay đã không mất công thế này rồi! Nhà có nhiều hoa thế này, cô tặng nữa chẳng phải bằng thừa hay sao?
Trong khi Thảo Ngân vẫn tiếp
tục ảo não, Hoàng Bách cướp lấy bó hoa trong tay cô bé, tự nhận đó là cô bé tặng cho mình, trực tiếp tịch thu cắm vào lọ mang về phòng, sau đó
kéo cô bé đến phòng khách xem phim.
Đến khi Thảo Ngân ý thức được thì hoa đã đi đâu mất rồi, còn trong tay lại có một tập đĩa phim
Pokemon, không thiếu phần nào. Hai mắt cô lập tức sáng lên. Phải biết
rằng đối với những đứa trẻ ở lứa tuổi của cô, đây là một gia tài rất quý giá đấy. Mỗi tuần trên TV chỉ chiếu có vài tập thôi, bỏ lỡ là không thể xem lại được.
Thấy thời gian còn sớm, nên cả hai quyết định rủ
cả bà Minh cùng xem. Ba người một lớn, hai nhỏ tập trung trước TV, bắt
đầu xem phim. Ban đầu vốn rất vui vẻ, nhưng càng về sau, Hoàng Bách càng cau có. Cuối cùng thì hôm nay cậu cũng hiểu được vì sao lần đầu tiên
gặp mình, anh trai của Thảo Ngân lại nhìn mình như thế. Lúc này đây, cậu cũng đang nhìn mấy “Bảo bối thần kỳ” trên màn hình như thế đấy. Ai bảo
cô bé nào đó chỉ biết chăm chăm vào cái TV, cười tít mắt reo lên thích
thú mỗi khi chúng sử dụng tuyệt chiêu chiến đấu với nhau, thỉnh thoảng
còn “Pika, Pika…” theo con chuột điện màu vàng nào đó, lại dám bỏ lơ cậu một bên.
Thế là đúng thời điểm cuộc chiến đang đến hồi gay cấn,
Pikachu chuẩn bị sử dụng tuyệt chiêu phóng điện mười vạn Volt thì TV
bỗng rụp một cái tối đen. Thảo Ngân chớp chớp mắt nhìn màn hình đen xì
rồi quay sang người bên cạnh. Bà Minh đồng dạng cũng chẳng hiểu gì, đối
mắt nhìn cô bé. Một hồi, cả hai chuyển hướng về phía người còn lại.
Riêng thiếu niên nào đó sau khi rút phích cắm, đã thản nhiên đi vào bếp
bắt đầu chuẩn bị nấu nướng rồi.