Kì này lớp Thảo Ngân
phải học đá cầu. Chưa nói đến phần kĩ thuật cao siêu, chỉ riêng việc có
thể tâng cầu liên tiếp năm mươi lần cũng là rất khó khăn đối với các bạn nữ bình thường ít vận động rồi. Còn cô, được tôi luyện từ nhỏ nên không hề hấn gì, vượt chỉ tiêu cũng không lạ. Chuyện này kể ra thì phải cảm
ơn các anh em trong ngõ nhà cô rất nhiều!
Khi còn nhỏ, cô thường theo chân các anh em trong ngõ vui chơi, đập phá đầu trời, cuối đất,
trò gì có thể chơi thì nhất định không bỏ qua. Còn nhớ một lần, cả đám
đi hái trộm thanh long ở một nhà phố trên, bị con chó già nhà đó lùa
chạy té khói. Cô bám sau anh trai, ôm thanh long chạy về nhà trước, chờ
mọi người về đủ mới đánh chén chiến lợi phẩm. Nhưng chờ một lúc lâu vẫn
thấy thiếu một người, đi tìm mới hay anh chàng xấu số nọ đã bị “trọng
thương” ở mông. Điều này cho thấy chân tay Thảo Ngân rất linh hoạt, nói
gì thì nói vẫn chạy nhanh hơn người ta cơ mà. Cũng bởi nguyên do này, cô gái nhỏ của chúng ta tuy tay ngắn chân ngắn, lại có chút thừa thịt, thế nhưng học thể dục thì tốt vô cùng.
Cô rất được thầy giáo dạy thể dục yêu quý, thường được dùng làm tấm gương cho các bạn nữ trong lớp
học hỏi. Có lẽ vì lí do này, mà họ không thích chơi với cô. Thảo Ngân vô cùng buồn bực! Bản thân chẳng làm nên tội gì, cũng không gây thù chuốc
oán làm điều xấu xa, vậy mà vẫn bị người ta cô lập.
Nhường quả
cầu lại cho các bạn khác, Cô cúi đầu, buồn rầu đi đến bên thềm ngồi
xuống. Vẫn luôn là như thế, đến thời gian tự tập, cô lại sẽ bị đẩy khỏi
trò chơi.
Lúc này, trên sân thể dục còn có vài lớp khác cùng
học, tiếng nói cười, hò hét vang vọng trong không trung rất náo nhiệt.
Cô ngồi một bên, nhìn các bạn học của mình đang chuyền chân đá cầu, cười cười nói nói, bỗng thấy mình lạc lõng, bị ngăn cách với mọi người bởi
một tấm màn chắn vô hình mà cô không sao phá vỡ được.
Thở dài
một hơi, cô nghiêng đầu, thình lình phát hiện ra rằng, không chỉ mình cô đơn độc. Phía xa xa, chéo với vị trí cô đang ngồi khoảng vài chục mét,
bạn cùng bàn của cô cũng đang ngồi đó một mình, lẳng lặng quan sát thế
giới xung quanh. Chẳng hiểu vì lí do gì, cô rất tò mò về người này, rất
muốn biết một chút thông tin về cậu ta. Từ lúc cậu ta vào lớp đến giờ,
cô chưa thấy cậu ta hé miệng một lần, cũng không hề nghe thấy âm thanh
nào từ cậu ta, giống như cậu ta thật sự không thể nói. Ý nghĩ này làm cô thoáng buồn, nếu như vậy thật thì hi vọng có người cùng trò chuyện của
cô biết đi đâu về đâu?
Một cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo cảm
giác mát mẻ dễ chịu, cùng với mùi cây cỏ. Thảo Ngân vẫn nghiêng đầu,
chăm chú nhìn bạn cùng bàn. Mái tóc dài của cậu ta bị gió thổi nhẹ nhàng bay bay, nâng kên hạ xuống rồi lại cuốn tung ra phía sau. Cô trợn tròn
mắt, hai con người như muốn lồi ra, dán vào khuôn mặt phía xa xa.
Định nghĩa về cái đẹp của Thảo Ngân có chút không giống người thường, mà
thực ra thì với cô không hề có một khái niệm chính xác nào cả. Cô chỉ
biết thứ đó đối với cô là đẹp, khiến cô muốn nhìn mãi mà thôi. Cũng
giống như lúc này, khuôn mặt anh tuấn sáng ngời bị giấu sau mái tóc xõa
dài của ai kia, làm cô không sao rời mắt ra được. Quả thật là rất đẹp!
Có lẽ khoảnh khắc ấy quá ngắn, dường như chỉ là thoáng qua trong tích
tắc nên không có người phát hiện ra. Nếu như không phải tận mắt chứng
kiến, cô ngàn vạn lần cũng không thể tin rằng đó là bạn cùng bàn của
mình. Trong lòng cô lại càng tò mò hơn nữa, vì sao bạn cùng bàn của cô
lại che đi vẻ đẹp của bản thân như thế?
Hoàng Bách đang mải mê
chìm đắm trong thế giới của mình, không hề hay biết có người vẫn nhìn
chằm chằm mình nãy giờ, cho đến khi cảm nhận thấy một luồng khí lạnh lẽo đánh tới. Cậu đưa mắt tìm kiếm, rất nhanh liền thấy từ bên kia tường
rào, xuyên qua những song sắt sơn xanh, một người thiếu niên mặc đồng
phục của học sinh trung học phổ thông, dáng người cao gầy, để quả đầu
đinh ngắn ba phân, đôi mắt đang mở trừng trừng, cau lại nhìn mình, sâu
trong đáy mắt ấy như lắp thêm nòng súng, phóng về phía cậu những tia lửa điện thù hằn. Trong lòng cậu kẽ rục rịch, không hẳn là sợ hãi, mà phần
nhiều là giật mình.
Đối mặt với ánh mắt bắn tới, vẻ mặt Hoàng
Bách vẫn như cũ không chút thay đổi, chỉ có ánh mắt là hơi nheo lại. Cậu có thể chắc chắn trước đây chưa bao giờ gặp người đang nhìn mình lúc
này, chẳng thể nào lí giải nổi vì sao anh ta lại nhìn cậu giống như cậu
có thù ba đời với anh ta vậy.
Qua vài giây, cậu dời mắt qua hướng khác, bắt gặp ánh mắt khác, mang theo sự ngây ngô trong veo, còn cộng
thêm vài phần si mê cũng đang nhìn mình, trong lòng thầm đưa ra phỏng
đoán. Lẽ nào người bên kia tường rào và cô bé này có liên hệ?
Cậu chậm rãi quan sát cô bé đang nhìn mình đến mức sắp phát ngốc kia, cho
đến khi cô bé giật mình tỉnh lại, ngượng ngùng nghiêng đầu nhìn ra hướng khác mới quay lại nhìn người bên kia tường rào. Quả nhiên ánh mắt của
anh ta đã khác, so với trước càng tăng thêm thuốc súng.
Vừa khéo tiết học thể dục của lớp kết thúc, cậu đứng lên, liếc qua cô bé cùng
bàn nọ, rồi chớp mắt nhìn anh chàng bên kia tường rào một cái, liền xoay người trở về phòng học.
Trái ngược với sự bình thản của Hoàng
Bách, bên kia tường rào, thiếu niên nào đó tay nắm thành đấm thật chặt,
siết lấy thanh sắt, chỉ hận không thể lao ngay qua tường dần cho thằng
nhóc đáng đánh kia một trận. Cả đời Lý Liên Kiệt anh, đây chính là lần
đầu tiên thực sự muốn đánh một người. Cái thằng nhóc đó có gì hay, tại
sao em gái anh lại dùng loại ánh mắt si mê chỉ có thể dùng trên người
anh nhìn nó như thế? Tuy biết rằng em gái chỉ cần thấy thứ gì nó cho là
đẹp thì liền bày ra bộ dạng ngốc nghếch đó, nhưng từ trước tới giờ anh
vẫn luôn là người chiếm dữ độc quyền vinh hạnh này, nay đột nhiên phải
san sẻ với người khác, lại còn là một thằng nhóc đáng ghét như thế,
thằng nhóc đó dám đối mắt với anh, anh sao có thể nuốt trôi mối thù này
đây? Cái cảm giác mất mát này, so với chuyện em gái nói không cần anh
nữa còn tồi tệ hơn gấp nhiều lần.
“Em gái…” Liên Kiệt thu lại vẻ mặt giận dữ, lập tức vui vẻ hét lớn về phía em gái đang bước đi, vẫy tay gọi cô bé đến gần.
Thảo Ngân thoát khỏi trạng thái buồn bực cúi đầu đi trước đó, nhanh nhẹn
hướng về phía tường rào mà chạy tới, nhìn anh trai cười tươi tắn, lộ ra
hàm răng bé xinh hết sức đáng yêu:
“Anh, nay em rất ngoan!”
“Biết rồi, biết rồi! Em gái anh rất ngoan!” Vừa nói, Liên Kiệt vừa đem mấy cái bánh trong túi ra, đưa cho em gái:
“Ăn tạm mấy cái này, lát về rồi ăn cơm.”
“Em xin! Đúng là anh Kiệt thương em nhất!” Thảo Ngân cầm bánh trong tay cười hì hì hạnh phúc.
“Được rồi, mau vào lớp đi! Lát đợi anh ở cổng trường!”
“Dạ, em biết rồi.” Chào anh trai, Thảo Ngân nâng niu mấy cái bánh trong tay, ánh mắt sáng long lanh nhìn chúng, vui vẻ đi về lớp, hoàn toàn quên
sạch sẽ những vấn đề khiến cô phiền muộn trước đó, bao gồm cả việc bị
Hoàng Bách phát hiện cô nhìn lén cậu.
Cho đến thời điểm hiện
tại, cuộc sống hạnh phúc nhất đối với Thảo Ngân chính là được ăn ngon,
ngủ kĩ và chơi đùa. Bố cô vẫn thường kêu ca rằng cô làm khổ bố từ lúc
còn trong bụng mẹ. Nghe nói ngày mang thai cô mẹ cô ăn rất khỏe, đêm hôm lại thường thèm ăn những thứ trời ơi đất hỡi mà người ta chỉ bán ban
ngày làm bố cô khổ cực vô cùng, một thân tài năng bếp núc đều phải đem
ra phục vụ mẹ cô triệt để. Dẫn đến kết quả là sau khi sinh cô ra, mẹ con cô thì béo tròn, còn bố cô lại gầy đi mất hai cân. Có lẽ vì thế mà từ
bé cô đã rất ham ăn. Đồ ăn đã vào tay cô thì đừng hòng thoát ra, vô cùng xứng với danh xưng “Tay sát đồ ăn”.
Có lần cô vừa chơi đuổi bắt về, mồi hôi nhễ nhại, vừa mệt vừa đói, gặp ngay ông bà ngoại từ quê lên chơi, mang theo mấy chục cái bánh gai. Thế là cô ăn liền một mạch mất
tám cái, bụng no căng nằm bẹp dí trên ghế, thở cũng không ra hơi, nhưng
đến đêm vẫn có thể triệt hạ thêm bốn cái nữa. Tính ra số bánh đó, ông
bà, bố mẹ và anh trai cô mỗi người ăn một cái, còn lại tất cả đều chui
vào bụng cô hết chỉ trong hai ngày ngắn ngủi.
Lúc này, Thảo Ngân
cầm bánh trên tay, cẩn thận bóc đi lớp vỏ bọc bên ngoài, sau đó há miệng một tiếng liền cắn lấy nửa cái, phùng má vừa nhai vừa cười thỏa mãn
rung chân ngồi trên ghế.Mọi vật xung quanh giường như đều biến thành vô
hình mất rồi.
Lần này đến phiên Hoàng Bách chủ động nhìn Thảo
Ngân trước. Vốn dĩ cậu chỉ cho rằng cô bé này có chút hay hay, cũng
không để tâm nhiều lắm. Thế nhưng sau sự việc trong giờ thể dục vừa rồi, cộng thêm bộ dạng tham ăn hiện tại của cô bé, bất chi bất giác cậu lại
tò mò về cô bé nhiều hơn một chút. Trong tất cả những người cậu từng
gặp, cô bé này đúng là thú vị nhất.
Nhìn cái miệng nhỏ đang phúng phính nhai bánh, cậu cũng theo đó dâng lên cảm giác thèm ăn, làm cậu
nhớ đến mấy món bánh mẹ cậu hay làm. Đồ ăn mẹ cậu làm đều rất ngon
miệng, nhất là bánh ngọt và mấy loại bánh làm từ bột gạo, chỉ cần nhìn
thôi cũng đã khiến người ta ứa nước miếng ra rồi.
“Ọc… Ọc…” Vài
tiếng reo thình lình vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Hoàng Bách,
cậu vội vàng ngồi ngay ngắn lại, đầu cố định hướng về bảng đen phía
trước, trong lòng thầm kêu may mắn. Nếu cô bé kia không mải ăn như thế,
đoán chừng đã nghe thấy tiếng bụng cậu reo rồi, lúc đó thật đúng là mất
mặt. Giờ ăn đến gần thật là nguy hiểm!