Hai người chia hai ngả, bắt đầu lục soát ngọn núi.
Trời dần hửng
sáng, bình minh đã ló dạng. Giang Thanh Lưu từ mệt mỏi chuyển thành chết lặng. Nhưng hắn vẫn không dám buông tha bất kỳ một nơi nào, một khi bỏ
qua dù chỉ một khe ngách, tất cả mọi nỗ lực sẽ như sông đổ bể.
Đến lúc xế trưa, đã lục soát hết nửa ngọn núi. Tề Đại kiếm được một ít quả
rừng, chia cho Giang Thanh Lưu. Kể cả khi ăn hai người cũng không dừng
lại, còn phải đè nén tiếng động sao cho khẽ khàng nhất. Ngừa cho lão tặc này làm chuyện gì quá khích.
Suốt đêm không nghỉ, hai con mắt
Giang Thanh Lưu hằn sọc đỏ, sắc mặt cũng xanh xao tiều tụy. Tề Đại muốn
khuyên hắn buông xuôi, nhưng không cách nào mở miệng được. Bằng thể chất chất của Bạc Dã Cảnh Hành, còn có thể trèo đèo lội suối tới những nơi
như này sao?
Nhưng đó là cốt nhục của Giang Thanh Lưu, hắn ta
cũng không biết nói gì hơn, chỉ có thể cố gắng lục soát cẩn thận. Cho
đến khi bước sâu vào bên trong núi, bỗng bước chân Giang Thanh Lưu khẽ
ngưng lại - dường như có một mùi hương rượu phảng phất trong gió tản ra. Hắn hít sâu một hơi, ra hiệu cho Tề Đại giảm nhẹ bước chân.
Hai
người đi theo mùi hương, một chốc sau, nhìn thấy dưới chân núi có một
cửa hang động, chỉ đủ cho một người ra vào. Giang Thanh Lưu không chút
do dự bước tiến, Tề Đại nhanh tay kéo hắn lại, tay ra hiệu nguy hiểm.
Giang Thanh Lưu hất tay hắn ta, ra hiệu cho hắn ta đứng bên ngoài, rồi len
người tiến vào. Nghênh tiếp hắn là một đạo hồng quang, ngay lúc hàn khí
của tơ đao phả đến trước mặt hắn, Giang Thanh Lưu nhắm hai mắt, chuẩn bị cùng tử thần đối diện.
Cửa động này, đúng là một nơi chí mạng.
Ngay cả không gian để rút kiếm hắn cũng không có. Tơ đao lạnh như băng
xuyên qua cơ thể hắn, hô hấp như ngừng lại. Nhưng cơ thể hắn không thể
dừng, hắn vụt đến, một tay giữ chặt người đang dựa bên cửa động: "Bạc Dã Cảnh Hành, ngươi không thể ăn nó! Nó là của ta!"
Mắt hắn đỏ
bừng, hai tay lúc này đang gắt gao đè lấy hai vai Bạc Dã Cảnh Hành. Vết
thương giống như hoàn toàn không có cảm giác đau đớn, hắn run rẩy vươn
tay, chạm xuống dưới bụng Bạc Dã Cảnh Hành. Nơi đó bằng phẳng, không còn phồng lên nữa.
Nàng .. Nàng đã sinh sao?!
Giang Thanh Lưu chỉ cảm thấy máu toàn bộ cơ thể đều dồn lên đại não: "Ngươi không thể ăn nó!"
Tơ đao của Bạc Dã Cảnh Hành vẫn còn trong người hắn, thần binh lợi khí
không gì sắc bén bằng đã đâm xuyên qua thân thể hắn. Lúc này chỉ cần đầu tay nàng hơi nhúc nhích, cơ thể hắn sẽ đứt ra làm đôi. Giang Thanh Lưu
lại giống như không hề có cảm giác: "Trả lại cho ta!"
Bạc Dã Cảnh Hành đẩy hắn ra, chầm chậm đứng dậy, dĩ nhiên tơ đao cũng rút dần khỏi
cơ thể hắn từng li từng tí. Vũ khí sắc bén như vậy, rút khỏi cơ thể
chẳng khác nào lại thêm một lần cắt da cắt thịt. Vết thương trên người
hắn không ngừng chảy máu. Hắn lại hồn nhiên không cảm giác, chỉ có hai
mắt đỏ như máu, giống như loài dã thú bị dồn chết.
Y phục trên
người Bạc Dã Cảnh Hành đã thay lại sạch sẽ, thái dương vẫn còn đẫm ướt,
tóc đen dính bết bên cổ. Nàng chầm chậm đứng dậy, bước đi không giấu nổi loạng choạng.
Giang Thanh Lưu ngồi thụp trên nền đất, mặc cho chính mình chảy đầy máu huyết, ánh mắt vẫn chăm chú dừng trên nàng.
Sơn động này là một hình hồ lô, cửa hẹp nhưng bụng rộng. Bên trong còn có
một đầm nước. Bạc Dã Cảnh Hành đi tới bên đầm nước, ôm từ sau rặng thạch nhũ trập trùng ra một bọc nho nhỏ. Ánh mắt Giang Thanh Lưu chững lại,
lập tức bật dậy, lao vụt đến.
Sau lớp áo bọc là một đứa bé nho nhỏ, non nớt, nhăn nhăn nhó nhó.
Lúc này nó đang ngủ rất say sưa, tuy xấu, nhưng hương vị lại rất ngọt ngào, khiến cho người ta có một cảm giác thật mong manh, thật tốt đẹp.
Giang Thanh Lưu ôm vào ngực, vẫn có một chút không dám tin tưởng, đó là cốt
nhục của hắn. Mười tháng thai nghén, món quà mà trời cao đã ban tặng.
Cuối cùng nó cũng bình an giáng sinh đến thế giới này.
Loại cảm
giác đó rất kỳ quái, xúc động hơn nhiều so với những gì hắn tưởng tượng, lại khiến con người ta cảm thấy bình tĩnh dị thường. Hắn ôm đứa bé nho
nhỏ, lúc này mới phát giác toàn thân đau nhức - chết tiệt, tơ đao của
lão tặc này đã đâm xuyên qua lá lách của hắn. Nếu không phải nhìn thấy
hắn vô ý lui tay, chỉ sợ nàng đã xoắn nát hết nội tạng bên trong.
Hắn ôm đứa bé, Tề Đại bên ngoài đã sốt ruột không nổi, lách người tiến vào.
Bạc Dã Cảnh Hành nắm chặt tơ đao, không khí nhất thời đọng lại - chỉ cần Tề Đại có bất kỳ cử động nào, nàng sẽ lập tức ra chiêu. Tề Đại cũng là cao thủ, sao có thể không cảm giác được thứ sát khí đang bao trùm bản thân
mình chứ.
Hắn ta nhìn về phía Giang Thanh Lưu, thấy trong ngực
hắn ôm một bọc đồ nho nhỏ, lập tức hiểu ra đó là thứ gì. Trong lòng hắn
kinh ngạc khó mà nói nên lời - cơ thể lão tặc này đã mảnh mai đến như
vậy, mang thai gần mười tháng, khi sinh con nàng bằng cách nào trốn được tới đây?
Giang Thanh Lưu ôm đứa bé, ra hiệu cho Tề Đại lui ra
ngoài. Tề Đại thấy Giang Thanh Lưu tuy bị thương nhưng cả hai đã không
còn ý định động thủ nữa, thức thời lui khỏi cửa động. Giang Thanh Lưu đi tới trước mặt Bạc Dã Cảnh Hành, bốn mắt nhìn nhau, hai người đều một
hồi trầm mặc.
Nói gì đây? Ma đầu tà đạo từng đánh tay đôi với gia gia hắn, giết chết thái gia gia hắn, lại sinh con cho hắn.
Hắn một tay ôm đứa bé, tay phải phất lên, lấy tay làm kiếm, kiếm khí vạch
ra trên mặt đất một đường hằn sâu: "Bạc Dã Cảnh Hành, giữa ta và ngươi,
tại vạch kẻ này tuyệt giao. Lần sau gặp lại, ta nhất định sẽ lấy mạng
ngươi."
Hắn xoay người rời khỏi sơn động, chỉ để lại một vệt hằn vạch giữa nền đất.
Đoạn tuyệt tại đây, tình cảm khi cũ, từ nay xóa hết.
Bạc Dã Cảnh Hành ngồi trong sơn động thật lâu, đứa bé khi tảng sáng đã
sinh, vốn dĩ nàng không nên nhìn nhiều, chỉ cần coi như nhân sâm, ăn đại là kết thúc.
Hết lần này tới lần khác lại như bị quỷ ám, nhìn thêm một hồi lại một hồi.
Bây giờ nghĩ lại, thực sự hối hận vô cùng. Nàng đấm tay xuống nền đất:
"Thiếu Tang à, lão phu bị ngươi tù đày trong địa lao hơn ba mươi năm,
ngươi nói xem, đến cùng là vì gì chứ? Chịu bao nhục nhã, cầm cự sinh
mệnh, không lẽ chỉ vì để sinh cho tôn nhi ngươi một đứa bé thôi sao ..."
Lúc Giang Thanh Lưu ôm đứa bé quay lại Trầm Bích sơn trang, trên dưới kinh
động - đứa bé này, không phải do Bạc Dã Cảnh Hành sinh ra chứ?
Thái phu nhân Chu thị tìm đến đầu tiên, tất nhiên cũng vì hỏi chuyện đó.
Giang Thanh Lưu nhẹ nhàng đùa giỡn với đứa bé trong ngực: "Phải thì sao, không phải thì sao? Nó là hài tử của ta, họ Giang, tên là ... Giang Mai Hồn."
Chu thị chống trượng, lời nói gấp gấp, nét mặt nghiêm
nghị: "Giang Thanh Lưu, ngươi có biết chính ngươi đang làm gì không? Xác Thái gia gia ngươi còn chưa lạnh, ngươi lại ..."
Có lẽ do thanh âm quá lớn, đứa bé trong ngực Giang Thanh Lưu đột nhiên òa khóc.
Giang Thanh Lưu chừng này tuổi, vẫn là lần đầu tiên ôm một đứa bé, đâu biết tại sao nó khóc.
Chu thị vốn đang tức giận, lúc này lại trầm mặc. Bà chậm rãi lại gần, đón
lấy đứa bé nho nhỏ từ tay Giang Thanh Lưu. Trên người nó có một hương
rượu nhàn nhạt, giống như thứ rượu ủ ôn thuần.
Quả nhiên là hài tử của người đó, hài tử của hung thủ giết chết phu quân bà. Nhưng ... cũng là hài tử tằng tôn của bà.
Hai mắt bà nhòe đi, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn. Bà đã mất
con từ lâu, Giang Thanh Lưu sinh ra là một tay bà nuôi nấng, giờ ôm đứa
bé này trong tay, trái tim nhiều năm nguội lạnh, bỗng như mềm chảy.
Một sinh mệnh yếu ớt hoàn toàn không có khả năng tự vệ, bà đích xác có thể
đơn giản bóp chết nó. Nhưng cũng sự mong manh yếu ớt đó, đủ để tan chảy
bất luận mọi đao kiếm chĩa mũi về phía nó.
Chu thị thở dài, gọi thị nữ đứng ngoài cửa: "Tiểu thiếu gia đói bụng rồi, còn đứng đó làm gì?"
Thị nữ vội vàng đáp, lui xuống chuẩn bị. Đứa bé vẫn đang khóc, Chu thị khẽ
ngửa mặt, thu lại những lệ nóng trong mắt: "Bỏ đi, dù ông ấy đi rồi, vẫn có cháu quay lại."
Chuyện Giang Mai Hồn, trên dưới Giang gia
cũng không gióng trống khuya chiêng. Bây giờ những chuyện liên quan đến
Bạc Dã Cảnh Hành, mọi người đều muốn dính càng ít càng tốt.
Nhưng hắn cũng đã dự tính trước các chi thứ trong dòng tộc không phải đều
nghĩ như vậy, vừa hay bám lấy chuyện này bức Giang Thanh Lưu thoái
nhượng. Từ nhỏ Giang Thanh Lưu đã được dạy phải lấy việc đoàn kết gia
tộc đặt lên hàng đầu. Để tránh chia bè kết phái, chắc chắn hắn không dám làm to chuyện gì.
Nhưng Giang Thanh Lưu lại không chút để tâm,
chư vị trưởng lão biết tình thế lần này khó gằn nhưng lại không biết sự
tình nghiêm trọng xa so với bọn lão tưởng tượng.
Giang Thanh Lưu
tập hợp những người từng theo phe Giang Thiếu Tang lại, những người này
vốn là phe ủng hộ hắn kế nhiệm chức tộc trưởng. Còn một phe nữa là tâm
phúc của hắn, hai phe tụ lại một bàn, nhất thời không khí ngập bầu căng
thẳng.
Chi tộc của Giang Thiếu Bình vẫn đang nỗ lực kết bè cùng
chi tộc của Giang Thanh Ngữ. Sau hôm đó, Giang Thanh Nhiên liền đi tìm
Giang Thanh Ngữ, Giang Thanh Ngữ không giống với hắn, từ nhỏ đã bôn ba
giúp Giang gia chiêu nạp hiền sĩ.
Nhìn thấy Giang Thanh Nhiên,
ngay cả ý đồ của hắn Giang Thanh Ngữ cũng đoán được nhất thanh nhị sở:
"Thanh Lưu phái ngươi đến sao?!"
Giang Thanh Nhiên cười khổ:
"Thanh Ngữ, gần đây xảy ra rất nhiều chuyện, biểu ca ...đã không còn
giống khi xưa. Huống chi vị trí tộc trưởng, 20 năm trước đã định xong,
ngươi đừng cố gắng tranh đoạt nữa."
Giang Thanh Ngữ cũng hiểu rõ
con người Giang Thanh Nhiên, nét mặt y mang tiếu ý: "Ta biết con người
ngươi ưa nhàn vân dã hạc, những sự tình trong gia tộc, ngươi đừng nên để tâm."
Giang Thanh Nhiên rốt cuộc vẫn không nhịn được, bồi thêm một câu: "Biểu ca có nói một câu này, để ta chuyển lại cho ngươi."
Giang Thanh Ngữ không hề để tâm: "Nói cái gì?"
Giang Thanh Nhiên lặp lại y từng câu từng chữ: "Hắn nói ... ta có Bạc Dã Cảnh Hành tương trợ, giết ngươi cần gì tuốt đao?"
Giang Thanh Ngữ biến sắc, dù sao cái tên đó đã mang lại bóng ma cho toàn bộ
võ lâm, thực sự quá ám ảnh. Giang Thanh Nhiên nhìn vậy, lại nói tiếp:
"Thanh Ngữ, nếu Bạc Dã Cảnh Hành thực sự nhúng tay vào chuyện này, những gì nàng ta làm năm xưa ngươi cũng rõ, chỉ sợ gặp họa không chỉ mỗi
ngươi, còn có thê nhi ngươi, chi tộc ... Ta nói đến đây thôi, ngươi tự
suy nghĩ đi. Còn nữa, biểu ca đã mang theo đứa con của huynh ấy và Bạc
Dã Cảnh Hành về Giang gia rồi."
Sau hôm đó, Giang Thanh Ngữ và
Giang Thanh Nhiên cùng nhau quay về Trầm Bích sơn trang, chúc mừng Giang Thanh Lưu kế nhiệm tộc trưởng Giang gia.
Giang Thanh Lưu kế
nhiệm chức tộc trưởng, rửa sạch tiếng dơ, chuyện rối ren giữa Bạc Dã
Cảnh Hành và Minh chủ võ lâm cũng không còn ai nhắc lại nữa. Tất cả đều
trở lại nằm trong tay hắn.
Giang gia giống như đã khôi phục lại
vẻ ngoài bình ổn. Nhưng người từng chấp chưởng Giang gia ba mươi năm có
lẻ lại trở thành một kẻ lòng lang dạ sói, điều này đối với danh dự của
gia tộc không khỏi ít nhiều tổn hại.
Hiện tại chưởng sự đã thay
mới, uy vọng của Giang gia phải nói là khó mà như trước. Một vài môn
phái tỏ vẻ bằng mặt mà không bằng lòng.
Giang Thanh Lưu biết mình không thể có nửa phần buông lỏng, hắn phải làm được một đại sự rung đảo võ lâm, khiến cho võ lâm đồng đạo mở to mắt thán phục, mới có thể đánh
tan những ảnh hưởng tiêu cực với Giang gia.
Nhưng giang hồ hiện
tại, chẳng biết đi đâu kiếm được một tên hung đồ ác sát. Đang dưng đang
lành lại muốn làm đại sự kinh thiên động địa, quả là nan giải. Giang
Thanh Lưu nghĩ mãi, xét cho cùng chỉ có Âm Dương đạo là lựa chọn hợp lý.
Tổ chức này từ khi Hàn Âm cốc diệt môn bỗng nhiên quật khởi, nhiều năm qua giống như khối u ác tính vô cùng ngoan cố. Hắn cũng từng nhiều lần bao
vây tiêu diệt nhưng chỉ bắt về được vài tên tiểu lâu la.
Nếu lần này có thể đem cả tổ chức đó tiêu diệt sạch, chắc chắn sẽ giúp ích cho tăng tiến danh vọng của Giang gia.
Nghĩ vậy, hắn không chút do dự, lập tức tập hợp các đệ tử Giang gia, lại
liên hệ với các môn phái giang hồ khác. Những môn phái khác biết tình
cảnh của hắn hiện tại, cũng sẵn lòng ủng hộ, phái người đến tiếp viện.
Còn những hảo hữu chí giao như Mai Ứng Tuyết, Tạ Khinh Y đều kéo tất cả
binh lực có thể đến tương trợ.
Trong khoảng thời gian ngắn, dưới trướng Giang Thanh Lưu đã tập hợp được vô số cao thủ, thanh thế vang dội.
Lấy mạng lưới tai mắt hiện tại của Giang gia, quả thực tìm ra được vô số
dấu vết của Âm Dương đạo. Giang Thanh Lưu lần theo phá hủy được không ít cứ điểm của bọn chúng.
Nhưng điều vô cùng chán nản là, từ trước
tới nay chưa từng có ai bắt được đầu lĩnh của tổ chức này. Thậm chí,
ngay cả một thành viên chủ chốt cũng chưa từng bắt được.
Tổ chức này, còn thần bí hơn cả Hàn Âm cốc năm xưa.
Đêm này, xuân nguyệt tựa kính.
Giang Thanh Lưu đón Giang Mai Hồn từ tay nhũ mẫu, Chu thị đặc biệt tìm nhũ
mẫu cho nó, mới qua mấy hôm nhưng da dẻ đã mịn màng hơn trước nhiều. Mấy ngày nay nó chỉ biết ăn no rồi lại ngủ, vạn sự chẳng lo. Cả ngày chỉ
thức dậy nhiều lắm hai canh giờ.
Giang Thanh Lưu ôm Giang Mai Hồn trong ngực, bỗng dưng lại nghĩ đến Bạc Dã Cảnh Hành khi đó. Nàng một
mình giữa sơn động, sinh con cơ thể suy yếu, không biết Khổ Liên Tử đã
tìm được nàng hay chưa ...
Nếu như nàng không thể rời khỏi sơn
động ... Hắn mau chóng ngừng lại, không để bản thân nghĩ tiếp nữa. Đó là ác tặc không đội trời chung với hắn, hắn không được phép nghĩ về nàng.
Những mộng tưởng tương lai khi đó, đúng là ngây thơ đến nực cười.
Hắn đang xuất thần, bên ngoài bỗng vang lên tiếng bước chân. Giờ này ai sẽ
đến đây chứ? Hắn tập trung nhìn lại, chỉ thấy dưới ánh trăng một vật thể tiến tới, cao cỡ gấp rưỡi người thường, khiến cho người ta hoảng sợ.
"Kẻ nào?" Giang Thanh Lưu đặt Giang Mai Hồn lên giường, nhảy ra qua cửa sổ, chỉ thấy Bạc Dã Cảnh Hành đang cưỡi Xuyên Hoa Điệp lướt mây đạp gió
tiến lại gần.
Bảo kiếm trong tay Giang Thanh Lưu tuốt khỏi vỏ: "Lão tặc ngươi lại vẫn dám xuất hiện trước mặt ta !"
Tơ đao của Bạc Dã Cảnh Hành cũng vụt ra, giao đấu với hắn hơn mười chiêu,
đột nhiên thu lại. Xuyên Hoa Điệp cõng nàng, khinh công vút vút biến mất dưới ánh trăng. Giang Thanh Lưu đang cảm thấy khó hiểu, bỗng dưng phản
ứng kịp - đứa bé?!
Hắn phi người quay lại phòng, chỉ thấy trên giường trống rỗng, đâu còn bóng dáng đứa bé nữa?
Giang Thanh Lưu quăng kiếm đầy giận dữ - lão tặc này nghĩ đông nghĩ tây gì, lại đổi ý rồi !!!