Bạch Vân Hoài sớm đã thượng triều, hắn giao lại mọi chuyện trong phủ cho Đại phu nhân giải quyết, chuyện ở hậu viện hắn thân là nam nhân không
tiện xen vào, huống hồ trên triều dạo gần đây sóng gió nổi dậy, Hàn
vương đang trên đường hồi kinh thành, Minh vương lại án binh bất động,
Viên gia bên kia đứng ngồi không yên, Bạch Vân Hoài tuy chưa thể hiện
thái độ của bản thân nhưng do nữ nhi Bạch Phi Nhược cùng với Đỗ gia công tử Đỗ Thanh triệt qua lại gần nhau mà Đỗ gia lại là nhà mẹ đẻ của Mai
phi, cho nên tránh không khỏi có chút hiểu lầm, Viên gia là nhà mẹ đẻ
của Đại phu nhân, đồng thời cũng là nhà ngoại của Thái tử, bất kể là
Viên gia hay Minh vương phủ bên kia đều đang chờ hắn tỏ rõ thái độ, xem
hắn chọn thê tử, vẫn là lo cho hạnh phúc của nữ nhi. Bởi vì chuyện này
Bạch Vân Hoài mấy ngày nay ăn uống không có chút mùi vị, ngủ lại không
đủ giấc, tối qua trở về lại nhìn thê thiếp tranh cãi hắn vốn đã rất mệt
mỏi cho nên bèn giao chuyện này cho Đại phu nhân giải quyết, hắn cùng
Đại phu nhân đã bàn bạc xong xuôi, không ngờ lúc này Tứ phu nhân lại
chạy đến, mẫu tử Lâm thị cũng nhận được tin tức, nếu là ngày thường Bạch Vân Hoài nhất định sẽ kiên nhẫn dỗ dành thê thiếp, không muốn người nào rời đi cả, giữ lại bên cạnh hầu hạ hắn nhưng hiện tại hắn mệt muốn chết nên cũng đồng ý qua loa, cứ nghĩ mọi chuyện đã được giải quyết không
ngờ khi trở về lại là tình cảnh tối qua.
Bạch Vân Hoài vừa về đến nhà, còn chưa kịp nghỉ ngơi thì quản gia đã đến mời hắn đến đại sảnh,
Bạch Vân Hoài còn tưởng là có chuyện gì quan trọng, không ngờ khi đi vào lại thấy thê thiếp tụ tập ở đây, Tứ phu nhân và mẫu tử Lâm thị lúc này
lẽ ra đang ở Hương Sơn Tự cũng có mặt tại đây, hắn xoa xoa huyệt thái
dương, bước đến vị trí chủ vị ngồi xuống, nhìn tình cảnh trước mắt, xem
ra là đã có chuyện nữa rồi.
"Lão gia, người về rồi..." Tứ phu
nhân vừa nhìn thấy Bạch Vân Hoài thì hai mắt liền sáng lấp lánh, nhưng
ngại ở đây nhiều người, mà chính thất là Đại phu nhân vẫn có mặt tại
đây, nàng không dám làm quá.
"Lão gia, uống chung trà sâm thanh
tỉnh một chút." Làm phu thê nhiều năm, Đại phu nhân sao có thể không
nhìn ra vẻ mệt mỏi trên gương mặt của Bạch Vân Hoài? Mấy ngày trước Viên Thái phó gửi thư cho nàng nàng liền biết có biến, Hàn vương trở về,
kinh thành lại dậy sóng, nàng bị Viên Thái phó bên kia tạo áp lực, Bạch
Vân Hoài trên triều trải qua cũng không dễ dàng gì. Nàng cùng Bạch Vân
Hoài sớm đã chia phòng, mấy năm nay hắn chỉ qua đêm ở Phỉ Vân Các, hiện
tại có thêm vị kia của Chiêu Lan Viện cho nên nàng cùng hắn cũng không
có tiếp xúc nhiều, bất quá tối qua hắn đến Minh Nguyệt Các, nàng có thể
nhìn ra sức khỏe của hắn dạo này không được tốt, lại hỏi quản gia mới
biết gần đây hắn thường xuyên đi sớm về trễ liền biết là có chuyện, cho
nên hôm nay nàng mới cho người nấu trà sâm cho hắn để tịnh dưỡng.
Đại phu nhân vừa dứt lời thì Ngọc Anh lập tức bưng một chiếc khây đựng
chung trà sâm lên, trà sâm vẫn còn nóng, hương thơm lan tỏa khắp nơi,
mặc dù chưa uống nhưng ngửi thấy hương thơm này, tâm tình của Bạch Vân
Hoài cũng tốt lên nhiều, nhìn đến Đại phu nhân, đáy mắt hắn không khỏi
xuất hiện tia ôn hòa: "Vất vả cho phu nhân rồi."
Đại phu nhân
thần sắc lạnh nhạt, đối với lời của Bạch Vân Hoài làm như không nghe
thấy, Bạch Vân Hoài cũng không có tức giận, hai người là phu thê kết
tóc, so vớ bất kì người nào ở đây cũng đều thân thiết hơn cả, tính tình
này của Đại phu nhân hắn sớm đã nhìn quen, ngày thường thấy nàng như vậy hắn cũng tránh không khỏi buồn bực, chỉ là hiện tại tinh thần của hắn
mệt mỏi, sớm đã không muốn cùng nàng tranh cãi nữa.
Bạch Vân Hoài lo uống trà sâm của mình, Đại phu nhân một bên ăn điểm tâm, hai người
không ai nói chuyện nhưng không khí lại hài hòa đến khó tưởng, mọi người nhìn thấy cảnh này tâm tư lại luân phiên thay đổi. Đại phu nhân trước
giờ đối với Bạch Vân Hoài vẫn luôn duy trì thái độ lạnh nhạt, Bạch Vân
Hoài đối với Đại phu nhân cũng duy trì thái độ khiêm nhường, hai người
bọn họ tương kính như tân, nhìn như phu thê lại chẳng khác nào người xa
lạ, bất quá nhờ vậy mà chưa bao giờ có tranh chấp cãi vả. Hôm nay Đại
phu nhân lại cho người nấu trà sâm cho Bạch Vân Hoài, thái độ quan tâm
như vậy, lần đầu tiên mọi người được chứng kiến, cũng không biết nàng có ý gì, hay là nhìn thấy Lâm Quế Chi được sủng nên lo lắng cho địa vị của bản thân? Nhiều người nhiều cách nghĩ khác nhau, không ai giống với ai, bất quá người thông minh có thể nhìn ra, Đại phu nhân nấu trà sâm cho
Bạch Vân Hoài không phải là vì lấy lòng, Tứ phu nhân ở trong phủ được
sủng ái lâu như vậy cũng chưa từng thấy nàng ta làm ảnh hưởng đến địa vị của Đại phu nhân, huống hồ lại là một nữ tử vừa mới bước chân vào phủ,
hơn nữa còn sinh hạ một nữ nhi?
Thứ mà người thông minh nhìn ra
khác hẳn với loại người thiển cận, Tam phu nhân cũng là một trong số đó, nàng cùng Đại phu nhân cũng giống nhau, từ khi sinh hạ Bạch Phỉ Thúy
Bạch Vân Hoài cũng không có bước chân vào Phỉ Thúy Các nữa, hắn khi đó
chưa nạp thiếp cho nên thường xuyên qua đêm ở bên ngoài, đợi đến khi Lạc Tuyết qua đời không lâu, Tứ phu nhân mới bước chân vào cửa, Phỉ Vân Các liền trở thành nơi nghỉ chân của Bạch Vân Hoài. Tối qua huyên náo ở
Minh Nguyệt Các nàng cũng có nghe thấy, chỉ là nàng nói với mọi việc
trong phủ sớm đã không còn quan tâm cho nên mới làm như không thấy, sáng nay nghe người của phòng bếp nói thấy Đại phu nhân cho người nấu trà
sâm, nàng còn đang nghĩ tới có phải nàng ta đã tới tuổi rồi không, sắp
trụ hết được hay sao mà lại bắt đầu muốn uống trà sâm rồi, không ngờ Đại phu nhân lại nấu nó cho Bạch Vân Hoài. Cẩn thận nhìn lại mới thấy Bạch
Vân Hoài dạo gần đây hình như sắc mặt không được tốt lắm, đáy mắt hiện
lên vẻ mệt mỏi vì thiếu ngủ, xem ra Đại phu nhân không hề giống như bên
ngoài biểu hiện vô tình với Bạch Vân Hoài, sợ là trong lòng nàng vẫn còn có hắn, chỉ là vẫn luôn gạt bản thân mình mà thôi.
Mọi người một vẻ, suy nghĩ cũng bất đồng, bất quá cũng không có ai nói gì, không khí
đại sảnh yên tĩnh, mọi người tự làm chuyện của mình, người thì thưởng
thức trà, người lại trò chuyện với người bên cạnh, người thì rơi vào
trầm tư, ngược lại là Tứ phu nhân, tình cảnh có chút xấu hổ. Từ khi Bạch Vân Hoài bước vào nàng là người đầu tiên mở miệng đón tiếp hắn vậy mà
sau khi Đại phu nhân nói một câu hắn liền chỉ im lặng uống trà sâm của
mình, đối với nàng làm như không thấy, khiến nàng có chút nam kham.
Bạch Vân hài uống hết trà sâm mới ngẩng đầu nhìn một lượt tất cả mọi người,
mở miệng: "Đây là có chuyện gì?" Hắn không có hỏi vì sao Tứ phu nhân và
mẫu tử Lâm thị vẫn còn ở đây, bởi vì hắn biết Đại phu nhân sở dĩ gọi hắn đến đây là vì chuyện này.
"Lão gia, chuyện là thế này..." Nghe
thấy hắn hỏi Tứ phu nhân lập tức đem đầu đuôi câu chuyện kể lại, Bạch
Vân Hoài chỉ trầm mặc lắng nghe, không để lại lời bình gì, hắn vốn không tin ma quỷ, càng không phải là người mê tín dị đoan, bất quá bởi vì
thấy Tứ phu nhân có chút kích động cho nên biết thuận theo ý nàng đưa
nàng đến Hương Sơn Tự để tĩnh dưỡng. Dù sao hiện tại trong triều dậy
sóng, tinh thần và sức lực của hắn cũng không có thời gian dành cho
nàng, không bằng để nàng đến Hương Sơn Tự nghỉ ngơi một thời gian, mà
hắn ở nhà cũng được yên tĩnh để suy nghĩ về vấn đề triều chính, hắn tùy
theo ý của Tứ phu nhân để nàng mang theo mẫu tử Lâm thị đi cùng, bớt một người bớt chút ồn ào. Không ngờ Lâm Tâm lại đề nghị cho Bạch Tử Linh đi cùng, đối với Bạch Tử Linh hắn trước giờ duy trì thái độ không quan
tâm, nàng đi cũng được không đi cũng không sao, dù sao Linh Viên cách xa với mọi người trong phủ, cho dù Bạch Tử Linh muốn gây náo loạn cũng
không làm ra được sự tình lớn gì, để mặc Đại phu nhân sắp xếp, không ngờ trải qua một ngày mà vẫn chưa giải quyết được.
"Thiếp thân cảm
thấy dựa vào tính tình của Tam tiểu thư vẫn là nên để nàng ở nhà để
tránh phiền toái nhưng Tâm Lan tiểu thư cứ kiên quyết muốn Tam tiểu thư
đi cùng, vì vậy mà để lỡ hành trình..." Nói tới nói lui mục đích của Tứ
phu nhân vẫn là mẫu tử của Lâm thị, mọi người sao có thể không nhìn ra?
Nàng nói vậy là muốn đổ lỗi lên đầu Lâm Tâm Lan, khiến nàng ta bị trách
phạt, đến lúc đó Lâm thị cũng bị nữ nhi liên lụy theo, dù sao hiện tại
chỉ có Lâm thị mới có thể tranh sủng với nàng, nàng muốn diệt trừ đối
phương, điều này ai cũng hiểu rõ.
"Bạch Tử Linh không chịu đi, vì sao lại muốn chúng ta đi theo nàng?" Lâm Tâm Lan buồn bực, thấy Tứ phu
nhân đổ trách nhiệm lên đầu bản thân cũng không muốn thừa nhận, dù sao
ngọn nguồn là do Bạch Tử Linh, dựa vào cái gì mà bắt nàng gánh tội danh
này?
"Lan Nhi..." Lâm Quế Chi kéo tay nữ nhi, sợ nữ nhi hành động lỗ mãng khiến Tứ phu nhân có thể lấy cớ, đến lúc đó Bạch Vân Hoài lại
nổi giận thì nàng cũng khó mà cứu được.
"Lão gia, chuyện này cũng không thể trách Lan Nhi..." Lâm Quế Chi nhẹ nhàng mở miệng: "Đã nói
trước mọi người cùng đi, đến lúc khởi hành Tam tiểu thư lại không đến,
Lan Nhi chỉ muốn chờ đợi tỷ muội mình mà thôi, hoàn toàn không có ý định trì hoãn hành trình của Tứ phu nhân." Lời nói của Tứ phu nhân hợp tình
hợp lí, bởi vì nàng không có thêm bớt cho nên khiến người khác không thể bắt lỗi.
"Lão gia..." Đại phu nhân lúc này cũng mở miệng: "Sáng
nay Tam tiểu thư có đến tìm thiếp, nói là không muốn bồi Tứ phu nhân đi
Hương Sơn Tự."
"Nàng ta nghĩ mình là ai?" Tứ phu nhân tức giận:
"Lão gia để nàng đi theo ta đến Hương Sơn Tự cầu phúc là nghĩ cho nàng
ta, nàng ta làm vậy là có ý gì?" Nàng cùng Bạch Tử Linh không có giao
tình gì, thực chất mà nói Bạch Tử Linh ở trong Bạch phủ này đối với bất
kì ai cũng không có giao tình, ở trong mắt nàng nàng ta chẳng qua chỉ là một nha đầu xấu xí do thiếp thất sinh ra, dung mạo không có, địa vị
chẳng cao, tính tình cũng chẳng ra sao, ngoại trừ danh hiệu "Tam tiểu
thư Hữu Thừa tướng phủ" thì Bạch Tử Linh chẳng khác gì một đám thường
dân ngoài kia, nàng còn chưa ghét bỏ nàng ta, nàng ta vậy mà dám ghét
bỏ, không muốn bồi nàng cùng đi Hương Sơn Tự?
Mọi người hai mặt nhìn nhau, nhìn thần sắc của Bạch Vân Hoài chẳng có tí
cảm xúc gì, cũng không biết là hắn đang nghĩ gì, cho nên người thông
minh nhất thời không có mở miệng, thật ra trong lòng tất cả mọi người
đều rõ ràng Bạch Tử Linh đang ở đâu, nàng ta ngoại trừ ở trong viện của
mình còn có thể đi nơi nào? À, còn có một nơi nữa, chỗ nào có Đỗ Thanh
Triệt thì chỗ đó liền xuất hiện Bạch Tử Linh, nếu là trước kia Bạch Tử
Linh ngày ngày đều sẽ đi ra ngoài tìm Đỗ Thanh Triệt, chỉ là thời gian
gần đây nàng ta thường xuyên ngây ngốc trong viện của mình, cho dù có đi ra ngoài cũng không có đi tìm Đỗ Thanh Triệt, bởi vì tin tức trong kinh thành gần đây không có xuất hiện Bạch Tử Linh, cũng không biết nàng ta
đang nghĩ chuyện gì.
Linh Viên.
"Tiểu thư, người thật sự
muốn cùng Bạch Vân Hoài nói rõ mọi chuyện?" Dùng bữa xong Thanh Nhi đi
thu dọn chén bát, trong phòng chỉ còn lại Bạch Tử Linh và Lạc Hàm, cho
nên Lạc Hàm cũng không có kiêng kỵ mà hỏi rõ. Nàng không phải loại người thích nói chuyện dài dòng, nàng thuộc loại người thích đi thẳng vào vấn đề, huống hồ dựa vào tính tình của Bạch Tử Linh, không bằng hỏi thẳng
để tránh đối phương suy nghĩ lung tung.
"Ân." Bạch Tử Linh lúc
này đang ngồi trên giường, ánh mắt chăm chú vào quyển sách đang cầm
trong tay, đây chính là bí pháp tối mật của Lạc Y Cung gọi Tâm Linh, đây là quyển sách viết về các loại trận pháp, theo như lời Lạc Hàm thì đây
là quyển hạ bộ đã bị mất tích lâu năm, lúc đầu Lạc Hàm nhìn thấy Bạch Tử Linh lấy ra quyển sách này thì vô cùng kinh ngạc, bất quá như nghĩ đến
gì đó Lạc Hàm rất nhanh liền bình tĩnh, hiện tại nhìn Bạch Tử Linh như
vậy nàng sớm đã quen thuộc, cho nên cũng không có cảm xúc gì quá đặc
biệt.
"Tiểu thư, Bạch Vân Hoài gian manh xảo trá, âm hiểm vô
cùng, người sao không nghĩ đến, người cùng hắn nói rõ mọi chuyện liệu
hắn có ra tay với người?" Lạc Hàm cảm thấy loại nam nhân như Bạch Vân
Hoài tuyệt đối là không đáng tin, dù sao chuyện xấu mà hắn làm năm xưa
cả Lạc Y Cung đều biết, hắn giam cầm phu nhân, cưỡng đoạt nàng, còn giết chết Bạch Môn chủ, loại người này vốn dĩ nên chết sớm đi thôi, chính là hắn mạng lớn, ám vệ bên người hắn võ công không tệ mà người của Lạc Y
Cung trước giờ chỉ có y thuật là cao siêu, nếu luận võ công quả thật bọn họ không phải là đối thủ của Bạch Vân Hoài, cho nên mới hành thích
nhiều lần thất bại.
"Sẽ không." Bạch Tử Linh lạnh nhạt đáp lại,
ánh mắt vẫn không rời quyển sách, nàng từng xem qua quyển sách này nhưng trận pháp Trầm Miên mà Lạc Hàm nói nàng không có thấy đề cập trong này, xem ra trận pháp đó hẳn là nằm ở quyển thượng, mà quyển thượng chắc là
đang ở Lạc Y Cung.
"Sẽ không? Sao người lại chắc chắn như vậy
chứ?" Lạc Hàm không hiểu Bạch Tử Linh vì sao lại tự tin như vậy, tự tin
tuy là tốt nhưng đối phương là Bạch Vân Hoài, hắn chính là nam nhân đê
tiện vô sỉ nhất thiên hạ, năm đó hắn có thể vì Tuyết phu nhân mà muốn
hưu Viên Minh Hân, cũng có thể vì Tuyết phu nhân mang thai nữ nhi của
người khác mà đối xử tệ bạc với nàng, người như vậy làm sao có thể tin
tưởng hắn sẽ không ra tay làm hại Bạch Tử Linh cơ chứ?!
"Nếu hắn
muốn thì đã không đợi đến ngày hôm nay." Bạch Tử đóng lại quyển sách,
ngẩng đầu nhìn Lạc Hàm, bộ dạng thập phần nghiêm túc: "Hắn biết ta không phải nữ nhi của hắn nhưng lại để ta trưởng thành dưới danh nghĩa của
hắn, mặc dù đối xử với ta không tốt nhưng trên người ta vẫn mang danh
hiệu Tam tiểu thư của Hữu Thừa tướng phủ, ngươi nói nếu hắn muốn giết ta thì tại sao lại để cho ta sống đến hiện tại?"
"Đó là bởi vì hắn nghĩ người không biết gì cả, cho nên mới..."
"Ngươi nói sai rồi, mặc kệ ta biết bí mật về thân thế của mình hay không hắn cũng sẽ không ra tay với ta."
"Vì sao?"
"Bởi vì ta còn giá trị lợi dụng." Bạch Tử Linh nhếch môi, bí hiểm nói một câu thành công khiến Lạc Hàm nghi hoặc.
"Loại người như Bạch Vân Hoài, nếu không có giá trị lợi dụng ngươi nghĩ hắn
sẽ để ngươi tiếp tục sống sao?" Dựa theo tin tình báo Lạc Hàm cung cấp
cho nàng, Bạch Tử Linh sớm đã điều tra một lượt tất cả nhân khẩu của
Thừa tướng phủ đúng như lời Lạc Hàm nói, chuyện năm đó ngoại trừ những
người trong cuộc thì quả thật là không có điều tra được gì, sở dĩ bọn họ biết được Viên Minh Hân ra tay với Lạc Tuyết là bởi vì Lạc Mai. Lạc Mai ở bên cạnh hầu hạ Lạc Tuyết, không ai có thể rõ ràng hơn so với nàng là những năm tháng Lạc Tuyết mất tích đã ở Bạch phủ xảy ra chuyện gì, năm
đó Lạc Tuyết qua đời Lạc Mai đưa người trở về Lạc Y Cung, sau khi nói ra sự thật năm đó thì cũng qua đời, nghe nói nàng cũng bị trúng độc, chỉ
là độc phát chậm hơn so với Lạc Tuyết, nếu không có Lạc mai chỉ sợ sự
thật sớm đã bị chôn vùi, Bạch Vân Hoài năm đó đã có năng lực một tay che trờ, che giấu Lạc Tuyết không để người của Lạc Y Cung tìm đến, trải qua hơn hai mươi năm, hắn hiện tại đã đến trình độ nào rồi? Vậy mà hắn lại
không giết nàng, còn để nàng trưởng thành dưới danh nghĩa của hắn, đúng
là khiến người cảm thấy kinh ngạc, về phần Đại phu nhân, nàng ta cũng
biết rõ nàng không phải nữ nhi của Bạch Vân Hoài vậy mà mấy năm nay
ngoại trừ để đám người trong phủ khi dễ nàng thì cũng không có ý định
lấy đi tính mạng của nàng, Bạch Vân Hoài có thể lí giải là niệm tình cũ
với Lạc Tuyết nhưng Đại phu nhân thì sao?
Nếu không phải ở nàng có gì đó mà bọn họ cần thì bọn họ liệu có để nàng sống đến hiện tại?
"Không có bất kì nam nhân nào có lòng khoan dung độ lượng đến mức sẽ yêu
thương nữ nhi mà nữ nhân của hắn sinh hạ cho nam nhân khác, đặc biệt là
Bạch Vân Hoài lại càng không phải loại người đó, ngươi nói xem, nếu như
vậy thì sao hắn lại không giết ta?"
Lạc Hàm nhíu mày, cảm thấy
lời nói của Bạch Tử Linh thật không sai cho nên cũng không có mở miệng
phản bác, lúc này tiếng gõ cửa vang lên, hai người nhìn lại thì thấy
Thanh Nhi đang đứng nơi đó.
"Tiểu thư, lão... Bạch lão gia muốn
tìm người..." Trước kia không biết sự thật Thanh Nhi có thể thản nhiên
gọi Bạch Vân Hoài một tiếng "lão gia" nhưng hiện tại qua lời của Lạc Hàm nàng biết được chân tướng năm đó, suy cho cùng Bạch Vân Hoài cũng là kẻ thù của bọn họ, gọi hắn một tiếng lão gia thì không được, bất quá Lạc
Hàm cũng nói là không nên đả thảo kinh xà, cho nên Thanh Nhi đành phải
đổi lại xưng hô.
"Để hắn vào." Nàng nâng mắt nhìn Lạc Hàm: "Ngươi cũng tranh mặt đi."
Lúc Bạch Vân Hoài bước vào thứ đầu tiên đập vào mắt hắn chính là thiếu nữ
một thân lam y đang ngồi thưởng trà bên bàn, khăn che mặt che đi dung
nhan của nàng khiến người khác không nhìn rõ, vào lúc này toàn thân nàng tản ra hơi thở lạ kì, khí chất xuất thần khiến hắn không khỏi nhớ đến
một người.
"Đến rồi." Bạch Tử Linh quay đầu nhìn lại, thấy Bạch
Vân Hoài đang xuất thần cũng biết hắn đang suy nghĩ đến chuyện gì, đáy
mắt hiện lên ý cười châm chọc: "Ngồi đi."
Bạch Vân Hoài bị ý cười châm chọc trong đôi mắt của Bạch Tử Linh làm cho bừng tỉnh, hắn buồn
bực đi đến bên bàn ngồi xuống, lại không có nhìn đến Bạch Tử Linh, mỗi
lần nhìn đến nàng hắn liền nhịn không được mà nhớ đến một người, dù sao
Bạch Tử Linh cũng là một vết nhơ của đời hắn, hắn tất nhiên không thể
cho nàng một sắc mặt tốt được, chỉ là hôm nay mệt mỏi, hắn cũng không
muốn cùng nàng nói nhiều.
"Ngươi vì sao lại không đi cùng mọi người đến Hương Sơn Tự?"
"Vì sao ta phải đi cùng bọn họ?" Thần sắc Bạch Tử Linh lạnh nhạt: "Ta cùng
bọn họ không có quan hệ gì, cho dù bọn họ có xảy ra chuyện gì cũng không liên quan đến ta, vì sao phải vì một người như vậy mà đến Hương Sơn Tự
cầu phúc?"
Bạch Vân Hoài hừ lạnh một tiếng, thể hiện thái độ
không vui của bản thân: "Mặc kệ ngươi muốn hay không muốn thì ngày mai
lập tức lên đường cho ta, đó là mệnh lệnh." Khí thế của hắn đột nhiên
trở nên bức người, khí thế được tôi luyện từ quá trình trải nghiệm cuộc
sống của con người, dù sao hắn cũng Thừa tướng nhiều năm, có thể giữ
được chức vị này xem ra thủ đoạn cũng không ít, ngày thường chỉ cần lộ
ra khí thế này nhất định sẽ khiến người khác sợ hãi, bất quá loại khí
thế này đối với Bạch Tử Linh hoàn toàn không phát huy được vài phần tác
dụng.
"Ta trước giờ không phải là người thích nghe lời, ta lại
không phải thuộc hạ của ngài, dựa vào đâu ta phải nghe lời nói của
ngài?"
"Ta là phụ thân của ngươi, lời ta nói ngươi phải nghe!" Bạch Vân Hoài tức giận.
"Phụ thân? Lời này mà ngài cũng dám nói được." Bạch Tử Linh cười lạnh: "Ngài có phải phụ thân của ta hay không, trong lòng ngài rõ ràng nhất."
"Ngươi nói vậy là có ý gì?" Bạch Vân Hoài nhíu mày, nhìn điệu bộ của Bạch Tử Linh, chẳng lẽ nàng ta đã biết được chuyện gì?
"Ta vốn không phải nữ nhi thân sinh của ngài."
"Ngươi nói bậy gì đó?"
"Nói bậy? Ta quả thật là khâm phục ngài, biết rõ ta vốn không phải là nữ nhi của ngài vậy mà ngài lại dưỡng ta mười mấy năm nay, cảm giác dưỡng nữ
nhi của nam nhân khác, thích thú đến vậy sao?"
"Câm miệng!" Quả
nhiên... quả nhiên là nàng đã biết, thì ra thời gian gần đây nàng thay
đổi như vậy, thái độ đối với hắn cũng khác hẳn trước kia, thì ra là do
nàng đã biết được sự thật. Hắn không muốn nhắc lại chuyện trước kia, bởi vì đó là nỗi ô nhục của hắn, nữ nhân hắn yêu lại sinh hạ nữ nhi cho nam nhân khác, lại còn vì muốn bảo toàn tính mạng của nữ nhi nàng mà dối
gạt hắn, khi hắn biết nàng có thai hắn đã vui vẻ vô cùng, không ngờ đó
không phải là cốt nhục của hắn, cũng đúng thôi, nàng hận hắn như vậy,
làm sao có thể sinh con cho hắn?
"Năm đó mẫu thân ngươi phản bội
ta cùng nam nhân khác cấu kết với nhau, ngươi là dã chủng của bọn họ
sinh ra, kẻ như ngươi thì có tư cách gì ở đây nói với ta những chuyện
này?"
"Nếu đã như vậy... vì sao ngài lại không giết chết ta đi?
Dù sao ta cũng chẳng phải cốt nhục của ngài, hơn nữa còn là nữ nhi của
nam nhân khác." Đáy lòng Bạch Tử Linh đột nhiên dâng lên một cảm giác
chua sót, bất quá bị nàng ép xuống, không cho đối phương nhìn thấy.
"Giết ngươi? Nếu không phải năm đó Thánh thượng hạ chỉ, ta làm sao để ngươi
sống sót?!" Bạch Vân Hoài trong cơn tức giận liền nói ra sự thật, nói
xong hắn mới ý thức được bản thân nói gì, tâm tình liền có chút nóng
nảy.
"Thánh chỉ?" Quả nhiên là trong đó có vấn đề! Bạch Tử Linh
sớm đã không tin một nam nhân như Bạch Vân Hoài lại đồng ý nuôi dưỡng nữ nhi của người khác, huống hồ đó lại còn là nữ nhi do nữ nhân hắn yêu
cùng nam nhân khác sinh hạ, cho dù nam nhân độ lượng cách mấy cũng không thể nào có thề để dưới danh nghĩa của bản thân mà nuôi dưỡng, nói hắn
không có mục đích với nàng nàng mới không tin đâu.
"Bởi vì ta có giá trị lợi dụng cho nên ngài mới để ta tiếp tục sống?"
"Nếu không thì ngươi nghĩ sao?" Bạch Vân Hoài cười lạnh: "Dù sao hiện tại
ngươi cũng đã biết, ta vũng không muốn cùng ngươi đóng kịch nữa, nếu năm đó Thánh thượng không hạ chỉ, chỉ sợ ngươi không sống được đến hiện
tại." Lạc Tuyết bảo vệ nàng tốt lắm, sau khi Lạc Tuyết sinh hạ Bạch Tử
Linh, hắn và nàng đã nhỏ máu nghiệm thân, đúng như lời Đại phu nhân nàng quả nhiên không phải nữ nhi cùa hắn, khi đó hắn rất tức giận, muốn ra
tay giết nàng, nếu không phải Lạc Tuyết ngăn cản, hắn sớm đã giết chết
nàng, về sau Lạc Tuyết qua đời, hắn vốn muốn ra tay giết nàng nhưng
không ngờ Thánh chỉ hạ xuống, cứu nàng một mạng.
"Thánh chỉ đó là gì?" Thứ nàng quan tâm nhất hiện tại chính là nội dung của Thánh chủ.
"Ngươi không cần biết."
"Ngài nghĩ ta sẽ không điều tra được sao?"
"Ngươi..." Bạch Tử Linh biết được chuyện năm đó, xem ra chuyện nàng ta biết không
phải ít, nếu nàng ta điều tra ra được, đem chuyện này làm ầm ĩ lên thì
đối với hắn và Bạch gia đều không có chỗ tốt.
"Là Thánh chỉ tứ hôn."
"Tứ... tứ hôn?" Bạch Tử Linh sửng sốt, nàng vốn đang suy nghĩ rốt cuộc là đạo
Thánh chỉ gì mà lại có thể giữ lại cái mạng này của nàng, không ngờ lại
là Thánh chỉ tứ hôn!
Tứ hôn!
Nàng khi đó mới bao nhiêu tuổi chứ?
Bạch Tử Linh biết không thể đánh đồng văn hóa cổ đại và hiện đại với nhau
được nhưng thân là người của thế kỉ 21, lớn lên dưới sự giáo dục của chủ nghĩa xã hội, Bạch Tử Linh cảm thấy hôn nhân nên là chuyện đôi bên tình nguyện, loại chuyện này không phải là người khác có thể quyết định thay bản thân, mặc dù vẫn có một số trường hợp có hôn ước từ nhỏ nhưng nàng
vẫn không thể tin được sự việc này lại xảy ra trên người nàng!
Lúc đầu nàng xuyên qua cứ nghĩ mọi chuyện đều là trùng hợp, cho nên khi xác định bản thân đã xuyên đến đây thì nàng nhất định sẽ sống thật tốt,
nhưng sau đó nàng dần dần phát hiện chuyện nàng xuyên qua rất có thể đã
được sắp đặt từ trước, ở đây nguyên chủ vừa tự tử, ở hiện đại nàng lại
vừa bị nổ bom mà chết, linh hồn trùng hợp nhập vào thân xác này, lại
trùng hợp mang tên Bạch Tử Linh... trên đời này làm gì mà có nhiều
chuyện trùng hợp đến như thế?! Qua lời của Lạc Hàm, Bạch Tử Linh cảm
thấy bản thân rất có thể là phần hồn bị tách ra từ mười lăm năm trước
của nguyên chủ, điều này không thể giải thích được chính là, bản thân
nàng tuổi đời cũng đã ngoài hai mươi, trong khi nguyên chủ chỉ mới mười
lăm, linh hồn của các nàng làm sao có thể là một được, chẳng lẽ là sự
khác biệt về thời không?
Đối với sự việc này Bạch Tử Linh không
rõ ràng lắm, cho dù là kiến thức chuyên môn ở hiện đại tốt hơn nơi này
nhưng những vấn đề về tâm linh thế này, nàng cảm thấy không thể dùng
khoa học kĩ thuật để giải thích được, người hiện tại có thể cho nàng một đáp án chính xác là ngoại trừ Lạc Tuyết thì chỉ có thể là chính bản
thân nàng, hay nói cách khác chính là bản thân nguyên chủ. Linh hồn
nguyên chủ vẫn còn đâu đó ở trong người nàng, điều này Bạch Tử Linh có
thể khẳng định, nàng vẫn luôn tìm đối phương, mặc dù nàng không thể tìm
thấy đối phương, nguyên chủ không muốn gặp nàng, Bạch Tử Linh cũng không rõ ràng lắm, chỉ là hai linh hồn trong cùng một cơ thể, có thể nói
chuyện với nhau bằng cách nào? Đêm qua nàng thử hết biện pháp này đến
biện pháp khác, thậm chí còn có ý làm bị thương chính mình thế nhưng
nguyên chủ vẫn không chịu ra gặp nàng, giống như một giấc mơ do bản thân nàng vẫn đang ảo tưởng rằng trong thân thể bản thân còn có một linh hồn khác, nhưng nàng biết những gì nàng thấy, những thứ nàng cảm nhận được
thì đó không phải là giấc mơ, lúc này Bạch Tử Linh cảm thấy có lẽ chỉ
cần chạm đến những thứ nằm sâu trong trái tim của nguyên chủ thì nguyên
chủ nhất định sẽ có phản ứng, giống như khi Lạc Hàm nhắc đến Lạc Tuyết,
lại giống như khi nàng gặp gỡ Đỗ Thanh Triệt, những cảm giác đó, vốn dĩ
không phải là của nàng, mà là của nguyên chủ.