“Nữ nhi thỉnh an mẫu thân.” Theo như thông lệ,
sáng sớm tiểu bối sẽ phải đi thỉnh an trưởng bối, nữ chủ nhân của Bạch
gia là Đại phu nhân, thường thì mỗi sáng các vị phu nhân tiểu thư sẽ đến Minh Nguyệt Các thỉnh an, nếu là trước kia Minh Nguyệt Các khẳng định
là rất náo nhiệt, chỉ là mấy năm gần đây Đại phu nhân thường xuyên nhốt
mình trong phòng, không muốn người khác làm phiền nên việc thỉnh an mỗi
buổi sáng bị bỏ qua, chỉ là thân là nữ nhi, Bạch Phi Nhược không thể nào không đi thỉnh an Đại phu nhân để làm tròn đạo làm con, bày tỏ sự hiếu
thảo với mẫu thân, cho nên giờ Mẹo hai khắc, sau khi thay y phục xong
Bạch Phi Nhược liền cùng với nha hoàn thiếp thân là Thu Nguyệt đi đến
tiền viện thỉnh an.
Minh Nguyệt Các được chia làm hai phần, phần
phía trước là tiền viện, là nơi nghỉ ngơi của Đại phu nhân, phía sau là
hậu viện, hậu viện bao gồm có viện của Bạch Phi Nhược và hoa viên, Minh
Nguyệt Các là nơi ở dành cho các đời chính thất của Thừa tướng phủ, nơi
này rộng lớn, không khí trong lành, mặc dù cảnh sắc không được nổi bật
như Chiêu Lan Viện nhưng so với các viện khác thì lại có nhiều ưu điểm,
hơn hẳn là vị trí địa lí thuận lợi. Lấy Minh Nguyệt Các làm trung tâm,
đường mòn bên phải là đường dẫn đến thư phòng của Bạch Vân Hoài, tất cả
mọi người đều biết muốn đi đến thư phòng là nơi quan trọng nhất trong
phủ, hộ vệ nơi này canh phòng nghiêm ngặt, muốn đến thu phòng phải đi
ngang qua Minh Nguyệt Các, đường mòn bên trái thì có thể đi đến đại
sảnh, tất cả các viện khác đều phải đi vòng qua vòng lại mới đến đại
sảnh nhưng riêng ở Minh Nguyệt Các chỉ cần đi thẳng theo một lối mòn là
được.
Từ hậu viện đi đến tiền viện phải xuyên qua hành thang dài
hơn mười mét, hai bên hành lang là một bức tranh thiên nhiên đầy sinh
động, bởi vì thời tiết sắp chuyển sang đông nên không khí ẩm thấp đi rất nhiều, trên những cánh hoa vừa e ấp đọng lại vài giọt sương sớm như
giọt nước mắt của người thiếu nữ.
“Nhược Nhi đã đến thì vào đây
dùng bữa đi.” Đại phu nhân Viên Minh Hân đã ngoài bốn mươi nhưng làn da
vẫn được bảo dưỡng rất tốt, nàng mang một vẻ đẹp thanh nhã, chỉ là khí
chất lại vô cùng lạnh nhạt, nàng tuy không có trẻ tuổi như Tứ phu nhân
Tố Vân nhưng nếu hai người đứng cùng một chỗ, vẻ đẹp phong tình vạn
chủng của đối phương chẳng thể che lắp đi vẻ kiêu sa từ trong xương cốt
của nàng.
“Dạ vâng.” Bạch Phi Nhược ngon ngoãn đi đến bên bàn
ngồi xuống, Đại phu nhân trước giờ đều luôn dùng bữa sáng, mỗi ngày Bạch Phi Nhược đi đến thỉnh an, sau đó cũng cùng nàng dùng bữa, điều này sớm đã thành thói quen.
Ngọc Anh bên cạnh nghe vậy lập tức đi xuống
bếp phân phó để người dọn bữa sáng lên, Thu Nguyệt cũng nhanh nhẹn đi
theo hỗ trợ, căn phòng nháy mắt chỉ còn lại mẫu tử hai người.
Đại phu nhân ngồi trước gương đồng, trong gương ngoại trừ hình ảnh hản
chiếu của nàng còn có một thiếu nữ váy đào, nữ hài mới lớn cơ thể liền
trổ mã, chỗ nào cần lồi thì lồi, chỗ nào cần lõm thì lõm, mắt hạnh mày
cong, xinh đẹp mỹ miều, toàn thân đều tản ra cỗ khí chất mềm mại, nam
nhân thích nhất là nữ nhân nhu nhược yếu đuối, như vậy mới có thể khiến
nam nhân sinh lòng muốn bảo vệ.
“Dạo này không thấy con ra phủ,
suốt ngày nhốt mình ở trong nhà làm gì?” Đại phu nhân một bên lựa chọn
trâm trâm cũng không quên hỏi chuyện nữ nhi.
Bạch Phi Nhược thấy
vậy bèn đi đến phía sau giúp Đại phu nhân cài trâm lên tóc, một bên ôn
tồn mở miệng: “Mấy tháng nữa là đếb Tứ quốc đại tái, nữ nhi chỉ muốn
luyện tập thêm kỹ năng để có thể đem vinh quang về cho Thành Thiên.” Tứ
quốc đại tái bốn năm một lần, thường sẽ diễn ra vào cuối năm, ý nghĩa
muốn khép lại chuyện của năm cũ và đón chào cho một năm mới tốt đẹp hơn, ngày đó đại diện của ba nước còn lại sẽ đến đất nước thắng trận lần
trước, năm nay vẫn t tổ chức tại Thành Thiên, Thành Thiên quốc đã hai
lầm giành quán quân của Tứ quốc đại tái, năm nay tất nhiên là không thể
làm mất mặt.
Đại phu nhân gật đầu, tỏ ý đồng tình với nữ nhi: “Tứ quốc đại tái không phải là một trò đùa, đó là nơi để những thiên tài
của các nước cạnh tranh với nhau, người tham dự đều là đại diện một
nước, thua cuộc chẳng khác nào vứt sạch mặt mũi quốc gia.”
Bốn
năm trước ở Tứ quốc đại tái, người tham dự đều là thế hệ trẻ tuổi của
các nước, Bạch Phi Nhược khi đó chỉ có mười tuổi nhưng một lại đàn ra
một khúc cầm ca danh chấn thiên hạ khiến nhiều người phải khâm phục, cho nên mới được mọi người xưng tụng danh hiệu Đệ nhất tài nữ. Bốn năm đã
qua, tiểu hài tử ngày nào giờ đã thành một thiếu nữ, bốn năm trước khiến toàn trường kinh ngạc thì bốn năm sau vẫn phải cố gắng giữ vị trí này,
nếu không không chỉ danh tiếng của nàng bị hủy hoại, mà mặt mũi của Bạch gia cùng Thành Thiên cũng bị mất sạch.
“Con có suy nghĩ như vậy, ta cũng yên tâm.” Đại phu nhân nhẹ giọng nói: “Làm người không nên quá
kiêu ngạo nhưng cũng không thể chỉ thỏa mãn với những thứ trước mắt.”
Thanh niên tuổi trẻ khí thịnh thường thì đạt được một chút thành tựu
liền sẽ kiêu ngạo như khổng tước, nữ nhi của nàng cũng không ngoại lệ,
Đại phu nhân không phải không biết điều này, chỉ là nếu Bạch Phi Nhược
không làm quá đáng nàng sẽ không bận tâm, xem như là đang khích lệ nữ
nhi, chỉ là điều này dẫn đến một tác hại lớn là tâm tính không vững, khá mà đạt đến đỉnh cao, nàng khuyên bảo là muốn nữ nhi hiểu ra vấn đề, khi nào cần kiêu ngạo thì kiêu ngạo, khi nào cần thu liễm thì thu liễm.
Không kiêu ngạo không phải là đã thỏa mãn với những thứ mình đang có,
con người vốn là sinh vật tham lam, nhưng cũng có một số người lại không có chí cầu tiến, thường buông bỏ những thứ trước mắt, nữ nhi của Viên
Minh Hân nàng, không cần là loại người như vậy!
“Mẫu thân dạy phải.” Bạch Phi Nhược thường ngày kiêu ngạo thế nào hiện tại đứng trước mặt Đại phu nhân vẫn là vâng vâng dạ dạ.
“Phu nhân, thức ăn đã chuẩn bị xong rồi.” Ngọc Anh dẫn đầu một đám nha hoàn
đi vào phòng, mấy nha hoàn phía sau người nào người nấy đều càm một cái
khây đựng thức ăn, khói vẫn còn bốc lên nghi ngút, mùi hương lan tỏa
khắp phòng.
Bàn ăn buổi sáng khá đơn giản, cháo và quẩy, ngoài ra còn có một phần bánh bao hấp, cùng với vài món điểm tâm nhỏ, mấy món
này ăn chủ yếu là dễ tiêu hóa.
“Cháo này không tệ, ăn nhiều vào.”
“Vâng, mẫu thân cũng vậy.”
“Đúng rồi Nhược Nhi, dạo này quan hệ giữa con và Đỗ thiếu tốt chứ?”
Bạch Phi Nhược hơi ngạc nhiên trước câu hỏi của Đại phu nhân, nàng mặc dù là đích nữ của Bạch gia nhưng từ trước đến nay chuyện của nàng mẫu thân
rất ít khi bận tâm, chỉ cần nàng không có gây họa, làm ảnh hưởng đến mặt mũi Bạch gia cùng Viên gia hai nhà thì sẽ không có chuyện gì, sao đột
nhiên hôm nay lại mẫu thân lại hỏi đến chuyện tình cảm của nàng?
Mặc dù khó hiểu nhưng Bạch Phi Nhược trả lời: “Chàng ấy rất tốt với con.”
Khắp kinh thành mọi người đều biết Đỗ gia Đại thiếu là ý trung nhân của
Bạch Phi Nhược nàng, người nào dám đánh chủ ý lên người hắn chỉ sợ là
gan to bằng trời, còn chưa cần nàng phải ra tay dạy dỗ đối phương thì Đỗ Thanh Triệt đã tự giải quyết nợ đào hoa của bản thân, cũng giống như
Bạch Tử Linh.
Nhắc đến Bạch Tử Linh, dung nhan xinh đẹp không
khỏi nhíu lại, chuyện Bạch Tử Linh thích Đỗ Thanh Triệt nàng sớm đã biết đến, dù sao các nàng cũng ở chung một nhà, mặc dù không thường xuyên
gặp mặt nhưng nơi nào có Đỗ Thanh Triệt xuất hiện thì Bạch Tử Linh đều
sẽ có mặt, một lần hai lần thì nói là trùng hợp nhưng lần nào cũng vậy
thì không thể nào gọi là trùng hợp được. Nữ nhân vốn là sinh vật đa ghi
huống hồ khi bản thân đã thích một ai đó thứ dễ dàng nhận thấy nhất là
ánh mắt của người đó, khi Bạch Tử Linh nhìn Đỗ Thanh Triệt nàng có thể
thấy được sự si mê cùng ái mộ trong đó, cho nên Bạch Phi Nhược rất nhanh liền nhận ra điều này, nàng cũng giống như những người khác chán ghét
một kẻ xấu xí, ngu ngốc lại yếu đuối như Bạch Tử Linh yếu đuối, khi nàng nhận ra nàng ta có tình ý với nam nhân của nàng, nàng chỉ có thể không
thể cười nhạo Bạch Tử Linh không biết lượng sức mình, cóc ghẻ mà đòi ăn
thịt thiên nga, cũng không biết địa vị của bản thân ở đâu mà lại dám mơ
ước những thứ không thuộc về mình.
Bạch Phi Nhược là nữ nhi của
chính thất, mẫu thân nàng tuy nắm quyền trong phủ nhưng lại không nhận
được sự sủng ái của phụ thân, khi còn nhỏ Bạch Phi Nhược thường xuyên bị Bạch Vân Hoài vắng vẻ, mặc dù sau này lớn lên nàng biết cách lấy lòng
phụ thân, khiến phụ thân nhìn nàng với đôi mắt khác nhưng trong lòng
nàng vẫn không có tha thứ cho đối phương. Nàng chán ghét những nữ nhân
có được sự sủng ái của Bạch Vân Hoài, điển hình là Tứ phu nhân, đối
phương được một tay mẫu thân nàng nâng lên nhưng sau khi trèo lên giường của Bạch Vân Hoài liền không xem ai ra gì, ở đâu cũng kiêu ngạo, nàng
không thích Tam phu nhân suốt ngày tụng kinh niệm Phật nhưng trong lòng
lại tính kế đa đoan, càng hận Lạc Tuyết vì có được tình yêu của Bạch Vân Hoài, sau cùng nữ nhi nàng ta vẫn bị vứt bỏ nhưng kí ức tựa như ma quỷ
in sâu trong đầu nàng, khiến nàng không bao giờ quên được.
Bạch
Tử Linh thích Đỗ Thanh Triệt, vừa vặn nàng cũng xem vừa mắt đối phương,
cho nên nàng muốn cướp lấy hắn, biến hắn thành nam nhân của nàng, ngày
ngày ở trước mặt Bạch Tử Linh ân ái để dày vò đối phương, ai biết được
nàng ta như thiêu thân lao đầu vào lửa, cho dù bị Đỗ Thanh Triệt làm thế nào cũng không chịu từ bỏ, thế nhưng mấy ngày nay lại luôn nhốt mình
trong phòng, không đi tìm Đỗ Thanh Triệt. Bạch Phi Nhược mặc dù không
thích Bạch Tử Linh đi tìm Đỗ Thanh Triệt nhưng khi nhìn thấy Bạch Tử
Linh bị người sỉ nhục, lại còn bị khi dễ trước mắt người mình yêu nàng
lại cảm thấy vô cùng vui sướng, cho dù tâm trạng buồn bực cũng sẽ tan
biến, chỉ là kể từ sau đại thọ ngày đó của Đỗ gia, Bạch Tử Linh không
còn xuất hiện trước mặt Đỗ Thanh Triệt nữa, cho nên kinh thành dạo này
mất đi một trò đùa vui, về phần Bạch Tử Linh, cũng không biết nàng ta là đã mất hi vọng với Đỗ Thanh Triệt hay là đang âm mưu gì đó nữa.
“Làm sao vậy? Sắc mặt con không được tốt lắm?” Nhìn chân mày nữ nhi bị nhíu
thành chữ Xuyên, sắc mặt lại nhăn nhó khó coi, Đại phu nhân không khỏi
lên tiếng hỏi han.
“Không có mẫu thân, nữ nhi không sao.” Bạch Phi Nhược lắc đầu, rất nhanh liền khôi phục lại thần sắc của bản thân.
“Thế thì tốt.” Đại phu nhân húp một miếng cháo, nói tiếp: “Qua năm là con
cặp kê rồi, Đỗ thiếu gia có nói gì không?” Bạch Phi Nhược năm nay đã
mười bốn, sang năm liền sẽ đến lễ cập kê, hiện tại mọi người đều biết
Bạch Phi Nhược và Đỗ Thanh Triệt là một đôi, nếu sau này hai người vẫn
chưa có tiến triển chỉ sợ không đơn giản là lời ra tiếng vào.
Lúc này Bạch Phi Nhược làm sao không hiểu ý Đại phu nhân?
Dù sao cũng là nữ nhân, đối tượng lại còn là người trong lòng, đề cập đến
chuyện này Bạch Phi Nhược tránh không khỏi có chút ngượng ngùng: “Mẫu
thân sao đột nhiên lại hỏi đến chuyện này?”
“Con cũng đã lớn, cũng đến tuổi gả chồng, có việc gì mà phải ngượng ngùng.”
Hai má Bạch Phi Nhược hơi đỏ lên, biết được mẫu thân nhất định sẽ không
buông tha nên chỉ có thể ngoan ngoãn trả lời: “Chàng ấy mặc dù chưa có
đề cập đến nhưng con biết sớm muộn chàng cũng sẽ đến phủ cầu thân, huống hồ gia đình chàng ấy rất vừa ý với nữ nhi.”
Đại phu nhân gật
đầu, xem như vừa ý với câu trả lời này: “Con là đích nữ Thừa tướng, Đệ
nhất tài nữ của Yến Kinh, lại là một mỹ nhân có tiếng, nói Đỗ gia trèo
cao cũng không quá sao có thể không hài lòng?”
“Mẫu thân sao lại
nói vậy?” Thấy nam nhân mình coi trọng ở trong mắt mẫu thân lại chẳng
đáng là gì, Bạch Phi Nhược thay người trong lòng bất bình: “Đỗ gia dù
sao cũng là Đệ nhất phú thương, huống hồ nữ nhân Đỗ gia còn là sủng phi
của Bệ hạ, mặc dù con không rành triều chính nhưng con cũng biết thế lực trong triều đang nghiêng về phía Minh vương.”
“Hiện tại đúng là vậy, sau này khó mà nói trước.” Đại phu nhân nhấp một miếng trà, giọng nói chứa đầy hàm ý.
Bạch Phi Nhược ngẩn ra: “Ý người là sao?”
“Bệ hạ đã hạ chỉ tuyên Hàn vương trở về, chậm nhất là hai tháng sau Hàn vương sẽ hồi kinh.”
Hàn vương?
Thành Thiên Chiến thần Hàn vương, Thương Hàn Phong?
Tam hoàng tử Thương Hàn Phong là một trong những nhi tử xuất sắc nhất của
Thành Thiên đế, nói là một trong là bởi vì ngoại trừ hắn ra còn có Tứ
hoàng tử Minh vương, Ngũ hoàng tử Tĩnh vương đều xuất sắc không kém cạnh hắn, mẫu thân của hắn đã từng là sủng phi bậc nhất của Thành Thiên đế,
năm đó Nhã phi phong quang vô hạn, ngay cả Chính cung Hoàng hậu cũng
không thể làm gì được nàng, chỉ là hồng nhan bạc phận, bệnh nặng qua
đời, để lại Tam hoàng tử lẻ loi một mình. Mặc dù mất mẹ từ sớm nhưng Hàn vương lại được trưởng thành dưới sự dạy dỗ của ngoại công là Trữ Quốc
công, mặc dù hiện tại Trữ gia đã suy tàn không ít nhưng Trữ Quốc công
vẫn có tiếng nói trong triều, năm mười ba tuổi Hàn vương dẫn binh đánh
trận, phá vỡ thế phòng ngự của Vũ Nguyệt, uy hiếp đến Phượng Tề, dẫn
binh ra Bắc đánh với Yến Vân, nổi danh khắp đại lục, được Thành Thiên đế phong vương, ban một chữ Hàn, bởi vì chiến công của hắn nà mọi người đã đặt cho hắn danh hiệu Chiến thần.
Bốn năm trước sau khi Tứ quốc
đại tái kết thúc, Thành Thiên và Vũ Nguyệt kí hiệp ước đình chiến, thiên hạ xem như thái bình, mặc dù như vậy nhưng hai nước còn lại đều như hổ
rình mồi đối với Thành Thiên cho nên ba năm trước Hàn vương liền dẫn
quân đi đến biên cương trấn giữ ở Nam Kính, cũng đã lâu không trở về,
nhân dân sống trong thái bình suýt nữa đã quên mất công lao của Hàn
vương, không nghĩ đến hiện tại Thành Thiên đế lại gọi người về.
“Hàn vương lập nhiều chiến công, là chiến thần uy phong lẫm liệt của Thành
Thiên, Bệ hạ muốn gọi người về kinh nghỉ ngơi là chuyện thường.” Bạch
Phi Nhược trấn tỉnh trả lời: “Huống hồ Tứ quốc đại tái lại sắp diễn ra,
cũng sắp hết một năm, Bệ hạ gọi Hàn vương trở về hẳn là muốn cùng đối
phương đón năm mới.”
“Chỉ sợ là không đơn giản như vậy.” Đại phu nhân lắc đầu, thần sắc lộ vẻ nghiêm túc hiếm thấy.
“Mẫu thân?”
“Mấy ngày trước ngoại công của con có cho người đến tìm, ý đồ muốn chúng ta
cùng Minh vương liên minh.” Nhớ lại bức thư ngày đó, Đại phu nhân lại
thở dài, Viên thị là dòng họ của Hoàng hậu, Thái tử vẫn còn chưa bị phế
mà Viên Thái phó đã gấp không được muốn cùng Minh vương kết minh, quả
thật là khiến người khác suy nghĩ sâu xa.
“Thái tử biểu ca...?”
Hiện tại Thương Vệ - nhi tử duy nhất của Hoàng hậu đang giữ chức Thái
tử, mặc dù mọi người đều nói Thái tử vô năng không có năng lực nhưng
Thành Thiên đế vẫn chưa tỏ thái độ muốn phế Thái tử, cũng không biết là
vì e ngại thế lực của Viên gia hay là vì nguyên nhân khác.
“Thế
cục hiện tại khó nói, Thái tử vô năng, Minh vương nắm hết quyền hành,
lúc này Hàn vương trở về, chỉ sợ là sẽ dấy lên một hồi phong tanh huyết
vũ.” Vào lúc này Viên Thái phó lại tỏ thái độ nghiêng về phía Minh
vương, chỉ sợ là đã có tính toán.
“Như vậy ngoại công là muốn...”
“Suy nghĩ của ngoại công con đừng đoán.”
“Phu nhân, phu nhân...” Lúc này Ngọc Anh đột nhiên chạy vào ngắt đi cuộc đối thoại của hai người, bộ dạng hấp tấp, trên mặt còn lộ vẻ sợ hãi, người
khác không biết vừa mới sáng sớm nàng ta đã gặp phải thứ gì không sạch
sẽ.
“Hấp tấp như vậy còn ra thể thống gì nữa?” Bạch Phi Nhược quát một tiếng.
“Tứ tiểu thư... nô tì...” Ngọc Anh mím môi, ngập ngừng không nói nên lời.
“Có chuyện gì?” Nha hoàn của nàng, Đại phu nhân là người hiểu rõ nhất, Ngọc Anh ở trước mặt nàng luôn là bộ dạng nói gì nghe nấy nhưng ở sau lưng
nàng thì lại cậy quyền cậy thế, ức hiếp người khác, bộ dạng hoảng hốt
đầy vẻ kinh sợ như vậy đúng là hiếm thấy.
“Phế vật, phế vật Bạch Tử Linh đến đây rồi...”
“Nàng ta đến đây làm gì?” Đại phu nhân không vui cau mày lại.
“Nô tì không biết...”
“Đại phu nhân.”
Từ bên ngoài thiếu nữ một thân lam y tươi mát châm rãi bước vào, váy dài
chạm đất, những đóa liên hoa e ấp như muốn nở rộ, trên thắt lưng có thắt một sợi dây đai nhỏ được buộc thành hình cái nơ, ôm lấy vòng eo thanh
mảnh, áo được thiết kế dài đến cổ tay, loe như cánh bướm, trên mặt mang
một chiếc khăn che đi dung mạo, chỉ để lộ ra đôi mắt trong suốt có thần, đầu tóc gọn gàng, y phục sạch đẹp, nhìn nữ tử trước ít có người có thể
tin được đây là phế vật Bạch Tử Linh như lời đồn.
“Bạch Tử
Linh...” Nhìn đến Bạch Tử Linh, sắc mặt Bạch Phi Nhược lộ vẻ không vui,
Bạch Tử Linh hiện tại như đã thoát thai hoán cốt trở thành một người
khác, cho dù không nhìn rõ gương mặt đối phương nhìn luận bề ngoài cùng
khí chất, Bạch Phi Nhược liền cảm thấy bản thân thua xa đối phương.
Bạch Phi Nhược là thiên chi kiêu nữ, là đích nữ của Thừa tướng phủ, trên có
phụ mẫu sủng ái, dưới có ca ca che chở, ngay cả đường tình duyên cũng vô cùng thuận lợi, nàng có ý trung nhân là Đỗ gia Đại thiếu, nam tử tuấn
mỹ, gia thế hơn người, cuộc đời của Bạch Phi Nhược định sẵn là sẽ không
thua người khác, không có thứ gì nàng không có, nếu nói về thứ nàng
không có thì chắc chắn phải nói đến danh hiệu Đệ nhất mỹ nhân của Yến
Kinh.
Bạch Phi Nhược không thể nghi ngờ chính là một mỹ nhân, năm đó tỷ muội Viên gia cũng được mệnh danh là Yến Kinh song mỹ, Đại tiểu
thư Viên gia cũng tức là Viên Minh Hân gả cho Thừa tướng Bạch Vân Hoài,
Bạch Vân Hoài năm đó cũng là một mỹ nam tuấn tú, kết tinh của hai người
là Đại thiếu gia Bạch Bằng Phi và Tứ tiểu thư Bạch Phi Nhược, Bạch Phi
Nhược thừa hưởng dung mạo của phụ mẫu, một sắc đẹp nghiêng nước nghiêng
thành khiến vạn người say mê nhưng đứng trước danh hiệu Đệ nhất mỹ nhân
vẫn là xa vời.
Thân là nữ nhân, tất cả mọi người đều không thích
nhìn thấy người khác xinh đẹp hơn mình, Bạch Phi Nhược cũng vậy, trước
kia Bạch Tử Linh nhếch nhát xấu xí, đứng bên cạnh Bạch Phi Nhược chẳng
khác nào lá xanh lót nền cho hoa hồng, hiện tại Bạch Tử Linh thay đổi
thành một người khác, không chỉ tính tình mà cách ăn mặc cũng khác hẳn,
Bạch Phi Nhược đứng bên cạnh Bạch Tử Linh lại không cách nào có thể
tranh giành nổi bậc được, điều này khiến đáy lòng nàng vô cùng bất mãn.
“Tứ muội, ngươi phải gọi ta một tiếng tỷ tỷ mới phải.” Ánh mắt Bạch Tử Linh rơi vào người Đại phu nhân rồi nhanh chóng chuyển tầm mắt sang người
Bạch Phi Nhược, thâm ý mở miệng.
Bạch Phi Nhược tức giận: “Ai là muội muội của ngươi? Đừng nhận loạn.”
“Ở trước mặt Đỗ Thanh Triệt chẳng phải muội gọi ta một tiếng Tam tỷ sao?”
Bạch Tử Linh nhếch môi: “Cho nên đây mới thật sự là bộ mặt thật của muội sao?” Lẽ ra nguyên chủ nên sớm nhận ra bộ mặt thật thật của Bạch Phi
Nhược, nàng ta ở trước mặt Đỗ Thanh Triệt là một bộ dạng yếu đuối khiến
người khác muốn bảo vệ, ỏe trước mặt đám người Tứ phu nhân và Lâm thị
thì lại kiêu ngạo không đặt người khác vào mắt, hiện tại nói chuyện với
nàng lại bày ra bộ dáng khinh thường, nguyên chủ vậy mà phải thua ở
trong tay nữ nhân này quả thật không đáng.
Chính là tựa hồ như
nguyên chủ không hề có địch ý đối với người muội trên danh nghĩa này,
lúc nàng vừa xuyên đến nàng có thể cảm nhận được oán khí của nguyên chủ
đối với Đại phu nhân, lúc gặp mặt Đỗ Thanh Triệt nàng cũng có thể cảm
nhận được sâu sắc tình cảm của nguyên chủ dành cho hắn, vậy mà khi đối
mặt với Bạch Phi Nhược, nàng vẫn là chính nàng, không có bị cảm xúc của
nguyên chủ làm ảnh hưởng, theo lí mà nói dựa vào những thứ Bạch Phi
Nhược làm với nguyên chủ, lẽ ra nguyên chủ phải có cảm giác gì đó với
nàng ta mới đúng, vậy mà lại không có gì cả, đúng là kì lạ.
“Ngươi...”
“Nhược Nhi đủ rồi.” Đại phu nhân nhìn nữ nhi ngày thường mồm miệng lanh lợi
nhưng đứng trước Bạch Tử Linh lại không chiếm được chút ưu thế bèn lên
tiếng: “Tam tiểu thư hôm nay đến đây chẳng lẽ chỉ để khiêu khích nữ nhi
của ta?”
Từ lúc Bạch Tử Linh bước vào Đại phu nhân đã âm thầm
đánh giá đối phương, nhìn nàng khí chất hơn người, sắc mặt hồng hào cũng đủ biết những ngày qua của nàng trôi qua không tồi, thậm chí là còn rất thoải mái.
Mỗi tháng Thừa tướng phủ đều phân phát bổng lộc cho
phu nhân tiểu thư trong phủ, Bạch Tử Linh mang danh là Tam tiểu thư cho
nên cũng có phần, mọi người đều nói kế mẫu ghét con chồng, Đại phu nhân
cũng không ngoại lệ, nàng đối với Lạc Tuyết hận không thể ăn tươi nuốt
sống, làm sao có thể đối xử tốt với Bạch Tử Linh? Cho nên đối với việc
phân phát bổng lộc mỗi tháng, nàng ngoài mặt không nói gì nhưng lại phân phó người đem bổng lộc mang trở về, có lần bị Bạch Vân Hoài phát hiện
nàng còn nghĩ rằng hắn sẽ nổi trận lôi đình, tức giận đòi công đạo cho
Bạch Tử Linh, dù sao đó cũng là nữ nhi của nữ nhân mà hắn yêu sinh hạ,
chính là Bạch Vân Hoài lại không chút để ý, lúc này Đại phu nhân sâu sắc nhận thấy nam nhân này đúng là vô tình, thảo nào năm đó Lạc Tuyết cùng
nam nhân khác trốn chạy cũng không muốn ở bên cạnh hắn, sau đó dần dần
Đại phu nhân cũng cảm thấy chuyện này vô vị, không muốn quan tâm Bạch
Vân Hoài cùng Bạch Tử Linh nữa, bổng lộc vẫn được phân phó cho người
mang đến nhưng sau cùng vẫn không có vào túi Bạch Tử Linh, nàng biết
điều này nhưng đã quyết không quan tâm thì Đại phu nhân chỉ giả vờ như
không biết.
“Là do Tứ muội công kích ta trước, ta chỉ phản công mà thôi, phu nhân sao có thể trách ta?”