Đại Minh Võ Phu
Đứa trẻ nào cũng muốn học võ, trước khi học thì đều tràn đầy ảo tưởng,
nhưng sau khi ăn đắng, liền chưa chắc có thể kiên trì. Triệu Chấn Hưng
hỏi như vậy cũng là muốn thử, nếu Triệu Tiến lúc này đổi ý, Triệu Chấn
Hưng sẽ giảng đạo lý cho hắn nghe, khiến hắn tiếp tục giữ vững kiên trì.
- Cháu sẽ kiên trì luyện đến cùng!
Triệu Tiến trả lời như đinh đóng cột , bởi vì thanh âm lớn một chút, lại hít vào lương khí, không biết đau ở nơi nào.
Triệu Chấn Hưng sửng sốt, lời định răn dạy đều nuốt vào bụng, lập tức mỉm cười.
Có sự hỗ trợ của tiểu Lan, đồ ăn rất nhanh đều bày ra trên bàn, một nồi
súp thịt dê, một rổ bánh nướng áp chảo, còn có rau muối. Mùi thơm thức
ăn xông vào mũi, thoạt nhìn rất thịnh soạn.
- Không cần chờ cha con về, con ăn trước là được.
Nhìn thấy con mình một bộ dạng chết đi sống lại thực thảm, Hà Thúy Hoa đau lòng nói.
Cũng thật tình cờ, Hà Thúy Hoa vừa mới nói xong những lời này, đã nghe
bên ngoài tiếng cửa phòng mở. Triệu Chấn Đường rất nhanh đi đến. Triệu
Chấn Đường nhìn thấy Triệu Tiến nhe răng nhếch miệng ngồi ở chỗ kia,
không kìm nổi lắc đầu cười. Nhưng thời điểm y nhìn đến Mộc Thục Lan,
thần sắc lại lạnh xuống. Tiểu cô nương thật ra rất biết điều khéo léo
tiến lên vấn an.
Nếu như là tiểu hài tử bình thường sẽ không chú ý tới chút ít biến hóa
này , nhưng Triệu Tiến lại không giống vậy, hắn mỗi thời mỗi khắc đều
chú ý, quan sát tỉ mỉ xung quanh.
Chứng kiến việc này, Triệu Tiến liền nhớ tới sự tình trước đây. Hắn
loáng thoáng nhớ rõ, lúc Mộc Thục Lan vừa từ nhà đi tới nơi này, là Hà
Thúy Hoa nhiệt tình hỗ trợ tìm phòng ở. Hơn nữa Hà Thúy Hoa rất yêu
thích tiểu cô nương, thường xuyên chủ động mời tiểu cô nương tới dùng
cơm. Mộc Thục Lan ở trong nhà cả ngày bận rộn không ngừng, gia đình
giống như không có rảnh chiếu cố, thuận nước đẩy thuyền phó thác cho
Triệu gia chiếu cố cô bé. Tiền cơm nước các loại mỗi tháng đều cấp
chút bạc hoặc là đưa đồ đến, tất cả mọi người đều không lỗ.
Tuy nhiên, trong nhà chỉ có Triệu Chấn Đường dường như có ác cảm đối với Mộc Thục Lan. Ông cũng từng nói với Hà Thúy Hoa, bị Triệu Tiến nghe
được.
- Bà với nhà họ lui tới làm gì, không sợ sẽ bị dính líu đến sao?
- Một tiểu cô nương đâu có liên quan. Lại nói, việc này trong sáng ngoài tối có biết bao người dính líu đến, tầng lớp trên mình nhiều như vậy,
gia đình chúng ta ít người như vậy chắc cũng không đến lượt!
Thời điểm hắn nghe cuộc đối thoại này liền không hiểu được, hiện tại vẫn như trước nghĩ mãi cũng không ra. Tuy nhiên, Triệu Tiến biết rằng trong chuyện này chắc chắn có ẩn tình, nếu không phụ thân hắn cũng sẽ không
để ý như vậy.
Đối với sắc mặt lạnh lùng của Triệu Chấn Đường, Mộc Thục Lan tuyệt nhiên không có cảm giác. Sau khi chờ Triệu Chấn Đường, Triệu Chấn Hưng, Hà
Thúy Hoa lần lượt ngồi xuống, cô bé ngồi dưới Triệu Tiến.
- Đại ca, đại tẩu, đệ thấy Tiểu Tiến là hạt giống tốt đối với việc luyện võ!
Vừa ngồi xuống, Triệu Chấn Hưng liền mở miệng khen ngợi. Buổi sáng,
Triệu Tiến có nhiều biểu hiện khiến làm kẻ làm thúc phụ này thật vô cùng ngạc nhiên. Đây thật sự là một niềm vui bất ngờ.
Triệu Chấn Đường xé miếng bánh nướng áp chảo, tức giận nói:
- Nhiều đời đều luyện, đương nhiên là người kế tục tốt, nhưng dù luyện tốt thì có ích lợi gì, thôi ăn cơm ăn cơm!
Triệu Chấn Hưng cười, không có nói tiếp. Triệu Tiến lại suy nghĩ minh
bạch một việc, theo tình hình mà xem, cha mình có võ công đấy, còn thúc
phụ lại càng không cần phải nói. Dạng quân hộ thế gia, nếu đời đời tập
võ, tố chất thân thể di truyền khẳng định không kém. Chính mình có khả
năng học thành so với người bình thường lớn hơn rất nhiều. Con đường hắn chọn này quả nhiên đúng đắn.
Tiểu cô nương ở Triệu gia không ngây ngô, cũng tuyệt không sợ người lạ,
thậm chí còn chủ động gắp thức ăn cho Triệu Tiến, khiến cho Triệu Tiến
rất không quen. Tuy nhiên cử chỉ này lại làm cho người lớn của Triệu gia rất vui vẻ, ngay cả Triệu Chấn Đường cũng cười theo.
- Đại tẩu, Tiểu Tiến muốn luyện võ, lượng thức ăn không thể giảm đi,
phải thường xuyên cho nó ăn canh thịt cách thủy, bằng không thân thể
phát triển không kịp.
Triệu Chấn Hưng trầm giọng nói.
Hà Thúy Hoa nhìn Triệu Tiến ăn từng miệng lớn, cười nói:
- Đứa nhỏ này bình thường ăn ít, luyện võ ngược lại ăn được nhiều hơn.
- Nếu không phải ta làm ra tiền, chỉ sợ cũng không có gì cho tiểu tử ăn đâu!
Triệu Chấn Đường thủy chung đối với việc Triệu Tiến luyện võ không hài lòng, song y cũng không nhiều lời.
Sau khi cơm nước no nê, hơn nữa buổi sáng mỏi mệt, mí mắt Triệu Tiến bắt đầu đánh nhau. Lúc này, Hà Thúy Hoa có thúc giục hắn đi ngủ trưa rồi,
tuy nhiên thúc phụ Triệu Chấn Hưng lại không đáp ứng, yêu cầu Triệu Tiến đi chậm rãi để tiêu thực, không được ngồi xuống.
Hà Thúy Hoa đau lòng, ngay cả Triệu Chấn Đường đều nhìn chằm chằm Triệu
Tiến, quan sát thần sắc hắn, chỉ sợ Triệu Tiến phải kêu khổ..., ông lập
tức có thể cản lại. Triệu Tiến lại không phản đối, uống hết ngụm súp
cuối cùng, rồi chống mình rời khỏi ghế dựa, cùng tiểu cô nương đi ra
cửa.
Nếu muốn học võ, vậy phải kiên trì, trong lòng Triệu Tiến rất rõ ràng. Hắn đi đến sân, có thể nghe phía sau tiếng nói:
- Đứa nhỏ lúc này mới bao nhiêu tuổi chứ, bà còn thực sự nghĩ rằng nó có thể làm con dâu của bà ư?
- Để chúng ta chăm sóc con bé cũng tốt, nhà con bé người lớn cả ngày đều không có ở nhà. Một cô bé tốt như vậy rất dễ bị người xấu dụ dỗ.
Phụ mẫu của mình thật đúng là có lòng nhiệt tình.
Triệu Tiến vừa đi trong lòng vừa nghĩ. Mộc Thục Lan không thể nói là một mỹ nhân, cũng không khuynh quốc khuynh thành. Nhưng một thiếu nữ có khí chất thanh tú như vậy cũng không nhiều. Nếu trong nhà không có người
quản, chắc chắn sẽ bị kẻ xấu chú ý.
Một đời trước bọn buôn bán trẻ em đã hại không biết bao gia đình. Thời
đại này buôn người được xem là hợp pháp thì khẳng định lũ buôn bán trẻ
em sẽ càng thêm hoành hành.
Cảm giác mới mẻ của buổi sáng vừa đi, buổi chiều huấn luyện càng thêm
gian nan. Buổi chiều thời gian đứng trung bình tấn ngắn đi, tuy nhiên
đem thời gian nâng hòm gỗ dài hơn, Triệu Tiến mệt đến đổ mồ hôi đầy
đầu.
Huấn luyện buồn tẻ như vậy nhưng tiểu cô nương vẫn đi theo xem. Cô bé
cũng không thật sự cảm thấy hứng thú như lúc sáng nữa. Lúc xế chiều, Mộc Thục Lan ngáp vài cái, dụi mắt không ngừng.
Triệu Chấn Hưng tuy rằng cảm giác cháu mình định lực không tệ, nhưng
chung quy lại, có một ngoại nhân ở bên cạnh vẫn khiến hắn phân tâm. Y
từng mở miệng nói một lần:
- Tiểu Lan, thời gian Tiểu Tiến luyện còn rất lâu, cháu đi về trước ngủ đi!
Tiểu cô nương nghe nói như thế liền liều mạng lắc đầu, nói gấp:
- Cha cháu nói, nhất định phải đi theo Tiểu Tiến ca ca, không thể đi đâu một mình được.
Nói tới đây, mọi người cũng đều có thể hiểu rõ, phỏng chừng cha Mộc Thục Lan cũng là sợ con mình ở nhà một mình bị bắt cóc, bèn đơn giản là dặn
Mộc Thục Lan đi theo Triệu Tiến. Triệu Tiến cả ngày không rời nhà, lại
có người lớn trông nom, Mộc Thục Lan cũng được trông giữ theo.
Nếu đã như vậy, Triệu Chấn Hưng cũng không kiên trì, bảo Mộc Thục Lan vào nhà ngủ.
Ngủ nửa canh giờ, Mộc Thục Lan lại từ trong phòng đi ra, lần này tinh
thần đã tốt lên rất nhiều, cười hì hì nhìn Triệu Tiến luyện.
Giờ phút này Triệu Tiến đã chẳng quan tâm nhiều như vậy. Hắn đang cắn
răng chịu đựng, hy vọng có thể kiên trì hoàn thành ngày hôm nay.
Quyết tâm và nghị lực đủ, chung quy vẫn có hạn. Khi thái dương còn chưa
có lặn sau bức tường thành, Triệu Tiến rốt cuộc không kiên trì nổi trung bình tấn, trực tiếp nằm trên đất, dọa cho Mộc Thục Lan đứng bên cạnh
nhảy dựng, vội vàng chạy tới nâng dậy.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Triệu Chấn Hưng đứng lên trở lại trong phòng cầm đến một hồ lô, đưa cho Triệu Tiến nói:
- Uống đi, uống từng ngụm nhỏ, không được uống quá nhanh.
Triệu Tiến mở nút hồ lô, uống một hớp nhỏ thì phát hiện ra đó là nước
muối. Hắn chưa từng nghĩ thời đại này người luyện võ cũng biết bổ sung
hồi phục lượng muối khoáng cho cơ thể.
- Hôm nay trước mắt luyện tới đây, buổi tối trở về bảo cha cháu cho cháu nới lỏng gân cốt, ngày mai đúng giờ này lại tới nữa.
Triệu Chấn Hưng dặn dò vài câu.
Hôm nay Triệu Chấn Hưng vốn chuẩn bị rất nhiều lời nói. Nếu cháu mình sợ khổ, nếu không kiên trì, nếu khóc nhè, Triệu Chấn Hưng đều có phương
pháp xử lý tương ứng cùng răn dạy. Nhưng y chưa từng nghĩ đến Triệu Tiến cắn răng kiên trì như vậy. Điều này làm cho y có chút cảm giác khó diễn tả.
Triệu Tiến và Mộc Thục Lan đi ra cửa lớn, Triệu Chấn Hưng đã đem dọn mọi thứ trong viện, vừa địnhchuẩn bị cơm chiều, lại nhớ tới lời nói vừa rồi của Mộc Thục Lan, bèn đi ra sân, đi theo sau hai đứa trẻ.
Luyện từ sáng đến tối, thân thể không chỉ đau nhức mà trở nên không có
cảm giác rồi, Triệu Tiến cảm thấy cánh tay và chân không phải là của
mình nữa, không có biện pháp khống chế, đi đường đều đông một bước tây
một bước. Nếu không phải Mộc Thục Lan ở bên cạnh nâng, hắn đã sớm ngã
sấp xuống rồi. Ở tình cảnh như vậy, bọn hắn căn bản không phát hiện
Triệu Chấn Hưng đi theo phía sau .
Đi ra con đường này, trên đường người đi nhiều hơn, nhìn đến trạng thái
của Triệu Tiến, tất cả mọi người hơi kỳ quái. Tuy nhiên cũng không có
người nào xen vào việc của người khác, ngược lại Mộc Thục Lan trắng nõn
xinh đẹp lại được rất nhiều người nhìn đến. Triệu Tiến còn nghe được có
người lén nghị luận
- Đây là con cái nhà ai, sao xinh đẹp như vậy?
Đúng lúc này, chợt nghe đầu kia con đường có người thét to:
- Triệu Tiến.
Lập tức có hai cậu bé hấp tấp chạy tới, đúng là hai huynh đệ Trần Thăng Trần Hồng.