"Nữ diễn viên chính còn chưa đến sao?"Vừa mới vào đến cửa đã nghe thấy một người đang lớn tiếng hỏi.
"Đã đến."Lý Tổ Đức kéo Tần Linh cùng đi vào.
Giọng nói lớn kia phát ra từ một người phụ nữ trung niên nhìn qua rất khôn
khéo và giàu kinh nghiệm, quần áo khéo léo, trang điểm cũng sang trọng.
Ánh mắt bà ấy lướt nhanh qua Tần linh, hỏi: "Chính là cô sao?"
"Đúng vậy, tôi dựa trên kịch bản mà tìm tới đây, thế nào?"
" OK." Người phụ nữ kia không có bất kỳ biểu hiện vui mừng nào, nói: "Nhanh lên, đừng để Romeo đợi quá lâu."
"Mọi người không phải là muốn diễn vở kịch của Shakespeare chứ?"Tần Linh vội hỏi, cô biết dáng vẻ mình yếu đuối, về ngoại hình lại kém hơn nhiều
Juliette.
Người phụ nữ thông minh kia chân vừa mới bước ra, nghe
được câu hỏi của cô, kinh ngạc quay đầu lại hỏi: "Ngay cả Romeo là ai cô cũng không biết sao?"
Ngay từ cái nhìn đầu tiên về người phụ nữ
này, Tần Linh đã không có ấn tượng tốt. Đạo diễn mới người là lớn nhất ở hiện trường đóng phim, sao người phụ nữ này lại giống như còn lớn hơn
đạo diễn vậy? "Xin lỗi, tôi thật sự không biết các người đang nói người
nào."
Ngoại trừ Quỷ Đoản Mệnh dưới ngòi bút của Shakespeare chính ra, cô không biết bất kỳ người nào tên là Romeo, có lẽ người đàn ông
dám dùng cái tên này nhất định là một kẻ điên cuồng, tự đại.
"Đạo diễn, có thể chụp chưa?" Một bóng người cao gầy đi ra từ trong hiện
trường đóng phim, khiến Tần Linh vốn đang nhìn nơi khác bất giác nheo
mắt lại, quay mặt qua nhìn ——
"Thì ra là anh." Cô bật thốt lên.
Tạ Tử Hiên cũng rất bất ngờ khi thấy cô ở đây: "Tần tiểu thư, đã lâu không gặp." Từ trước đến nay anh luôn tôn trọng phái nữ, chủ động đưa tay ra
muốn bắt tay với cô.
Tần Linh không nghĩ tới siêu cấp đại minh
tinh theo lời trong miệng đạo diễn, và Romeo người phụ nữ vừa nói kia,
lại có thể là Tạ Tử Hiên? Nếu biết chuyện này sớm một chút, hôm nay cô
tuyệt đối sẽ không đến đây.
Nhìn Tạ Tử Hiên duỗi bàn tay ra, cô cắn môi, gượng vươn tay ra chạm nhẹ với đối phương một cái rồi tách ra.
"Romeo, anh biết cô ta?" Người phụ nữ trung niên kia thật ra là người đại diện
của Tạ Tử Hiên, tất cả mọi người đều gọi cô là Vương tỷ.
Tạ Tử Hiên cười nói: "Cô ấy là em gái của Tần Tường, cũng chính là Nhị Tiểu Thư của Tần gia."
"Em gái của Tần tường?"Vương tỷ không mấy tin tưởng, nhìn lại Tần
Linh."Không phải chứ?Tôi biết Tần Tường, cô ấy là một đóa hoa dược giới
thượng lưu công nhận."
Tạ Tử Hiên nhạy bén nhận thấy từ trong ánh mắt Tần Linh lộ vẻ chán ghét.Đúng, chính là vẻ mặt này, lần đầu tiên
gặp cô anh cũng nhìn thấy. Anh vội ho khan một tiếng, muốn nói sang
chuyện khác.
Nhưng Tần Linh lại mở miệng nói trước."Thật không
biết xấu hổ, ông trời đúng là không công bằng, nếu để cho tôi có hoa
tươi nhà trước, nhất định tôi đây sẽ trồng cỏ dại làm nền."
Trong lời nói rõ ràng có chứa mùi thuốc súng, Vương tỷ biết mình nói sai,
nhưng cô từ trước đến giờ luôn được người khác ca tụng nên cũng không
chủ động nhận lỗi mà dặn dò Tạ Tử Hiên một câu: "Hôm nay công việc tương đối nhiều, cậu phải tranh thủ thời gian."
"Xin hỏi rốt cuộc các
người muốn chụp cái gì?"Tần Linh lần nữa cắt ngang lời của bọn họ. Trực
giác nói cho cô biết, cô cùng mỹ thiếu niên Tạ Tử Hiên đẹp đẽ yếu đuối ở chung một chỗ ghép lại sẽ vô cùng quái dị, hình tượng của cô tuyệt đối sẽ không tốt.
"Trước khi đến cô không đọc kịch bản sao?" Vương
tỷ cau mày hỏi, bảo trợ lý cầm lấy kịch bản: "Cô đọc nhanh lên một chút, Romeo chỉ có ba giờ để chup." Nói cách khác, chính là nói cho cô biết
không nên làm mất thời gian người khác.
Tần Linh kìm nén tức giận, nhận lấy kịch bản đọc mấy hàng, long mày chau lại thành một đường.
Đây là kịch bản rách nát gì? Nội dung là Tạ Tử Hiên đi trên đường, bị rất
nhiều cô gái thét lên đuổi theo, đột nhiên từ trong đám người xuất hiện
một bóng đen khôi ngô, chặn trước mặt tạ Tử Hiên , lộ ra một hàng răng
trắng, đáng thương nói: "Xin cậu gả cho tôi." Sau đó tạ Tử Hiên cười một tiếng rồi đưa ra "Phong tình vạn chủng". Trên màn hình xuất ra một hàng chữ —— thế giới Vạn Người Mê , giới tính không ranh giới.
Mà cái bóng đen "Dáng người khôi ngô" , không cần phải nói, đương nhiên chính là do cô diễn rồi.
Tạ Tử Hiên nhìn sắc mặt cô từ xanh đến đỏ, từ đỏ đến trắng, trong lòng
thầm biết không ổn, lời Mục Thần Nhất căn dặn trong điện thoại vẫn còn
vang bên tai.
Không nhìn sắc mặt của anh mà nói chuyện, Tần Linh
lạnh lùng bỏ kịch bản rơi trên đất: "Xin lỗi, tôi không thích hợp diễn
loại nhân vật sỉ nhục phụ nữ này." Cô liếc mắt, dùng ánh mắt khinh bỉ
nhìn Tạ Tử Hiên, gằn từng chữ một: "Thực sự sức quyến rũ của con người
là từ trong tâm phát ra từ khí chất, chứ không phải dựa vào việc hạ
thấp người khác để ca tụng nâng cao giá trị bản thân. Tôi rất nghi ngờ
vẻ bề ngoài cùng nhân phẩm của anh."
"Cái gì?"Thấy cô như thế nói năng không lễ độ, Vương tỷ giận tím mặt.
Nhưng Tần Linh vốn không định cho đối phương bất kỳ cơ hội tranh cãi nào, trực tiếp phẩy tay áo bỏ đi.
Thấy thế, Tạ Tử Hiên bỏ lại trong phòng một đám người đang kinh ngạc, vội chạy đuổi theo.
"Tần Linh, cô chờ một chút." Chân của anh dài, ở cửa lớn đã đuổi kịp cô.
Tần Linh cư xử lạnh nhạt, "Thế nào?Tạ tam thiếu còn có gì chỉ dạy?"
"Tôi rất xin lỗi chuyện kịch bản, bởi vì kịch bản không phải do tôi viết,
gần đây tôi tương đối bận, hôm nay trước khi đến trường quay tôi cũng
không có đọc qua. . . . . ."
"Đây chính là cách làm việc của
anh?"Cô châm chọc, "Tôi còn tưởng rằng Tạ tam thiếu là người rất yêu với công việc, người làm việc nghiêm túc chịu trách nhiệm, hôm nay xem ra
cũng như vậy thôi.Anh nhận thức với phụ nữ kém còn không bằng thằng cháu nhỏ nhà tôi."
Mặt Tạ Tử Hiên trầm xuống: "Cô đưa ra nhận xét về tôi có phải quá sớm không? Tôi đã nói xin lỗi rồi."
"Vì chuyện ngày hôm nay nói xin lỗi, anh xin lỗi vì thái độ về phụ nữ trước sau như một?" Tần Linh một lần nữa hỏi ngược lại.
Anh ôm cánh tay trước ngực, "Vóc dáng là yếu điểm của cô sao? Hình như cô vô cùng nhạy cảm khi thảo luận về vấn đề này?"
Cô oán hận nói: "Mỗi người đều có riêng tư của mình, điều tra sự riêng tư người khác không phải hành động có đạo đức ."
"Ồ? Phải không?Tôi nghe nói gần đây có người khắp nơi hỏi thăm lý lịch của tôi, không biết hành động có được xem là đạo đức?"
Tần Linh sắc mặt xanh rồi trắng, "Thân là nhân vật của công chúng vốn đã
đánh mất quyền riêng tư, anh nên sớm tự hiểu về việc này."
"Nếu
như không muốn bị người khác chạm vào yếu điểm, nên bắt đầu cố gắng cải
thiện bản thân, chứ không nên ngang ngược chỉ trích người khác." Muốn
cãi nhau?Tạ tam thiếu anh cũng không phải là kẻ không làm được gì.
Cô cắn chặt hàm răng, "Cảm ơn đã chỉ dạy, tôi nhất định sẽ vì phụ nữ trên thế giới giành tiếng nói."
"Vậy tôi mỏi mắt mong chờ? Có thể tận mắt thấy em gái voi nhỏ biến thành
công chúa thiên nga cũng là một chuyện kỳ diệu."Lúc sau miệng anh cay
độc hung ác , đừng tưởng rằng anh phong cách mà không tranh cãi cùng
người khác.
"Có thể thành công được lọt vào mắt xanh của nhược
chất mỹ thiếu niên quả là vinh hạnh của tôi, đến lúc đó còn phải xin Tạ
tam thiếu chỉ bảo." Cô bắt đầu giống như hiệp nữ cổ đại ôm cổ tay rút
kiếm."Hẹn gặp lại."
"Không tiễn."Tạ Tử Hiên đứng tại chỗ không di chuyển.
Nhược chất mỹ thiếu niên?Yếu điểm của cô có phải là trí tuệ không? Người phụ
nữ này chẳng lẽ trong miệng giấu một cái súng máy? Khiến cho quân địch
xác chết khắp nơi, không để cho bất kỳ người nào sống.
Đột nhiên
anh cười, Mục Thần Nhất quả thực nói không sai, chuẩn bị chiến tranh,
sớm phải có tính toán. Trong nháy mắt anh lại thật sự cùng Tần Linh đối chọi gay gắt.
Có thể nói anh cũng rất oan uổng, rốt cuộc thì anh lúc nào đắc tội Tần nhị tiểu thư, để cho cô chán ghét anh?