"Tử Hiên, khuya về nhà ăn cơm, có chuyện muốn nói với em." Âm thanh trầm ổn theo đầu bên kia điện thoại truyền đến.
Bên này Tạ Tử Hiên khẽ mỉm cười: "Anh hai, lại là Tam Đường Hội Thẩm(1) sao?"
" Trước bảy giờ tối nhất định phải trở lại.” Tạ Thiên Ngạo đã hạ tối hậu thư: “Không về hậu quả em tự gánh lấy."
"Không dám không dám, cho dù là Hồng Môn Yến (2) ta cũng sẽ nhất định chạy trở về." Tạ Tử Hiên đành cười cười đầu hàng.
Cúp điện thoại, Tạ Tử Hiên gác chân lên, tựa lưng lên ghế sa lon, tay cầm một ly rượu đỏ, thích ý xem bộ phim Nhật mới thuê về.
"Cuộc sống là cái gì? Chính là không biết. Chúng ta thân là người bình
thường, vĩnh viễn cũng không cách nào nắm giữ vận mệnh của mình, chỉ có
thể chờ đợi số mạng chi thần chăm sóc."
Trong ti vi,
người nam chính vốn đang yên lặng độc thoại, đáng tiếc lần nữa bị âm
thanh của chiếc điện thoại đột nhiên vang lên làm cắt đứt bầu không khí
này.
"Tiểu Tạ, đang bận cái gì?" Nhận điện thoại, không ngờ cư nhiên lại là giọng nam.
"Mục đại ca? Em đang xem một bộ phim Nhật mới, " Tạ Tử Hiên cười nói: “Hôm nay làm sao lại nghĩ đến mà gọi cho em đây?"
Mục Nhất Thần có chút chần chờ hỏi: " Gần đây, em có gặp qua Tần Linh sao?"
"Tần Linh?"
Cái tên này rất quen thuộc, đã nghe qua nơi nào? Chờ một chút, lần trước ở A Nhã. . . . .
"Anh nói Tần Linh có phải là người có dáng người cao, thân có chút mập mạp?"
"Đúng vậy" Mục Nhất Thần hỏi lại: "Em thật là đã gặp qua cô ấy?"
"Em nghĩ cứ xem là có gặp qua đi, cô ấy tới công ty chúng ta, là em giúp cô ấy là thẻ hội viên."
Hắn không nhớ rõ được Tần Linh, cũng không thể trách hắn sơ ý a, hắn cùng
với Mục Nhất Thần và Tần Tường mặc dù quen thuộc, nhưng cũng chỉ là tiếp xúc trên công việc, chưa từng biết qua người nhà của bọn họ, đối với
cái tên Tần Linh cũng chỉ là cái tên xa lạ, nếu không phải Mục Nhất Thần vừa nhắc tới, hắn cũng không cho rằng Tần Linh cùng Tần Tường có quan
hệ.
"Khó trách ngày đó nhìn thấy cô ấy lại cảm thấy có chút quen mắt, ngũ quan cô ấy cùng chị Tần có vài điểm giống nhau."
"Em. . . . . .Không có đắc tội gì với cô ấy chứ?" Mục Nhất Thần vừa hỏi, Tạ Tử Hiên liền cảm thấy không giải thích được.
"Đắc tội??? Cũng không có đi a!" Lần trước chẳng qua là tùy tiện hàn huyên
mấy câu mà thôi, mặc dù thái độ Tần Linh đối với hắn không giống như
những cô gái khác, vừa gặp hắn liền điên cuồng hay luống cuống như bọn
họ. Nhưng hắn xác thực, bản thân không hề có đắc tội gì với cô a. Nếu là về bản hợp đồng kia ít nhiều cũng có chút mùi vị lừa đảo coi như không
tính đi.
Hắn nhíu nhíu chân mày: "Là Tần Linh nói gì sao?"
"Con bé không nói gì, nhưng mấy ngày nay lại hỏi thăm chúng ta về tin tức
của em, cho nên Tần Tường bảo anh nói cho em biết một câu."
"Nói cái gì?"
"Chuẩn bị chiến tranh cho tốt đi.”
"A???"
Âm thanh Mục Nhất Thần mang theo chút ý cười: "Không quấy rầy em nữa, lần sau có cơ hội gặp mặt lại nói."
"Này! Đợi chút. . . . . ." Tạ Tử Hiên vội vàng kêu lên, nhưng điện thoại bên kia đã sớm ngắt máy mất rồi.
Hôm nay là ngày gì đây?
Đầu tiên là anh hai ra lệnh bắt hắn nhất định phải về nhà, sau lại bị người báo cho mình biết bên ngoài vô cớ có kẻ thù. Hắn làm người từ trước đến nay đều rất cẩn thận, nếu không làm sao có thể khiến cho đám ký giả kia ngay cả một nhược điểm nhỏ để viết cũng không có. Chẳng lẽ năm hạn bất
lợi, có vận xấu muốn phủ xuống trên người hắn?
Nhớ tới hắn khi
nhìn thấy Tần Linh, ấn tượng cũng không khắc sâu.Rốt cuộc hắn đã làm cái chuyện gì lại làm cho đối phương chán ghét đến như vậy, đến mức Mục đại ca tự mình điện thoại nhắc nhở hắn chuẩn bị chiến tranh?
Buồn cười, không, phải nói là dở khóc dở cười.
Xem ra hôm nay là đừng nghĩ tới được nghỉ ngơi. Nhìn bên ngoài cũng đã năm
giờ chiều rồi đi, trước tiên vẫn là về nhà xem đại ca phân phó gì thôi.
Phương châm của hắn từ trước đến giờ luôn là: thà phụ cả người trong
thiên hạ, nhưng tuyệt đối không được đắc tội với anh hai.
Ai bảo từ nhỏ đến lớn, anh hai chính là khắc tinh của hắn đây.
"Hello, các vị đã lâu không gặp?"
Tạ Tử Hiên thản nhiên đi vào nhà lớn của Tạ gia, quả nhiên nhìn thấy Hồng
Môn Yến trước mặt. Hai vị trưởng bối của Tạ gia, anh hai Tạ Thiên Ngạo,
chị hai Tạ Y Nỉ cùng em gái Tạ Bích Nhu tất cả đều đến đông đủ.
"Em trễ ba phút." Tạ thiên Ngạo đưa ngón trỏ ra, chỉ chỉ đồng hồ treo trên tường.
"Kẹt xe." Hắn vội vàng giải thích, thật là sợ anh hai luôn, cái người này
đối với thời gian vô cùng nghiêm ngặt, yêu cầu chuẩn mực vượt qua cả
đồng hồ Thụy Sĩ nổi tiếng. Làm tất cả các thương nhân muốn hợp tác cùng anh ấy đều âm thầm kêu khổ, bởi vì mỗi lần hẹn dùng cơm, vô luận bản
thân rất vội, đều phải tới trước chờ đợi, tuyệt không thể để người chờ
lâu một phút, nếu không anh ấy nhất định sẽ quay đầu rời đi.
"Tử Hiên, trước ngồi xuống ăn cơm đã." Vẫn là Tạ phu nhân hiểu rõ hắn nhất: "Cái người này bao lâu không trở về nhà, ngươi là mập hay gầy ta đều
không biết, chỉ có thể ngày ngày ở trong TV xem ngươi."
"Mẹ, bữa tối hôm nay ăn món gì a?" Hắn lộ ra bộ dáng như quỷ thèm ăn, chọc cho
Tạ phu nhân cười cười dùng chiếc đũa đánh vào hắn tay: "Thế nào càng lớn càng không có quy củ? Làm vịt quay cho con, lập tức sẽ bưng lên."
"Có là mẹ hiểu con nhất."
Hắn cười như gió xuân, phóng ra thần thái vạn người mê. Thấy vậy Tạ Y Nỉ
lặng lẽ nói nhỏ với Tạ Thiên Ngạo: "Anh hai xem anh ấy hiện tại bộ dạng
vui vẻ như vậy, vấn đề kia có phải nên cùng anh ấy nói rồi?"
"Có một số việc không phải muốn tránh là có thể tránh được."Tạ Thiên Ngạo lạnh lùng nói.
Một bàn cơm món ăn xung quanh hơn mười món, nhưng trừ Tạ Tử Hiên an ổn ăn,
thì những người khác ai cũng đều nhai kỹ nuốt chậm, tựa hồ như là có tâm sự.
"Ăn no." Tạ Tử Hiên miễn cưỡng nghiêng người dựa vào thành
ghế, cái tư thế này làmcho hắn cùng Tạ Thiên Ngạo đối diện, nhìn thẳng
vào mắt nhau.
"Anh hai, bây giờ nói chuyện đi? Xem mọi người
nhẫn thật là cực khổ a." Tạ gia cùng nhà khác không hề giống nhau. Ở các gia đình bình thương, nếu như trưởng bối còn khỏe mạnh, đương nhiên lời của trưởng bối cực kỳ có phân lượng. Nhưng tại Tạ gia thì lại ngược
lại, Tạ Ngư Đồng kể từ sáu năm trước sau khi đem vị trí chủ tịch tập
đoàn Trang Khải chuyển nhượng lại cho con trai lớn Tạ Thiên Ngạo, cũng
chưa từng hỏi tới chuyện của công ty, thậm chí trong nhà tất cả mọi việc cũng hoàn toàn giao cho con trai lớn phụ trách, hôm nay người đang nắm
quyền tại Tạ gia chính là Tạ Thiên Ngạo.
Tạ Thiên Ngạo búng tay, liền có người làm đưa lên cái khay đã sớm được chuẩn bị từ trước, trực
tiếp đưa tới trước mặt của Tạ Tử Hiên.
"Là vật gì?" Tạ Tử Hiên
thấy trong khay để một phong thư: "Không phải là Hữu Lạc Ảnh đem thư gửi về nhà đấy chứ?" Cũng chỉ là nói đùa, hắn đương nhiên biết chuyện không hề đơn giản như vậy. Phía trên phong thư là tiếng Nhật, vừa thấy trong
lòng hắn liền đã có biến. Đến khi lật phong thư lại nhìn thấy con dấu
màu đen được in ở phía sau, đôi mắt trong veo thoáng qua sương mờ nhàn
nhạt.
"Là tin của Hắc Vũ gia?" Hắn cũng không mở phong thư ra, mà đem nó ném trở về khay.
"Bọn họ lại muốn bày trò gì đây?"
"Bọn họ là đang đưa ra yêu cầu, chờ em về trả lời." Tạ Thiên Ngạo nhìn hắn.
"Còn muốn chờ em trả lời." Tạ Tử Hiên kêu rên hai tiếng: "Chỉ vì một phong thư nhàm chán như vậy liền đem em triệu hồi trở về?"
"Ta không muốn tìm phiền toái về cho Tạ gia." Tạ Thiên Ngạo nói: "Em tốt nhất cùng bọn họ kết thúc cho rõ ràng đi."
Tạ Tử Hiên hếch đuôi lông mày , "Anh hai mà cũng có lúc sợ người?"
"Nếu như chỉ là vì mình ta, ta không sợ, nhưng nhà Hắc Vũ là gia tộc hắc đạo có thế lực lớn nhất Nhật Bản, am hiểu nhất là mánh khoé ám sát, em nên
nhớ rõ ngoại trừ ta - người anh hai này, em còn có cha mẹ cùng các thân
tín bên ngoài."
Tạ Tử Hiên lớn tiếng thở dài một hơi: "Nói như vậy, em là nhất định phải trở về Nhật Bản một chuyến?"
(1) Tam Đường hội thẩm:
Đây là phiên tòa thời Trung Quốc cổ đại, nói về các chế độ giám sát. Trong
hệ thống chính trị thời phong kiến Trung Quốc, có một hệ thống quy chế
rất quan trọng, đối với giám sát cơ cấu quan lại và quan chức. Năm 221
trước công nguyên nước Tần sau khi tiêu diệt sáu nước, dưới hoàng đế
thiết lập ba cấp bậc quan lại quan trọng nhất, đó là Thừa Tướng, Thái
Úy, Ngự Sử Đại Phu, họp lại gọi là Tam công, Thừa Tướng nắm giữ việc
triều chính, Thái Úy nắm giữ việc quân sự, Ngự Sử Đại Phu nắm giữ việc
giám sát. Hệ thống này đặt nền tảng cơ bản của chính trị quan liêu Trung Quốc suốt hai ngàn năm tuổi. Nhà Hán kế thừa nước Tần, cơ cấu giám sát
gọi là Ngự Sử Đài, quan trên là Ngự Sử Đại Phu. Đời Đường cơ cấu bên
trong giám sát hình thành chế độ tam viện chặt chẽ, chế độ giám sát còn
có một đặc điểm là Ngự Sử tham gia xét xử tư pháp, những vụ án quan
trọng hoàng đế theo quy tắc chiếu xuống Hình Bộ, Ngự Sử Đài, Đại Lý Tự
đồng xử”, hệ thống này tiếp tục đến đời nhà Minh – Thanh, được gọi là
“Tam đường hội thẩm”. Nhà Minh đổi Ngự Sử Đài thành Đô Sát Viện, cùng
với Hình Bộ, Đại Lý Tự hợp thành “Tam Pháp Ti”, là cơ quan xét xử tối
cao, thường là “Tam Pháp Ti” tham gia xét xử. Tam ti hội thẩm, thường
gọi là “Tam đường hội thẩm”.
(2) Hồng Môn Yến: Trong văn hóa
Trung Quốc, thuật ngữ Hồng Môn Yến được sử dụng theo nghĩa bóng để chỉ
một cái bẫy hay một tình huống vui vẻ nhưng trong thực tế lại nguy hiểm