Tạ Tử Hiên dừng xe trước cổng lớn Tần gia đợi rất lâu mà vẫn không nhìn
thấy Tần Linh xuất hiện, nghĩ cô ngủ quên trong phòng liền gọi điện
thoại, nhưng vẫn không có người nghe. Cuối cùng hắn đành phải gọi điện
thoại cho Tần Tường, nhờ chị ấy qua phòng xem Tần Linh thế nào rồi.
Không nghĩ rằng khi Tần Tường qua phòng của Tần Linh, thấy được đèn phòng của cô vẫn còn sáng, trên giường một đống quần áo lẫn lộn, nhưng lại không
thấy người đâu cả. Tần Tường cũng không làm kinh động đến ba mẹ, chỉ nói cho Tử Hiên đang chờ đợi bên ngoài cửa nhà.
Tử Hiên vốn nghĩ rằng Tần Linh bởi vì nụ hôn lúc ban ngày cùng cuộc nói chuyện ban
nãy nên trong lòng có vướng mắc không muốn gặp hắn, lại không ngờ đến
được, Tần Linh thế mà lại mất tích.
"Cô ấy không có để lại tờ giấy nào sao?"
"Không có." Tần Tường cũng rất là rõ tính khí của em gái mình: "Con bé ấy từ
trước đến giờ chỉ cần nghĩ đến cái gì nghĩ, muốn làm cái gì đều phải làm cho bằng được."
"Cô ấy bình thường nếu ra ngoài vào buổi tối sẽ đi đến những nơi nào?"
"Trong nhà chị mọi người đều rất yêu ngủ, ít khi thức đêm." Khả năng này này từ đầu đã liền bị Tần tường hủy bỏ.
Cô ấy sẽ đi nơi nào đây? Tạ Tử Hiên thật sự không nghĩ ra được lý do vì sao Tần Linh lại đột nhiên mất tích.
Lúc này, điện thoại lại vang lên, thấy được dãy số trên màn hình hắn nheo mắt lại, đây là một cuộc gọi từ Nhật Bản.
Hắn suy ngẫm chút lát rồi liền nghe điện thoại, đổi sang tiếng Nhật mà nói: "Này, có chuyện gì?" Không cần bất kỳ lời khách sáo hay hàn huyên nào,
hắn liền đi thẳng vào vấn đề: "Tôi không nghĩ còn có cái gì để nói
chuyện cùng ông."
"Cái nha đầu đang trong tay ta là người ngươi
muốn." Âm thanh già nua uy nghiêm mà trầm thấp từ trong điện thoại
truyền đến làm cho người nghe phải kính sợ: "Nếu như ngươi còn muốn thấy cô ta còn sống thì ta cho ngươi hai mươi tư tiếng đồng hồ, ta ở đây chờ ngươi."
Điện thoại đã tắt máy, Tạ Tử Hiên cũng không nói thêm câu gì.
"Làm sao vậy?" Tần Tường không có nghe được cuộc nói chuyện của đầu dây bên
kia, nhưng mà thấy được vẻ măt của hắn khi vừa tiếp cuộc điện thoại này
liền thay đổi.
Tạ Tử Hiên trầm mặc một lát rồi nâng tầm mắt
lên: "Chị Tần, em cam đoan với chị nhất định sẽ đem Tiểu Linh bình an
trở về, nhưng mà mấy ngày này cảm phiền chị tạm thời giữ bí mật với hai
bác trong nhà, em không muốn làm cho bọn họ quá lo lắng."
"Đã xảy ra chuyện gì sao?" Tần Tường cảm thấy có điềm xấu ở đây.
"Em sẽ xử lý, xin hãy tin tưởng em."
Trên mặt của hắn chưa bao giờ xuất hiện qua vẻ mặt kiên quyết cùng uy nghiêm như vậy, loại khí thế này cho Tần Tường có cảm giác lạ lẫm, giống như
chỉ trong chốc lát liền thay đổi thành một người khác. Ánh mặt trời, nhỏ bé và yếu ớt, hoạt bát, những từ ngữ này trong nháy mắt đều biến mất
hết thảy.
Sau khi để Tần Tường vào nhà, Tạ Tử Hiên lập tức
gọi điện thoại cho Tạ Thiên Ngạo, mặc kệ đối phương có phải còn đang
trong nửa mê nửa tỉnh, hắn nói thẳng: "Anh hai, Hắc Vũ gia đã cùng em
tuyên chiến rồi, em cần sự trợ giúp của anh."
"Đã biết, anh
đã nói qua với Hàn Tuấn, hắn đáp ứng sẽ toàn lực hỗ trợ." Âm thanh không mang chút cảm tình nào, nhưng lại có thể khiến cho Tạ Tử Hiên lập tức
trầm ổn bình tĩnh trở lại.
"Tốt, em liền đi đến chỗ của anh."
Đột nhiên, Tử Hiên lờ mờ nhớ đến đoạn văn ngày hôm đó ——
Cuộc sống là cái gì? Chính là không biết. Chúng ta, thân là người bình
thường, vĩnh viễn cũng không cách nào nắm giữ vận mệnh của mình, chỉ có
thể chờ đợi vận mệnh đến chiếu cố.
Dỡ xuống bên ngoài được bao bọc tinh xảo, bỏ đi cái thân phận Tam thiếu vạn người mê kia,
cái thân thế như mê người này của hắn sắp phải bước chân vào mê trận,
trần trụi mà đứng dưới ánh mặt trời, cùng chờ đợi vận mệnh lại một lần
đến mà chiếu cố.
"Cái này là em kiên trì chấp nhận hậu quả
khi xuất đầu lộ diện." Tạ Thiên Ngạo lạnh lùng nói, thuốc lá nơi ngón
giữa nhẹ nhàng đung đưa: "Hắc Vũ gia tạm thời chắc có lẽ sẽ không đụng
đến cô bé kia, cái bọn họ muốn chính là câu trả lời của em, đã chuẩn bị
như thế nào rồi?"
"Sáng mai em sẽ đi Nhật Bản." Tạ Tử Hiên khẳng định nói: "Sau đó sẽ trực tiếp giáp mặt đàm phán cùng lão già nhà Hắc Vũ."
"Đàm phán như thế nào? Trong lòng em có quyết định sao? Vạn nhất không thể
đồng ý thì sao đây? Em là muốn hi sinh tính mạng của cô bé kia?"
"Không!" Tạ Tử Hiên có chút kích động. Hắn tuyệt đối sẽ không để cho Tần linh lại bị thương tổn một điểm nào!
Không có một người con gái nào giống như cô có thể tác động đến tâm tình của
hắn như vậy. Cùng cô cãi nhau, cùng cô tranh đấu hơn thua, cùng cô đánh
cuộc, cơ hồ đã trở thành những tình tiết trong sinh hoạt hằng ngày của
hắn rồi cũng không cách nào quên đi được. Mỗi cái nhăn mày mỗi một nụ
cười của cô, sự mẫn cảm cô, cô dễ dàng bị tổn thương, sự kiên cường cùng cố chấp của cô, trong lúc vô hình đã chiêm hết lòng của hắn rồi.
Hắn tuyệt đối sẽ không để cho Tần linh lại bị thương tổn một điểm nào!
__________________
Tần Linh bị bịt mắt một lúc sau đã thanh tỉnh rồi, nhưng toàn thân lại bị
trói cùng tầm mắt đã bị che khuất, cho nên cô biết dù mình phản kháng
cũng vô ích, ban đầu cũng hoảng sợ nhưng thời gian dần qua cũng đã trấn
định lại rồi, cô tỉnh táo mà phân tích hoàn cảnh của bản thân. Xung
quanh vẫn một mực lắc lư, hiển nhiên là cô đang ở trong xe. Ngẫu nhiên
có thể nghe được tiếng người đang nói chuyện, là nam nhân, lại nói tiếng Nhật? Có ba âm thanh khác nhau, nói cách khác bắt cóc cô có ít nhất là
ba người. Ở tình thế thế này, cô lại càng không thể tùy tiện phản kháng.
Xe không biết chạy được bao lâu, rốt cuộc cũng ngừng lại. Cô bị người vác
qua bờ vai, cảm giác bị treo ngược vô cùng khó chịu, nhưng cô lại không
muốn làm cho đối phương phát hiện mình đã tỉnh lại, chỉ đành âm thầm cắn răng nhịn xuống.
Cô cảm giác được mình được đưa đến một cái phòng, tiếp theo lại nghe thấy tiếng của nữ nhân, thanh âm nghe rất
lạnh, giống như là đang hạ mệnh lệnh xuống, một giây sau cô được tháo
bịt mắt xuống. Lúc thấy được ánh sáng, cô cũng quên mình muốn nhắm mắt
lại để giả bộ hôn mê, cứ vậy giương mắt mà nhìn liền thấy được mấy người đứng ở trước mặt mình.
Tổng cộng có ba nam nhân mặc đồ đen, tất cả đều cao lớn khôi ngô, đeo kính râm, bộ dạng cùng mấy đại ca xã
hội đen trên TV giống nhau. Đứng giữa ba người là nữ nhân kia, cũng là
một thân đồ đen. Không biết là trời sinh, hay là bởi vì ngọn đèn, mà làn da của cô ta có điểm trong suốt, đôi tròng mắt kia giống như pha lê
nhìn qua trong trẻo mà lạnh lùng, đẹp đến người thường khó ai sáng được.
"Tôi là Hắc Vũ rộng Quảng Mỹ." Mỹ nữ mở miệng phát ra tiếng Trung chuẩn, lại mang theo vài phần âm hưởng của dị quốc: "Tần tiểu thư, thật có lỗi
đành phải để cô chịu ủy khuất vài ngày rồi."
"Người Nhật
Bản?" Phản ứng đầu tiên của cô là, chị cùng anh rễ có khả năng ở Nhật
Bản trêu phải người: "Anh rể tôi cùng các người có đụng chạm gì sao?"
"Tôi không biết anh rể của cô, chúng ta mời cô tới là vì những chuyện khác."
"Mời?" Tần Linh cười lạnh nói: "Sau khi hạ thuốc mê, trói tay buộc chân bắt
cóc đem đến nơi đây, người Nhật Bản các người gọi thế này là mời sao?
Đây chính là cái đạo đãi khách mà các ngươi tự nhận là lễ nghi chi
bang?"
"Tôi có thể giúp cô cởi trói, nhưng mà cô phải cam
đoan không được chạy trốn." Đồng tử trong mắt của Hắc Vũ Quảng Mỹ tựa
hồ có ánh sáng lưu động, mang theo sức quyến rũ khiếp người.
Tần Linh vẫn có điểm không rõ: "Các người bắt tôi không phải là vì tiền?"
Hắc Vũ Quảng Mỹ khóe miệng lộ vẻ trào phúng nhàn nhạt: "Hắc Vũ gia chúng
tôi tuy rằng không phải là đại tài phiệt đứng số một số hai, nhưng cũng
có đủ tài chính để mua mấy cái xí nghiệp của Tần thị."
"Vậy các người bắt cóc tôi để làm gì?" Cô càng nghe càng hồ đồ.
"Vì một người." Âm thanh lành lạnh tựa như là chán ghét vậy, làm cho cuộc
nói chuyện dừng tại ở đây: "Đợi hắn đến cô có thể rời đi."
"Hắn? Cô rút cuộc là muốn nói đến người nào?" Tần Linh lớn tiếng hô hào, lại
chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng dáng của đối phương biến mất ở ngoài cửa.
Chán chường mà ngồi xuống dưới đất, đưa mắt nhìn bố trí bốn phía, đây là một gian phòng điển hình kiểu Nhật.
Cô hiện tại cũng không biết rõ mình đang ở nơi nào? Bố mẹ cùng chị đã được cô bị người bắt cóc sao? Còn có Tạ Tử Hiên, đêm đó hắn không thấy được
cô liệu có sốt ruột không?
Trong phòng trống rỗng cũng chỉ
có một mình cô, tai nạn đến đột nhiên, khó có thể đoán trước được tương
lai thế nào, biến đổi lớn như vậy làm cho cô không cách nào thừa nhận
được, liền co rúc ở một góc trong phòng, đem môi dưới cắn đến bật máu,
một viên nước mắt vừa tròn vừa lớn lăn xuống, rơi trên mặt đất vỡ thành
vô số mảnh.