Mộ Vân Long quất roi thúc ngựa, hận không thể lập tức đứng ở trước mặt
Đàm Tiểu Hâm, gắt gao ôm nàng, một giải pháp cho sự giày vò ngày ngày
thiêu đốt hắn.
Vừa xong cửa động, lập tức cảm thấy tình hình có
chút không thích hợp. Bên ngoài cửa động rất hỗn độn, mà hòn đá ở cửa
động bên trong vỡ vụn, phút chốc, hắn chạy như điên vào trong động.
Hâm Nhi! Hắn giờ phút này trong lòng chỉ có nàng!
Trong động một mảnh hỗn độn, chỗ nào cũng là dấu vết đã qua đánh nhau.
Xung quanh không có một tiếng động của nàng, tĩnh lặng đến dọa người, tâm
tình vốn nóng bỏng của Mộ Vân Long đang dần dần rét run, cả người không
khỏi khẽ run, mà ở trong nội động không chỉ có hòn đá bị đập vỡ, còn có
một cái giầy, hắn điên cuồng chạy tới, nắm chặt nó trong tay.
Nhìn giầy, nhớ tới ngày trước còn nắm bàn chân nhỏ của nàng trong tay, mà nay……
Vì sao trên giày lại có máu? Mộ Vân Long thiếu chút nữa thì ngã xuống.
Nàng làm sao vậy, bị người ta bắt đi sao! Hay là bị người giết! Không!
Không! Không có khả năng, không thể! Không thể! Ta không muốn nàng phải
chết! Trái tim hắn tan nát, không! Không có khả năng! Vết máu trong động cũng không lớn.
Là ai có thể đến đây đột kích nàng, ộng này hình như cũng không có quá nhiều người biết đến, biết đến chỉ có……
Mộ Vân Long ở trong lòng tính toán, ánh mắt xa xăm, tạm thời gạt những nghi ngờ này sang một bên.
Ôm chiếc giày của Đàm Tiểu Hâm vào trong lòng, thống khổ nhắm mắt, rồi lại trợn mắt, vẻ mặt bình tĩnh đến đáng sợ, mặc kệ là kẻ nào, chỉ cần ngươi dám làm Hâm Nhi của ta bị thương một chút, nhất định phải trả lại ngươi gấp trăm lần.
Chạy như bay ở trên ngựa Mộ Vân Long không che giấu được nỗi thống khổ trong lòng, trên mặt tất cả đều là tự trách và hối hận.
Không biết Hâm Nhi hiện tại ở nơi nào, không biết nàng có bị thương hay
không, nhớ đến vết máu trên giày, toàn thân không khống chế được mà run
run.
Nhớ ngày ấy hắn quyết tuyệt không quay đầu rời đi, hắn hận
không thể giết chết mình, vậy nên hôm nay mới đau đớn như thế, nếu ngày
ấy hắn mạnh mẽ mang nàng đi, có lẽ sẽ không có cảnh tượng này. Chỉ là
tất cả đã quá muộn, Hâm Nhi đã mất tích.
Hâm Nhi, xin lỗi nàng!
Hâm Nhi, nàng ở đâu!
Hâm Nhi, ta van nàng, nàng nhất định phải chờ ta, nhất định! Bất tri bất giác, hai hàng nước mắt theo gió mà bay đi……
Mỗi ngày, Mộ Vân Long đều canh giữ trong đại đường, đợi người hồi báo, mà nàng lại giống như bốc hơi, không có một chút tin tức.
Liên tiếp mấy ngày sau, Mộ Vân Long tính tình càng ngày càng tệ, động một
cái là nổi trận lôi đình, ai cũng không dám tiếp cận hắn. Hắn mất đi sự
trấn định ngày xưa, trở nên cáu kỉnh và không hợp tình người.
Để
cho bản thân cả ngày say rượu, mặc kệ mọi việc trong nhà, ngay cả mấy
lần Trần đại nhân phái người tới cửa mời hắn qua phủ bàn việc cũng không đi. Say rồi lại đạp phá đồ đạc trong Tàng Nguyệt Các, mệt mỏi thì ngủ,
tỉnh lại uống rượu, say lại đạp phá đồ, cứ như vậy, tra tấn bản thân
không ra hình người.
“Ca ca,” – Mộ Vân Thường không dự đoán được
ca ca luôn trấn định tự nhiên thành người đa tình như vậy, nhìn vẻ mặt
hắn tiều tụy, đau lòng không lời nào có thể diễn tả được.
” Duyệt ca ca, ngươi nhanh đi Hải Hối Đường tìm đệ đệ của ta trời về đi.” –
người trong nhà quá ít, chỉ có kêu Duyệt ca ca yêu quý của nàng hoàn
thành nhiệm vụ này. Không biết, có thể gặp nguy hiểm hay không. Mà nàng
hiện tại phải độc lập làm việc, không thể làm cho Phong Vân Bảo lại hỗn
loạn.
Đàm Tiểu Hâm à Đàm Tiểu Hâm, ngươi ở nơi nào, ngươi mau
xuất hiện đi, ta không bao giờ đấu võ mồm với ngươi nữa, ngươi xem ngươi tra tấn ca ca thật là thảm.
Nhìn những ngọn núi ẩn sau những đám mây, Mộ Vân Thường lần này thật sự hy vọng Đàm Tiểu Hâm bình an trở lại Phong Vân Bảo, trở lại bên cạnh ca ca.