Bởi vì có người hài hước như Viên Hiểu Dật gia nhập, nhà Cristina trong
nháy mắt tràn đầy không khí náo nhiệt vui vẻ. Tô Ninh ngồi trong góc
sopha, yên lặng nghe mấy anh chị lớn hơn cô mười mấy tuổi nói chuyện
phiếm. Cô có thể cảm nhận được cảm tình sâu nặng của bọn họ, nghe họ
trêu chọc lẫn nhau còn mang theo nồng đậm quan tâm, Tô Ninh đột nhiên
cảm thấy thị trưởng thật hạnh phúc khi có vài người bạn bè như vậy.
Nhưng mà, có lẽ do tuổi tác cách biệt, dù chị Cristina luôn chiếu cố Tô Ninh, cô vẫn như trước dung nhập không vào chủ đề của các nàng. Trên mặt Tô
Ninh vẫn cười ấm áp, nhưng trong lòng lại nghĩ nếu như có Tiêu Ý Hàn ở
đây thì tốt rồi.
Trong lúc trò chuyện, Cristina vẫn dịu dàng ngồi bên cạnh Trương Trí, ngẫu nhiên chen vào hai ba câu nói, càng nhiều về
sau là chăm chú lắng nghe. Khi Trương Trí chậm rãi nói về công việc của
hắn, Cristina sẽ rất chân thành nghiêng đầu nhìn hắn, trong mắt tràn đầy hạnh phúc còn mang theo chút ngưỡng mộ.
Đây mới thực sự là yêu a? Tô Ninh trong lòng nghĩ…
Nghe mấy người bọn họ nói chuyện, Tô Ninh mới hiểu rõ, thì ra công việc của
Trương Trí là bên khảo sát địa chất, bởi vì công việc mới khiến cho hắn
cùng Cristina yêu xa nhiều năm như vậy. Vì hắn không thể ở cố định tại
một thành thị, thường thường sẽ đi công tác ở rất xa, thậm chí có khi
đến những nơi hoang tàn vắng vẻ… người đàn ông này giữa tình yêu và sự
nghiệp đã lựa chọn sự nghiệp của hắn, may mắn chính là hắn gặp một người vô cùng si tình như Cristina. Tô Ninh không cách nào tưởng tượng được
phụ nữ phải như thế nào mới có thể vì một người đàn ông mà bỏ ra 10 năm ? Hơn nữa còn là khi hắn không có ở bên cạnh, không thấy được mặt
nhau,…Tô Ninh gần như không còn nghe thấy tiếng huyên náo của mọi người
nữa, cô đang mải miết nghĩ đến sự si tình của chị Cristina, là phải yêu
rất sâu nặng mới có thể làm được như thế sao?
Đồng hồ chỉ 5 giờ 20, không biết Cristina rời khỏi phòng khách khi nào, lúc này nàng đã mời mọi người đến phòng ăn.
Mọi người ngồi xuống rồi, Tô Ninh nhìn Cristina đang giúp cô kéo ghế ra, ôn nhu cười.
“Ninh Ninh, em cứ thoải mái đi a, đều không có người ngoài. Hàn khoảng 8 giờ
hơn có thể tới, nàng đi yến tiệc xã giao, chúng ta sẽ không đợi nàng ăn
cơm.”
Cristina sợ Ninh Ninh không được tự nhiên nên lên tiếng dặn dò.
Tô Ninh mỉm cười gật đầu, cô không phải không tự nhiên, chỉ là cảm thấy
mình thiệt tình chen miệng không lọt vào được chủ đề của bọn họ, hơn nữa bình thường cô vốn là người yêu thích yên tĩnh, rất ít lời.
Trong bữa tiệc, bởi vì chịu không nổi Viên Hiểu Dật cùng Trương Trí diễn
thuyết, Tô Ninh uống không ít rượu đỏ, trừ cô và Cristina uống rượu đỏ,
ba người kia uống toàn rượu đế. Tô Ninh nhìn về phía bạn gái của Viên
Hiểu Dật – chị Lam, cô thật không nghĩ tới bề ngoài nhìn chị ấy ôn nhu
yếu ớt mà khi rượu vào rồi lại trở nên hào sảng, còn nói nhiều hơn…
Bữa cơm này ăn thật lâu, trên bàn cơm món ăn gần như không ai động đậy, mà
ba người kia đã uống xong hai chai rượu đế. Tô Ninh ngồi tê trên ghế,
thỉnh thoảng nhìn đồng hồ, đã qua 8 giờ, thị trưởng còn chưa tới.
“Các ngươi đừng uống nữa , uống nhiều quá tổn hại cơ thể lắm “. Cristina
bưng một mâm đựng trái cây đặt ở trên bàn, nàng xiên một miếng dưa hấu
đưa cho Tô Ninh, hướng về phía mấy người kia nói ra.
“Như thế nào ? quán bar của ta cũng không ảnh hưởng đến nhà của ngươi, còn không cho uống rượu a?” Viên Hiểu Dật một tay khoát lên vai Trương Trí, trong tay loạng choạng nắm ly rượu, lớn miệng kháng nghị nói.
Cristina bất đắc dĩ nhếch miệng, không có nói tiếp.
“A a a…. Ta biết rồi, ngươi có phải hay không sợ chúng ta đem chồng ngươi
uống nhiều quá, chậm trễ các ngươi…” Nói đến đây Viên Hiểu Dật cố ý dừng lại, trên mặt lộ ra nụ cười xấu xa, còn nói:”Chậm trễ các ngươi làm
việc a?” Nói dứt lời nàng cười lên ha hả, cụng ly với Trương Trí rồi
ngửa cổ uống hết hơn phân nửa.
“Ha ha, không có việc gì cứ uống nhiều, gì cũng không chậm trễ.” Mặt Trương Trí đỏ cả lên, tràn đầy tin tưởng trả lời.
“Các ngươi có thể hay không chú ý một chút ngôn từ, ở đây còn có sinh viên a”. Cristina liếc mắt, cố ý nghiêm túc nói.
Đang lúc mấy người náo loạn, trong phòng khách vang lên chuông điện thoại di động, Cristina đi ra nghe. Tô Ninh nhìn đồng hồ, cô nghĩ cú điện thoại
này chắc là thị trưởng gọi tới.
Lát sau, Cristina cầm điện thoại
đi vào,nàng nhìn Tô Ninh nói:” Hàn nói bây giờ có chuyện không có ra về
được, kêu ta cùng mọi người xin lỗi một tiếng”.
Tô Ninh nhàn nhạt cười không nói gì, bưng ly rượu lên lại uống thêm ngụm rượu đỏ.
10 giờ tối, mọi người chiến đấu ở khắp chiến trường, từ phòng ăn đến phòng khách , tiệc rượu vẫn chưa chấm dứt. Trương Trí cùng Viên Hiểu Dật ngồi trên mặt đất đang kịch liệt chơi đoán số.
“Ngươi không quản lý Dật công tử của ngươi a?” Cristina ngồi trên ghế salon, liếc nhìn hai người kia rồi nói với Lam.
Lam mắt say lờ đờ mông lung nhìn Cristina, cặp môi đỏ mọng hé mở phun ra
mấy chữ:”Kỳ thật ta cũng muốn tiếp tục uống…” Nàng lấy tay chống cằm,
còn nói:” nhưng ta sợ hai người chúng ta đều say, không thể quay trở về
nhà a…”
Cristina cắn cắn môi, rất không có hình tượng liếc mắt nhìn Lam.
Tô Ninh cũng say, cô tựa ở sopha, mí mắt giống như muốn sụp xuống, khiến
cô cứ hết díp mắt rồi lại mở ra rồi lại díp mắt. Lúc này điện thoại của
cô vang lên, nghe thấy tiếng động, Tô Ninh lập tức giật mình, bò khỏi
ghế salon.
Trên màn hình điện thoại di động hiển thị tin nhắn thị trưởng :” Ninh Ninh, bởi vì có chuyện khẩn cấp phải xử lý, thật xin lỗi đêm nay tôi không thể qua đó. Chơi vui vẻ không? Ngày mai còn đi học
không cần phải ở chơi quá muộn, sớm một chút về nhà ngủ. Hàn…”
Tô Ninh cầm điện thoại, sững sờ đọc mấy lần,”Chuyện khẩn cấp”,”Thật xin
lỗi”,”Chơi vui vẻ không?” trong đầu cô không ngừng bay bay mấy câu nói
đó, đáy lòng cảm giác mất mác trong nháy mắt tràn ngập đi lên, nàng lại
không tới?
“Làm sao vậy? Ninh Ninh….” Cristina đi đến bên người Tô Ninh, nắm cả hai vai của cô mà hỏi.
Tô Ninh khép lại điện thoại, cười nói với chị Cristina :” Em không sao,
Hàn nói buổi tối không thể tới đây, kêu em sớm về phòng ngủ”
Cristina nhìn đồng hồ, nói:”Nàng thường xuyên như vậy , em mệt không?” Cristina
nhìn về phía mấy người vẫn đang náo kia, nói:” Đi thôi, chị đưa em đến
nhà, không biết bọn họ còn muốn náo bao lâu nữa?” nói rồi Cristina đi
vào phòng mặc thêm áo.
Không đợi Cristina mặc xong, chuông cửa
vang lên. Tô Ninh dừng lại động tác mặc áo khoác, thấy Trương Trí đứng
dậy loạng choạng đi mở cửa.
Cửa mở ra liền truyền đến một loạt
tiếng Anh, Vicky mang theo túi bước nhanh đến. Nàng thấy người mở cửa là Trương Trí đầu tiên là sững sờ, nói một nửa liền ngừng lại.
Tô Ninh trông thấy người tới, cô hơi nhíu mày, cũng không nhìn nữa, quay đầu cẩn thận mặc áo.
“Vicky?”Cristina đi ra phòng ngủ trông thấy người ngoài cửa, có một chút giật mình. Nàng bước nhanh đi đến trước, đỡ Trương Trí đã uống đến mức đứng không vững, rồi dẫn Vicky vào nhà.
“Ngươi trước ngồi ở đây, ta đưa Ninh Ninh về nhà, lập tức sẽ trở lại.”Cristina lôi kéo Vicky để nàng ngồi ở trên ghế salon.
Vicky gật gật đầu, nàng nhìn qua Tô Ninh. Tô Ninh vừa vặn cũng ngẩng đầu, lơ
đãng va chạm ánh mắt có chút sắc bén của Vicky, cô không kiêu ngạo cũng
không siểm nịnh, cười nhẹ với Vicky một cái, rồi theo Cristina ra ngoài.
Cửa vừa đóng, Tô Ninh thu hồi nụ cười trên mặt. Cô nghĩ Vicky có hơi cao
ngạo, như có vẻ ” tại sao ngươi lại ở trong này?”, tâm tình liền thêm
khó chịu, cô oán niệm nghĩ, lúc này cũng không biết thị trưởng đang làm
gì?
Cristina đưa Tô Ninh đến nhà, nhìn cô vào cửa, tiến lên ôm Tô Ninh một cái, dặn dò cô vài câu liền đi trở về.
Tô Ninh đóng cửa, trong phòng một mảnh tối đen như mực chỉ có ngoài cửa sổ xuyên qua chút ít ánh sáng đèn đường. Cô không có mở đèn, lò mò đi vào
phòng ngủ, ném mình trên mặt giường lớn. Khi cô đem đầu vùi vào chăn
mền, Tô Ninh hít sâu một hơi, trong này có khí tức của thị trưởng, cô
lưu luyến ôm chặt chăn mền. Say rượu nên trong đầu hơi loạn, vốn định
nhân cơ hội hôm nay có thể nói chuyện rõ ràng với thị trưởng, nhưng mà
ngay cả mặt của thị trưởng cô còn không nhìn thấy..
Cô nên làm
sao bây giờ? Tô Ninh không thể khống chế nghĩ, đêm nay một mình tiếp xúc bạn bè của thị trưởng, đều là những người rất có năng lực, nhìn lại
mình, cô không khỏi cảm thấy tự ti. Cô rất muốn đem những ý nghĩ hỗn
loạn này đuổi ra khỏi đầu. Cô cũng muốn có người đến giúp mình, cô muốn
hỏi một chút, đến tột cùng cô phải làm gì? Cô cùng thị trưởng làm thế
nào để tốt hơn đây ?
Tô Ninh vùng vẫy hơn nửa canh giờ, cô lấy
điện thoại di động ra tìm số thị trưởng. Cô nghĩ không thể chuyện gì
cũng giấu ở trong lòng, cô rất cần thị trưởng an ủi, cần thị trưởng làm
điểm dựa, cho cô ấm áp…
Nghĩ tới những thứ này, Tô Ninh không
chút do dự nhấn xuống phím gọi, cô cẩn thận đặt điện thoại bên tai. Quen biết thị trưởng lâu như vậy, đây là lần đầu tiên cô gọi đến số này
trong đêm khuya. Trên thực tế đều là thị trưởng gọi cho cô, bởi vì sợ
ảnh hưởng công tác của thị trưởng, cô rất ít chủ động gọi đi.
Chuông điện thoại di động vang lên đã lâu, vẫn không ai tiếp nghe.
Nếu như vừa rồi Tô Ninh chỉ là muốn cùng thị trưởng trò chuyện, nhưng điện
thoại không ai tiếp nghe, lúc này cảm giác đó càng thêm mãnh liệt. Tô
Ninh dùng 10 phút, gọi cho thị trưởng 3 lần. Lần thứ ba di động vang
lên:” chào ngài, điện thoại ngài gọi tạm thời không ai nghe máy, xin gọi lại sau” , Tô Ninh không có khí lực, cô nhìn điện thoại tự an ủi ” có
lẽ thị trưởng bận rộn nhiều việc, có lẽ nàng không mang theo điện thoại
cá nhân bên người…”
Tô Ninh ném đi điện thoại, một lần nữa cuộn
rút trên giường, trong đầu suy nghĩ rất nhiều chuyện rối loạn, cuối cùng vì ảnh hưởng của rượu, bất tri bất giác liền ngủ mất…