“Tiểu Dật, ngươi cũng trở về đi thôi, thuận đường chở bọn họ về nhà” Tiêu Ý Hàn
thấy ba người cứ giành nhau, liền hướng về phía Viên Hiểu Dật nói ra.
“Được, ta đi phòng bên cạnh chào Cristina.” Viên Hiểu Dật đáp ứng rồi đứng dậy đi ra ngoài.
“Ta kêu bạn ta lái xe đưa các ngươi trở về, đây là phòng bệnh VIP buổi tối
không cho phép lưu lại nhiều người”. Tiêu Ý Hàn đứng trước ba người nói.
Ba người nghe xong Tiêu Ý Hàn nói, không dám phản bác, lại có chút ít do
dự, bọn họ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, rồi lại lo lắng nhìn một chút
Tô Ninh đang ngủ say trên giường.
“Bạn của ta trước đó xảy ra tai nạn nhỏ đang ở phòng bệnh bên cạnh, cho nên đêm nay ta sẽ không rời đi, có ta ở đây trông chừng Ninh Ninh, các ngươi vẫn không yên tâm sao?”
Tiêu Ý Hàn nghiêm túc nói với Tô ba ba và bà nội.
“Ừ, không có,
vậy thì phiền ngươi.” Tô Khải Hồng đứng lên, hắn vừa lắc đầu, vừa kéo
Phương Đào đang đứng trơ ra bên cạnh, rồi qua bên kia giường đỡ bà nội
đứng lên.
Tiêu Ý Hàn cùng bọn họ đi ra phòng bệnh, ghé qua phòng
Vicky, nàng dùng ngón tay nhẹ nhàng gõ hai cái lên cửa, rồi không ngừng
bước, đi về phía thang máy.
Mấy người dừng ở trước thang máy,
Tiêu Ý Hàn nhấn nút đi xuống, rồi đứng qua một bên. Lúc này Viên Hiểu
Dật cũng đi tới, nàng vừa đi vừa mặc áo khoác, ra theo sau còn có
Cristina.
Tô ba ba lại cùng Tiêu Ý Hàn khách khí vài câu, liền
theo Viên Hiểu Dật vào thang máy. Bọn họ đi rồi, Tiêu Ý Hàn xoay người,
hỏi Cristina :”Nàng tỉnh chưa?”
“Lúc nãy có tỉnh một lần, hô vài
tiếng tên của ngươi, mơ mơ màng màng lại đã ngủ.”Cristina khẽ lắc qua
lắc lại cái cổ, có chút mỏi mệt nói.
“Ninh Ninh sinh bệnh …” Tiêu Ý Hàn hướng phía trước chỉ chỉ, ” ở phòng bệnh bên cạnh, ta phải qua cùng em ấy”.
“Ta có nghe Dật nói, bị như thế nào, có nghiêm trọng không?”
“Hẳn là không có gì chuyện gì lớn, điều trị tốt vài ngày có thể khoẻ lại.”
Hai người nói chuyện đã đi tới trước phòng Vicky, Cristina hỏi Tiêu Ý Hàn :”Ngươi không vào nhìn một chút à ?”
Tiêu Ý Hàn bĩu môi, nói:”Ta muốn qua cạnh Ninh Ninh, một hồi ta kêu hộ lí
đem thêm cái giường, ngươi đành phải ở đây vất vả một đêm rồi .”
Cristina gật gật đầu “Được rồi, sáng ngày mai ta qua thăm Ninh Ninh.” Nói dứt
lời nàng phất phất tay đẩy ra cửa phòng bệnh đi vào.
Tiêu Ý Hàn đi gặp hộ lí, yêu cầu cho thêm một cái giường bên phòng Vicky, rồi quay trở về phòng Tô Ninh.
Nàng nhẹ nhàng mở cửa phòng, động tác rất nhẹ đi đến trước giường Tô Ninh,
đang lúc nàng nghĩ nhìn kĩ Tô Ninh một chút, Tô Ninh vốn đang ngủ lại mở to mắt tò mò đánh giá toàn cảnh xung quanh, nghe thấy động tĩnh cô chậm rãi quay đầu, liền trông thấy thị trưởng tươi cười đứng trước mặt cô.
Tô Ninh sửng sốt một chút, tiếp theo phản xạ có điều kiện giãy dụa ngồi
dậy, trên tay truyền đến cảm giác đau nhói, cô hít một hơi không khí,
bởi vì động tác quá đột ngột làm kim đâm vào tay cô, lỗ kim mang theo
máu trào ra ngoài.
“Nhanh đừng nhúc nhích.” Tiêu Ý Hàn không nghĩ tới Tô Ninh nhìn thấy mình sẽ có
phản ứng lớn như vậy, nàng vừa thấy kim tiêm trên bàn tay bị giật xuống, thì đã thấy máu theo đó tràn ra một nửa băng dính.
Tiêu Ý Hàn vội cúi người nắm tay của Tô Ninh, nhẹ nhàng đè xuống lỗ kim trên tay đang nhuộm đầy máu. Nàng cau mày dùng tay nhấn chuông báo đầu
giường, giọng trách cứ nói:” Sao em có thể tuỳ tiện lộn xộn như vậy?
Nhìn xem bị ra máu rồi kìa…” Nàng cúi đầu nhìn bàn tay đầy vết máu, đau
lòng hỏi:” Có đau hay không?”
Tô Ninh yên lặng nhìn thị trưởng
đại nhân, lúc này cô căn bản không cảm giác bàn tay đau đớn, từ sau khi
nói chuyện với Vicky, lòng của cô hoàn toàn rối loạn, hiện tại cô còn
chưa chuẩn bị tốt tâm lý, thị trưởng đại nhân đã ở ngay trước mặt. Cô
sững sờ nhìn thị trưởng đại nhân đang khẩn trương, nước mắt khống chế
không được lại rơi xuống.
“Làm sao vậy?” Giọng nữ y tá truyền
đến, nàng thấy hai người trên giường bệnh có chút quái dị, chần chờ một
chút rồi bước nhanh đến.
“Không cẩn thận làm kim đâm, phiền ngươi một lần nữa vô lại nước biển.” Tiêu ý Hàn đứng lên, tay của nàng vẫn
nắm lấy bàn tay đang chảy máu của Tô Ninh, cẩn thận vây quanh bên
giường. Nói xong cô nhìn Tô Ninh, mới phát hiện cô bé này đang rơi nước
mắt, si ngốc nhìn mình.
“Làm sao vậy Ninh Ninh? Đang tốt tại sao
khóc? Đau lắm hả?”tay Tiêu Ý Hàn đang dính máu, nàng vội dùng tay bên
kia vuốt ve gò má Tô Ninh ân cần hỏi.
Tô Ninh lắc đầu không nói
lời nào, hai mắt đẫm lệ có chút ủy khuất nhìn thị trưởng đại nhân. Cô là thương tâm, vết thương nhỏ trên tay căn bản không so được với cơn đau
nhức trong lòng, cô không biết vì cái gì khi mình tỉnh lại đã nhìn thấy
thị trưởng đại nhân, cô không dám nói lời nào, cô thật chưa có nghĩ kỹ
phải đối mặt với những sự tình xảy ra đột ngột này như thế nào.
Tiêu Ý Hàn cau mày nhìn Tô Ninh, không biết cô bé này rốt cuộc là bị làm
sao, ngơ ngác nhìn mình lại chảy nước mắt. Nàng nhìn y tá đang vô nước
biển một lần nữa, cũng không hỏi thêm cái gì.
“Tiêu thị trưởng, có gì cứ kêu ta.” Y tá làm xong cho Tô Ninh, quay qua nói với Tiêu Ý Hàn.
Tiêu Ý Hàn nhẹ gật đầu, y tá đi ra ngoài.
Y tá sau khi rời đi, trong phòng chỉ còn lại có nàng cùng Tô Ninh, Tiêu Ý Hàn vào phòng vệ sinh cầm khăn lông ướt đi ra, nàng nhẹ nhàng lau vệt
máu trên tay Tô Ninh, dịu dàng hỏi:” tối hôm qua còn khá tốt, sao bây
giờ phải đến bệnh viện rồi?”
Tô Ninh nhìn chằm chằm vào người
ngồi ở trước mặt mình, khoảng cách hai người rất gần, động tác nhẹ nhàng của thị trưởng, Tô Ninh nhìn mà thấy lòng chua xót. Cô thật sự không
muốn cùng thị trưởng tách ra, đến lúc này Tô Ninh mới chính thức hiểu
được thì ra trong lúc không để ý, thị trưởng đại nhân đã chiếm một vị
trí vô cùng quan trọng trong tim cô, không gì có thể so sánh.
“Tại sao em không nói chuyện?” Tiêu Ý Hàn đợi nửa ngày cũng không thấy Tô
Ninh đáp lời, nàng lấy tay sờ thử trán Tô Ninh, khá tốt trán đã bớt
nóng.
Tô Ninh lắc đầu, nói:”Em không biết mình làm sao tới đây? Người nhà của em đâu?”
Tiêu Ý Hàn đứng lên, vừa kể chuyện xảy ra cho Tô Ninh vừa hướng vào phòng vệ sinh.
“Ba ba của em, bà nội, tôi kêu tiểu Dật đưa họ trở về nghỉ ngơi, đêm nay
tôi ở đây với em.” Tiêu Ý Hàn đi ra, cởi bỏ áo khoác ngoài, đến trước
giường Tô Ninh.
Tô Ninh lại không nói gì, Tiêu Ý Hàn ngồi ở bên
giường bắt đầu cởi quần ngoài cùng giày, sau nghiêng đầu nhìn Tô Ninh.
Nàng như thế nào cảm thấy đứa nhỏ này hôm nay là lạ , cũng không biết
chừa chỗ cho mình nằm.
“Em đang bệnh .” Tô Ninh hiểu ý thị trưởng, cô có chút không được tự nhiên nói.
“Tôi biết rõ em đang bệnh .” Tiêu Ý Hàn nhìn đồng hồ trên tay, nói:”Hiện tại đã là hai giờ sáng, chẳng lẽ em muốn tôi ngồi ở đây cả đêm ?” Nàng chỉ
chỉ cái ghế bên giường.
Tô Ninh mím môi xê dịch người qua một bên, chớp chớp mắt, cảm giác rất không thoải mái.
Tiêu Ý Hàn bất đắc dĩ lên giường, nàng rất tự nhiên lấy tay sờ mặt Tô Ninh,
đem cô kéo vào trong lòng. Tô Ninh vặn vẹo cơ thể, nhíu mày nhìn thị
trưởng đang cười xấu xa, có chút trẻ con giận dỗi nói ra:” một hồi có
người tiến vào thì làm sao?”
Tiêu Ý Hàn nháy mắt, hỏi:”Ai dám vào đây?”
“…….”
“Tôi không rung chuông, em cảm thấy ai dám đi đến?” Tiêu Ý Hàn rất thần khí
cười nói, nàng tìm cho mình tư thế thoải mái rồi nhắm mắt lại:” em ngủ
tiếp đi, tôi sẽ canh em”.
Tô Ninh gối lên vai thị trưởng đại
nhân, mắt nhìn chằm chằm vào nước biển đang từng giọt nhỏ xuống, trong
nội tâm cảm thấy rất loạn. Thị trưởng đối với cô là trước sau như một
yêu chiều, căn bản không có phát giác biến hoá trong lòng cô. Cô muốn
đem lời Vicky nói cùng mình kể cho thị trưởng nghe, muốn hỏi những lời
kia đến cùng có phải hay không là sự thật, rốt cuộc những sự thật đó có
phải cũng đang làm khó thị trưởng không ?
Nhưng Tô Ninh hỏi không ra miệng, vốn cũng đã rối thì cái gì đều không thể giúp, nếu như nói ra những lời này, cô cảm thấy thị trưởng nhất định sẽ vì vậy mà mất hứng.
Cô càng thêm tự ti, càng không có dũng khí đi đối mặt.
Tiêu Ý Hàn thật sự mệt chết đi , tối hôm qua cùng Tô Ninh, hai người gần như
“Chiến đấu hăng hái” đến hừng đông, hôm nay lại xảy ra nhiều việc như
vậy, nàng căn bản cũng không có nghỉ ngơi. Thấy Tô Ninh không thích nói
chuyện, tưởng thân thể cô không thoải mái, nên chỉ đơn giản thoải mái ôm Tô Ninh, mắt nhìn Tô Ninh một hồi, không biết lúc nào thì đã ngủ.
Đêm nay Tiêu Ý Hàn ngủ rất say, dựa vào cảm giác nàng hô hấp hương vị thơm
mát trên người cô gái mình yêu, làm cho nàng cảm thấy rất an tâm. Lúc
nàng lần nữa mở to mắt, ánh mặt trời đã chiếu vào phòng. Tiêu Ý Hàn bật
dậy nhìn bên cạnh, thấy Tô Ninh đang dựa vào đầu giường, yên tĩnh nhìn
mình, nàng mới thở dài một hơi.
“Tôi như thế nào ngủ mất? Ai giúp em rút kim ra?” Tiêu Ý Hàn xoay xoay cái cổ, chỉnh lại tóc tai , hỏi Tô Ninh.
“Tự em.”
Nghe thấy Tô Ninh nói, Tiêu Ý Hàn dừng động tác quay đầu lại, nàng nắm tay
Tô Ninh nhìn kỹ một chút hỏi:”Tự em sao? Có hay không xuất huyết?”
Tô Ninh lắc đầu. Tiêu Ý Hàn hướng về phía Tô Ninh giơ ngón tay cái lên,
tiếp theo nàng vén chăn, xuống giường, vừa mặc quần áo vừa nói:”Em thật
đúng là lợi hại, lần sau không cho phép tự mình rút kim, em có thể gọi
tôi dậy, rủi lúc đó xảy ra sơ sót làm xuất huyết thì làm sao ?”
Tô Ninh gật gật đầu, cô thấy thị trưởng đại nhân mặc lại quần áo ngày hôm
qua, trong nội tâm rất không thoải mái. Cô nhớ rõ lần trước thị trưởng
đại nhân nằm viện có nói qua, bất kể như thế nào đều kiên quyết không
thể không thay quần áo . Tô Ninh biết rõ, thị trưởng sở dĩ như vậy cũng
là vì cô.
Nói đến cô thật sự thấy kỳ quái, Tô Ninh cảm giác tâm
tình của mình tuy vẫn khó chịu như hôm qua, có rất nhiều chuyện rối rắm, nhưng mà có thị trưởng bên cạnh, lại có vẻ khá hơn. Chỉ có thể nhìn
động tác cùng ánh mắt của thị trưởng thôi mà trong lòng cô đã tràn ngập
loại cảm giác nói không nên lời.
Ngoài phòng bệnh đột nhiên
truyền đến vài tiếng đập cửa, Tô Ninh thu hồi suy nghĩ cùng thị trưởng
nhìn ra cửa, thấy Viên Hiểu Dật mặc đồ thể thao, mang theo một cái túi
lớn, cười ha hả đi vào.