Đi ra khỏi cục dân chính, hai người đã biến từ người yêu thành vợ
chồng. Phong Ninh đeo kính râm, cố gắng tỏ vẻ lạnh lùng, có điều khóe
môi hơi nhếch lên thì không cách nào kiềm chế được: “Trước tiên đi chọn
nhẫn đã, sau đó về Phong gia ăn cơm, ăn xong chúng ta sẽ về.” Anh đã sắp xếp ổn thỏa, nhưng nói tới chuyện về nhà thì trong mắt có chút căng
thẳng ngượng ngùng.
Việc cái nhẫn vẫn thành chiếc dằm trong lòng Phong Ninh. Vốn dĩ anh
muốn cho Bách Hợp một hôn lễ không kém ai, vợ anh phải được mọi thứ tốt
hơn người khác, thế nên anh chọn mãi mới được hai viên kim cương để làm
nhẫn theo yêu cầu, để sau này cô có thể ngẩng cao đầu, không ngờ lại xảy ra chuyện. Nghĩ tới Trần Nhạc Nhạc, Phong Ninh chỉ cảm thấy buồn nôn.
Cô ta làm như thế không chỉ hủy hai cái nhẫn mà còn phá hoại kế hoạch
tương lai của anh, anh nhất định sẽ tìm Trần gia để đòi câu trả lời.
Bây giờ đã kết hôn mà còn chưa có nhẫn, Phong Ninh cũng cảm thấy khó
chịu, nhưng anh không thể đợi để đặt lại nhẫn lần nữa. Chiếc nhẫn đeo
lên ngón tay Bách Hợp thời niên thiếu là tâm nguyện của anh, cho dù đã
có đăng ký kết hôn nhưng thiếu nhẫn thì anh vẫn thấy tiếc nuối. Hai
người lại đi trung tâm thương mại, dạo cả nửa ngày, cuối cùng chọn một
chiếc nhẫn làm sẵn vừa tay Bách Hợp. Lúc quẹt thẻ thanh toán, nghe nhân
viên báo giá tiền, tuy đắt hơn nhiều so với nhẫn thông thường nhưng lại
không bằng một phần mười chiếc nhẫn đặt làm kia.
Phong Ninh canh cánh trong lòng, Bách Hợp đành vãn cánh tay anh, chìa tay mình cho anh xem.
Dưới ánh đèn, viên đá quý trở nên lấp lánh, viên đá này không lớn
lắm, tinh xảo cũng không so được với ‘đôi mắt tình nhân’, nhưng rất
thích hợp với bàn tay cô, có vẻ tú lệ đơn giản. Phong Ninh cũng duỗi tay mình ra, khớp xương của anh lớn hơn Bách Hợp nhiều, nhìn có vẻ mạnh mẽ
rắn rỏi, hai bàn tay ở cạnh nhau vô cùng tự nhiên.
“Em cảm thấy thế này rất tốt, Phong Ninh, em không để ý nhẫn đắt hay
không, nếu không thì trước đây em đâu có đeo cái nhẫn bạc kia.” Sự chân
thành của Phong Ninh khi chọn nhẫn còn đáng quý hơn tiền bạc, thấy Bách
Hợp hiếm khi khích lệ mình như thế, Phong Ninh rất muốn cười nhưng lại
cố nhịn.
Mọi sự tuy có trắc trở nhưng cuối cùng đã viên mãn, Phong Ninh đi trả tiền, khi hai người ra khỏi trung tâm thương mại thì trời đã không còn
sớm nữa, Phong Ninh mở điện thoại ra, gọi về Phong gia.
Anh báo sẽ về Phong gia ăn cơm, ngữ khí rất thoải mái, người ở đầu
bên kia hình như có hỏi mấy câu, anh quay đầu sang nhìn Bách Hợp, cười
với cô, sau đó ừ một tiếng, còn gật đầu thật mạnh, đáng tiếc là người
kia không nhìn thấy được. Nói mấy câu xong việc, Phong Ninh liền cúp
máy.
Đây là lần đầu tiên Bách Hợp tới Phong gia, vào nhiệm vụ đã nhiều
năm, kết giao với Phong Ninh cũng chừng ấy năm, cô chỉ gặp mặt dì Vương
của Phong gia một lần, còn người Phong gia thì cô chưa gặp bao giờ. Nay
đã cầm chứng nhận kết hôn thì mới tới Phong gia lần đầu. Xét về diện
tích và sự hào hoa, Phong gia không thể bì kịp nhà của Trần Nhạc Nhạc,
nhưng ở thành phố này, khi hầu hết nhà cửa đã biến thành chung cư cao
tầng thì nhà họ Phong vẫn giữ nét cổ kính của thời cũ.
Cứ cách một đoạn là có chiến sĩ đứng gác, người ngoài không ai dám
tới gần, mọi bài trí trong khu nhà đều được thầy phong thủy xem xét,
không phải kiểu mà Trần gia có thể so sánh được.
Không biết có phải vì Phong Ninh đã gọi điện báo sẽ về không mà khi
hai người xuống xe thì rất nhiều người của Phong gia đã có mặt. Một
phòng cả nam lẫn nữ đều mặc quân phục màu xanh, Phong Ninh cầm theo cái
túi to, kéo tay Bách Hợp vào nhà, từ khi bảo mẫu mở cửa thì tất cả mọi
người đều kinh ngạc ngây người, mắt nhìn chòng chọc khiến Phong Ninh
thẹn quá hóa giận.
“Cha, mẹ, con về rồi đây, còn đưa cả con dâu cho hai người nữa!” Anh
nắm chặt tay Bách Hợp, sợ cô lo lắng vì bị mọi người quan sát. Một thiếu niên chừng 17, 18 tuổi liền đứng lên: “Anh Ninh, anh còn mua cả đồ về
à.” Chiếc túi đựng nhẫn vẫn treo trên tay anh, vừa nãy vì kích động quá
nên anh đã quên bỏ cái túi ra.
“Sao anh lại khách sáo thế?” Thiếu niên đã thấy tên nhãn hiệu nhẫn
trên túi nhưng cố ý trêu chọc anh, giả vờ đưa tay ra nhận cái túi: “Về
nhà mình thì mua quà cáp làm gì?”
Trước đây Phong Ninh quá kiêu ngạo, khó lắm mới thấy người yêu của
anh ở đây, nhìn qua rõ ràng là hai người vừa đi dạo phố. Từ lúc nào mà
Phong Ninh cũng đi mua sắm? Ngay cả mẹ Phong bảo anh đi cùng mình tới
thăm họ hàng anh còn nóng nảy, càng đừng nói tới việc đi mua đồ với
người khác. Mọi người giả vờ không thấy Phong Ninh đang lúng túng, kệ
cho thiếu niên trêu chọc Phong Ninh.
“Khách sáo á? Đây là nhẫn kết hôn của anh và vợ anh!” Da mặt Phong
Ninh dày, ban đầu bị người ta trêu chọc thì hơi lúng túng nhưng rất
nhanh đã bình tĩnh lại, còn đắc ý hả hê nắm tay đeo nhẫn của Bách Hợp
lượn một vòng trước mặt thiếu niên: “Em muốn quà thì đơn giản thôi, để
vợ anh ngồi đã, anh sẽ tặng riêng em một phần quà, để em từ từ hưởng
thụ!”
Anh buông tay Bách Hợp, chỉ vào vị trí còn trống trên sofa mà thiếu
niên kia vừa đứng dậy, đẩy cô ngồi xuống, sau đó lập tức bắt lấy cậu
nhóc đang định bỏ trốn kia, vẻ mặt hung ác kéo cậu ta ra ngoài. Không
lâu sau có tiếng ‘thịch thịch’ như tiếng đập bao cát vang lên, kèm theo
là tiếng kêu bất mãn của thiếu niên: “Anh kết hôn rồi còn đánh em, ỷ lớn bắt nạt nhỏ.”
Người trong nhà không ai có ý định đi khuyên ngăn. Giáo dục của Phong gia chính là con trai cần phải ăn đòn nhiều, giờ bị người nhà đánh dù
sao cũng tốt hơn sau này bị người ngoài đánh. Nếu chút mài giũa này mà
cũng không chịu được, còn phải nhờ người nhà ra mặt thì khi lớn lên sao
làm nổi việc lớn. Người Phong gia đều theo con đường quân đội, Phong
Ninh cũng lớn lên theo cách này. Hai người mà Phong Ninh vừa gọi là cha
mẹ ngồi trên sofa, người đàn ông trung niên mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn,
có lẽ khi Phong Ninh nhiều tuổi thì cũng rất giống ông ấy.
Mẹ Phong Ninh cũng mặc quân trang, hai cô gái trẻ ở sau lưng bà,
người trong nhà không ai mở miệng, đều chỉ quan sát đánh giá Bách Hợp.
Sau một lúc lâu mẹ Phong mới nói: “Hai đứa đã ở bên nhau mấy năm nay
rồi, giờ Phong Ninh dẫn con về nhà là lựa chọn của nó, sau này cố sống
cho tốt với nhau.” Bà không nhắc đến chuyện xảy ra trong quá khứ nữa,
hai người đã đăng ký kết hôn, ván đã đóng thuyền, nói việc cũ sẽ chỉ
khiến mọi người lúng túng. Bách Hợp vâng một tiếng, sau đó một phụ nữ
trung niên liền chuẩn bị trà. Phong gia coi trọng phép tắc, Phong Ninh
và Bách Hợp đã cầm chứng nhận kết hôn, hôn lễ còn chưa tổ chức, những
năm nay người trẻ kết hôn đều thích theo kiểu châu Âu, có điều Phong gia hi vọng hai người sẽ theo hôn lễ truyền thống. Giờ Bách Hợp và Phong
Ninh cần kính trà trước.
Chờ tới khi Phong Ninh đánh người xong, vừa kéo tay áo xuống vừa đi
vào nhà, Bách Hợp đã kính trà với cha mẹ chồng xong. Mẹ Phong còn đang
bàn bạc với mọi người nên tổ chức hôn lễ thế nào.
“Vợ ơi, đeo nhẫn cho anh.” Phong Ninh lấy nhẫn từ trong túi ra, lúc
đánh nhau anh sợ nhẫn bị hỏng nên phải tháo ra trước, giờ đòi Bách Hợp
đeo lại cho mình, thiếu niên bị đánh khập khiễng từ ngoài vào, nghe vậy
thì tức giận nói: “Cái gì mà vợ ơi chứ, có chứng nhận kết hôn chưa?”
Phong Ninh quay đầu trợn mắt nhìn cậu ta, thiếu niên bị đánh đến mức
một mắt sưng vù, bị anh trừng thì vội vàng rụt vai, nhanh chóng trốn ra
cửa. Phong Ninh cười lạnh một tiếng, lấy chứng nhận kết hôn từ trong
ngực mình ra, đột nhiên nhớ rằng ảnh chụp của mình trên đó không ra sao, lập tức đổi ý, nhưng anh còn chưa kịp cất đi đã bị mẹ Phong lấy mất.
Ban đầu chỉ có một mình bà bật cười, về sau mọi người đều vây tới xem,
sau đó không nhịn được cười ầm lên.