Phong Ninh nghe được tên của hai viên kim cương thì càng muốn có được chúng. Tới khi khóa hộp được mở, hai bảo vệ đứng trước cửa với tư thế
sẵn sàng đón địch. Hai viên kim cương được người ta dè dặt mang ra
ngoài.
Trong khi mọi người xung quanh đều tỏ vẻ cẩn thận lo lắng,
Phong Ninh lại vô cùng bình tĩnh. Lúc nâng tay Bách Hợp lên, anh rất dịu dàng, dáng vẻ này khiến người ta không nhịn được cười. Không có lớp
kính bảo vệ bên ngoài, hai viên kim cương càng trở nên lộng lẫy, có điều Bách Hợp nghe cái tên ‘đôi mắt tình nhân’ thì chợt nhớ đến nội dung câu chuyện. HÌnh như lúc Phong Ninh và Trần Nhạc Nhạc đính hôn cũng dùng
cặp kim cương này để gắn lên nhẫn.
Lý
do cô nhớ kỹ việc này là vì hai người họ kết hôn đúng thời điểm Trần gia tuyên bố phá sản. Tất cả tài sản đều bị tòa án mang ra đấu giá, đôi kim cương này được Phong Ninh mua lại, sai người chế thành nhẫn. Việc Trần
Nhạc Nhạc lấy chồng cũng được đưa lên báo, nhưng nhà chồng là ai thì báo chí không nói, có điều Tả Bách Hợp biết đấy là Phong Ninh. Nguyên chủ
không yêu Phong Ninh đến mức sâu sắc, cô ấy chỉ không cam tâm mà thôi.
Vào lúc cuộc đời mình đang ở thời khắc đẹp đẽ nhất thì lại bị người ta
nhúng tay phá hủy. Thời niên thiếu ngây thơ, sao có thể hiểu thế nào là
tình yêu thật sự, cô ấy chỉ nuối tiếc, không phải nuối tiếc tình yêu
này, mà là nuối tiếc thời thanh xuân bị người ta cắt đứt một cách hung
bạo.
Bách Hợp không thích cặp kim cương này như Phong Ninh, chỉ
cần nghĩ rằng đây từng là thứ làm thành nhẫn cưới cho Phong Ninh và Trần Nhạc Nhạc thì cô liền cảm thấy chướng mắt vô cùng. Cô chỉ ngồi một bên, nhìn Phong Ninh cầm viên đá quý ướm thử lên ngón áp út của cô, khoa tay múa chân thảo luận với nhà thiết kế của Trần Thị.
Phong Ninh
đương nhiên là không để ý tới vấn đề giá tiền, anh hoàn toàn không hề
hỏi giá hai viên kim cương. Trong lúc thảo luận, anh báo lại số đo ngón
tay Bách Hợp cho nhà thiết kế, nhà thiết kế còn cẩn thận đo lại, quả
nhiên không sai chút nào. Bách Hợp khá ngạc nhiên, quay đầu nhìn anh một cái, lại thấy Phong Ninh kéo tay cô, mặt ửng đỏ, cố gắng tỏ vẻ bình
tĩnh: “Anh đã đo lúc em đi ngủ.”
Mặc dù gương mặt anh không thay
đổi mấy nhưng tai lại đỏ lên, bàn tay nắm tay Bách Hợp cũng chặt hơn,
mười ngón tay đan sít vào nhau, lúc nói chuyện không dám nhìn vào mắt
Bách Hợp. Hôm nay có được món tiền lớn thế này, mấy nhân viên ở Trần Thị đều rất kích động. Nhân viên tiếp đón nhìn cảnh Phong Ninh nắm chặt tay Bách Hợp không rời thì vô cùng hâm mộ, ngọt ngào nói:
“Tay của cô đây thật là đẹp, mảnh dẻ trắng nõn, rất thích hợp để đeo nhẫn. Ngay cả
nhẫn bạc bình thường mà đeo lên tay của cô cũng trông sang trọng hơn
nhiều.” Cô ta vừa nói vừa đưa bản kê tới để Phong Ninh điền thông tin
vào. Hiện giờ Phong Ninh đặt làm đôi nhẫn kim cương này thì về sau sẽ
trở thành khách Vip của Trần Thị, cần điền một số thông tin cơ bản về
anh. Khi nhẫn làm xong thì anh sẽ được thông báo và gửi hàng tới tận
nhà. Một tay anh nắm tay Bách Hợp, tay còn lại cầm bút viết như rồng bay phượng múa lên tờ giấy. Nghe người ta khen vợ mình, nếu là người khác
thì sẽ tỏ ra khiêm tốn một chút, nhưng Phong Ninh thì không phải người
khác, nên anh chỉ nhướn lông mày, ra vẻ đây là chuyện đương nhiên:
“Tay vợ tôi đương nhiên là đẹp rồi, đeo cái gì cũng đẹp!” Nửa gương mặt anh
dưới anh đèn trở nên góc cạnh rõ ràng, mười phần kiêu ngạo. Vẻ tự đại
của anh thì Bách Hợp đã nhìn quen lâu rồi nên không nói gì, mọi người
xung quanh nghe thì đều không nhịn được cười.
Anh đi quẹt thẻ trả tiền, nhà thiết kế của Trần Thị bàn bạc với anh thêm một lúc, cuối cùng cũng xác định xong.
Khóa luận tốt nghiệp của Bách Hợp đã làm xong, cũng không còn việc gì nữa.
Ngành học của cô tìm việc tương đối dễ, hơn nữa cô tốt nghiệp trường nổi tiếng, thành tích không tệ, giáo viên cũng có ấn tượng tốt với cô nên
đã tỏ ý sẵn sàng tiến cử cô. Phong Ninh không muốn phải xa Bách Hợp nên
cứ quấn lấy cô không cho đi, ở trước mặt cô, Phong Ninh không có thái độ kiêu ngạo, mở miệng là làm nũng ‘vợ ơi’, lằng nhằng đến mức người ta
không thể không đồng ý.
Ban đầu, nhà thiết kế Trần Thị đã nói sau
mười ngày nữa sẽ làm xong nhẫn. Về phần bản thiết kế thì đã xong từ bảy, tám ngày trước nhưng đến hạn giao nhẫn thì lại không có tin tức gì.
Phong Ninh không nhịn được, đang định gọi điện hỏi thì lại có một số lạ
gọi tới.
Người gọi là Trần Nhạc Nhạc, cô ta hẹn anh gặp ở quán cà
phê. Lúc đầu, Phong Ninh vừa nghe giọng cô ta thì đã muốn tắt máy, nhưng dường như Trần Nhạc Nhạc đoán ra được suy nghĩ của anh nên chỉ cười nhẹ một tiếng, nói cô ta đưa nhẫn tới cho anh.
Cặp nhẫn này Phong
Ninh đang muốn có ngay, nghe Trần Nhạc Nhạc nói thế thì anh quyết định
tới gặp cô ta. Có điều anh không phải thằng ngu, lúc anh đâm vào Trần
Nhạc Nhạc, ánh mắt cô ta nhìn anh giống như đang nhìn một con mồi, điều
này khiến Phong Ninh vô cùng khó chịu. Từ trước tới giờ, anh là thợ săn
hung mãnh chứ không phải con mồi để phụ nữ bắt được. Tâm tư Trần Nhạc
Nhạc quá phức tạp, không phải kiểu anh thích, hơn nữa trong lòng anh chỉ có thể chứa một người, nâng niu như châu ngọc, đối với người khác, đừng nói là để trong lòng, ngay cả nhìn một cái anh cũng không muốn.
Về chuyện Trần Nhạc Nhạc, tuy Bách Hợp không tỏ vẻ gì nhưng chắc chắn có
suy nghĩ riêng. Cô không nói nhưng từng nhăn mày, Phong Ninh vẫn nhớ kỹ. Vậy nên anh sẽ không đi một mình. Lần dì Vương hẹn gặp Bách Hợp, cô đã
hẹn anh đến cùng, lần này Phong Ninh cũng không nói gì mà kéo Bách Hợp
đi.
Tới quán cà phê, Bách Hợp thấy Trần Nhạc Nhạc thì dở khóc dở
cười nhìn Phong Ninh. Anh tỏ vẻ bình thường, còn Trần Nhạc Nhạc thì lại
lúng túng, nắm quai tách rất chặt. Phong Ninh hờ hững kéo Bách Hợp ngồi
đối diện Trần Nhạc Nhạc. Anh cao lớn chân dài, ngồi ở chỗ này có vẻ hơi
chật chội, thân thể chìm xuống ghế sofa, cánh tay dang ra vây Bách Hợp
trong lòng mình, anh lập tức dùng chân đạp cái bàn ra xa chút, không để
mình phải khó chịu.
‘Két’ một tiếng, cái bàn dịch về phía Trần
Nhạc Nhạc, tách cà phê trên mặt bàn cũng lắc lư làm nước sóng ra ngoài,
bắn lên mặt bàn, mép bàn ép sát vào người Trần Nhạc Nhạc. Cô ta không
ngờ Phong Ninh sẽ làm như thế nên có chút hoa dung thất sắc. Chiếc bàn
ép chặt lên đùi làm cô ta bị đau, cuống quít muốn đứng lên, mãi sau mới
có thể ngồi xuống, nhưng không thể duy trì vẻ tao nhã ban đầu nữa.
“Nhẫn đâu rồi?”
Anh lạnh lùng hỏi một câu, trước khi hai người đi vào, Trần Nhạc Nhạc tao
nhã ngồi uống cà phê, bây giờ lại ép giữa bàn và ghế, vô cùng lúng túng, tuy cô ta cố tỏ ra bình tĩnh nhưng tay đã hơi run rẩy. Người phục vụ
thấy vẻ đáng thương của cô ta thì tới kéo ghế về phía sau một chút để
Trần Nhạc Nhạc dễ chịu hơn.
“Không hỏi xem chân em đã tốt hơn chưa à?” Trần Nhạc Nhạc bình tĩnh lại, gượng gạo vuốt mái tóc quăn gợn sóng, lại cười với Bách Hợp: “Bách Hợp, xin lỗi cậu nhé, tối hôm ấy, mình và
cha mình có chút chuyện nhỏ, đã để cậu phải chê cười rồi.”
Bách Hợp lắc đầu, thấy Phong Ninh đã nóng nảy thì vươn tay kéo anh, để anh đừng phát hỏa: “Không sao đâu, chân cậu đã ổn chưa?”
Câu hỏi ấy vốn dĩ Trần Nhạc Nhạc nói với Phong Ninh, không ngờ cuối cùng
người đáp lại là Bách Hợp, trong mắt cô ta xẹt qua vẻ buồn bã, gật đầu
cười khẽ:
“Tốt nhiều rồi, tối hôm ấy mình đi trước, xin lỗi cậu,
mình chưa kịp tìm xe đưa cậu về. Sau đó vẫn muốn gọi điện cho cậu để xin lỗi nhưng không biết số của cậu.” Cô ta vuốt tóc, định bê tách cà phê
lên nhưng lúc nãy cà phê bắn ra đã khiến bên ngoài tách bị ướt, vừa đụng vào đã dính tay. Cô ta nhanh chóng cầm khăn lau đi, tuy vẻ mặt bình
thường nhưng động tác thừa thì rất nhiều, chứng tỏ trong lòng đang hoảng loạn: “Mình…”
“Đừng nói linh tinh nữa, chúng tôi tới để lấy
nhẫn.” Lông mày Phong Ninh nhíu lại, không thích nhìn vợ mình và Trần
Nhạc Nhạc nói chuyện, lập tức cắt đứt lời cô ta. Trần Nhạc Nhạc lại
cười:
“Hai người mua nhẫn là để chuẩn bị đính hôn sao? Nói ra thì
cũng có duyên thật đấy, hai người chọn cửa hàng đá quý của Trần Thị. Nếu Bách Hợp nói sớm với mình thì mình sẽ giảm giá cho hai người. Mình vô
tình xem tài liệu mới biết việc này. Bách Hợp, tốt xấu gì chúng ta cũng
là bạn cùng ký túc bốn năm, sao chuyện quan trọng thế mà cậu không mời
mình tới.” Trần Nhạc Nhạc càng nói thì càng lên giọng, mắt lóe lên vẻ
mất mát. Ngày Phong Ninh đâm vào cô ta, Trần Nhạc Nhạc cảm thấy đây là
duyên phận ông trời bù đắp cho mình. Cô ta biết Phong Ninh là bạn trai
của Bách Hợp, nhưng vào nháy mắt bị xe đâm kia, trái tim Trần Nhạc Nhạc
vẫn bị rung động.