Ngày hôm đó, khi tôi vừa bước chân vào Bảo tàng mỹ thuật Trung Quốc thì nhìn thấy
bức tranh này. Đó là một cuộc triển lãm tranh sơn dầu của Mexico, trên bức tường
đối diện nơi tôi vừa bước vào là bức tranh vẽ khuôn mặt một người đàn ông dường
như đang nhìn tôi với ánh mắt đơn độc. Giây phút đó tôi đã bị kích động. Ánh mắt
ấy, như hiểu, như biết, cũng là sự lạnh lùng đầy cố chấp.
Sau đó tôi nhìn thấy tên của bức tranh, “Tôi vì tôi”.
Ngay lập tức, tôi sững người lại.
Cái tên gì thế này? Có thể anh ta đã trải qua nhiều bể dâu, hoặc quá hư hỏng
quá vô vị, hoặc là anh ta thất tình, hoặc anh ta cô đơn đến nỗi không biết nói
gì, cũng có thể, anh ta chỉ là đột nhiên muốn khóc trong một buổi chiều yên
tĩnh, bởi sự cô độc của người đàn ông, là sự cô độc của kiếm, là sự cô độc của
đá, cứng mà lạnh.
Còn trong buổi chiều cô đơn này, cũng cô độc như thế, tôi viết đoạn kết cho tiểu
thuyết Nếu mùa hạ ấy em không gặp anh của mình, cái kết này thê lương mà đẹp đẽ,
khiến tôi đau lòng.
Ai cũng có một bóng hình mãi mãi là hình xăm không
thể xóa nhòa nơi đáy tim.
Âu Dương Tịch Hạ cũng có một mối tình, một bóng hình như thế.
Tuổi mười tám đầy những nỗi buồn vu vơ trở nên rạng ngời khi cô biết đến Thẩm
Gia Bạch. Nhưng sự tự ti đã khiến cô không dám thẳng thắn đối diện với anh. Cô
dùng tên của cô bạn thân xinh đẹp để viết thư cho anh. Mối tình qua thư bắt đầu
từ đó…